Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 52: Kết cục

Cố Cảnh Ngôn lập tức gọi cho Chu Khải Sinh, nhưng gọi mãi không được, liền gọi cho Lưu Vũ, vẫn là không có tín hiệu. Lâm Hành bật xi nhan, lái xe ra ngoài.

“Đi đâu vậy?”

“Đến nhà Chu Khải Sinh tìm.”

“Lâm Hành.” Cố Cảnh Ngôn bỗng nhiên quay đầu nhìn Lâm Hành, nói, “Nếu như suy đoán của Chu Khải Sinh là chính xác, anh đến đây là vì Lưu Vũ, nếu như thầy ấy có chuyện thì anh sẽ như thế nào?”

Lâm Hành lập tức phanh xe, ánh mắt chìm xuống.

Cố Cảnh Ngôn thông minh như vậy, bọn họ cũng nghĩ tới rồi. Thế giới này rốt cuộc thật tồn tại, hay là hư cấu? Người thật có thể trọng sinh sao? Lâm Hành là bởi vì Lưu Vũ mà chết, mới đến nơi này, nếu như Lưu Vũ chết rồi, Lâm Hành sẽ như thế nào?

Cố Cảnh Ngôn sẽ như thế nào? Bọn họ sẽ phải chia ly sao?

Lâm Hành ôm đầu Cố Cảnh Ngôn lại hôn, nụ hôn của anh rất mãnh liệt, rất nhanh liền buông ra, “Không sao cả, chúng ta sẽ không chia ly, mãi mãi ở bên nhau.”

Bọn họ gặp Triệu Mộ trên đường Nhân Dân, Triệu Mộ lên xe liền siết tay vịn, “Hắn không thể quay về, không ai có thể quay về, nếu thầy Lưu không còn thì sẽ thật sự không còn gì nữa.”

Lâm Hành quay đầu lại nhìn Triệu Mộ, ánh mắt âm trầm, “Có ý gì?”

Triệu Mộ xoa mạnh một cái lên mặt, chỉ lặp lại một câu nói, “Không thể quay về.”

“Cậu cũng trọng sinh?”

Triệu Mộ gật đầu.

“Cậu về đây vì thầy Lưu?”

Triệu Mộ vùi mặt trong lòng bàn tay, hít một hơi thật dài, lúc thả tay xuống vành mắt đỏ chót, “Phải.”

Lâm Hành vẫn luôn không muốn hỏi những việc này, thời không nghịch chuyển vốn là chuyện nghịch thiên, trộm một ngày tính một ngày.

“Chu Khải Sinh tại sao trở về?”

“Không biết.” Triệu Mộ nói, “Có thể là bất ngờ, tôi không biết tại sao hắn ta lại cùng trở về.” Triệu Mộ cắn răng, nói, “Hắn ta không chết.”

Lâm Hành liếc nhìn Triệu Mộ, sự tức giận trong mắt Triệu Mộ tản đi, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Tìm người thôi.

Cố Cảnh Ngôn rất nhanh liền hỏi được địa chỉ nhà Chu Khải Sinh, nhưng cũng không có tìm được Chu Khải Sinh, hắn chưa về nhà. Chỗ Lưu Vũ là một phòng cho thuê giá rẻ ở khu Thành, Triệu Mộ ở chung với Lưu Vũ, nhưng cũng không thấy Lưu Vũ đâu.

“Đến cái cầu chúng tôi xảy ra chuyện.” Lâm Hành bật xi nhan chạy, đưa điện thoại di động cho Cố Cảnh Ngôn, “Gọi cho Chu Phi, hỏi anh ấy có thể mượn được lực lượng cảnh sát từ chỗ bạn bè hay không.”

“Được.”

Hừng đông, xe cộ ít ỏi, Lâm Hành chạy thẳng đến cây cầu lớn của thành phố C. Năm 2001, cầu lớn đang xây dựng, ở trên không có đèn, xa xa nhìn qua như một cái quái thú to lớn.

Xe dừng lại ở đầu cầu, Lâm Hành xuống xe lấy đèn pin cầm tay chiếu đến giữa cầu.

“Tiểu Cảnh em đừng đi, để anh tìm.”

Triệu Mộ nhảy lên cầu trước, Cố Cảnh Ngôn đi từ phía sau cầm tay Lâm Hành, “Để em đi với anh, tách ra trong lòng em bất an.”

“Vậy em cầm tay anh.”

Đến giữa cầu, Lâm Hành vẫn không thấy người, anh hoài nghi mình đoán sai rồi. Định đi trở về, chợt nghe tiếng Triệu Mộ. Lâm Hành ngẩng đầu lên, Lưu Vũ đang ở trên giá sắt, Chu Khải Sinh đứng ở bên cạnh hắn.

“Các người đều ở đây, vậy rất tốt.” Chu Khải Sinh cầm dao ngang cổ Lưu Vũ, con mắt hắn đỏ lên, “Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi lại trở về? Liên quan gì tới tôi? Mẹ nó liên quan gì đến tôi?”

“Anh có gϊếŧ thầy ấy thì anh cũng không thể quay về.” Con mắt đen kịt của Triệu Mộ nhìn chằm chằm Chu Khải Sinh, “Anh thả thầy ấy ra đi.”

“Dù gì ở nơi này tôi cũng chẳng còn gì, vậy tôi thử xem.” Chu Khải Sinh tiến gần tới lề bên, cảm xúc Triệu Mộ hơi không khống chế được, hét lớn, “Thầy ấy yêu anh, anh mới trở về. Thầy ấy yêu anh như vậy, anh dùng cách này đối xử với thầy ấy sao?”

“Yêu tôi như vậy, lại không chịu tự sát để tác thành cho tôi sao?”

Đây là con người nói sao?

“Anh đúng là điên rồi.”

Lâm Hành buông tay Cố Cảnh Ngôn ra, nháy mắt với cậu, tránh khỏi Triệu Mộ từ phía sau đi lên. Cố Cảnh Ngôn cầm điện thoại di động, gọi điện thoại báo cảnh sát.

Trên thế giới này dù là ai cũng không liên quan gì đến cậu, chỉ có Lâm Hành. Cậu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Hành, gió rất lớn, gào thét ở bên tai, Cố Cảnh Ngôn chỉ lo Lâm Hành ngã xuống.

Lưu Vũ nhắm mắt lại, cười ra tiếng, yêu nhiều năm như vậy, rốt cuộc mình đã thích cái thứ gì đây?

Trở về cái gì? Quá khứ gì?

Hắn ta là ai?

“Thầy ấy tự sát anh cũng không thể quay về.” Triệu Mộ lắc đầu, “Anh bỏ hi vọng đó đi.”

Chu Khải Sinh ở thế giới kia cái gì cũng có, hắn có vợ con, cũng bởi vì Lưu Vũ chết, hắn mới bị mang tới nơi quỷ quái này. Sự nghiệp thất bại, gia đình hỗn loạn, cuộc sống của hắn rối tinh rối mù đều là bởi vì Lưu Vũ.

Hắn đột nhiên trở lại nơi này, hắn vẫn điều tra rốt cuộc là nguyên nhân gì? Tra được người ở bên cạnh Lưu Vũ vì sao lại trở về? Khẳng định có liên quan đến Lưu Vũ.

Cái người âm thầm này, lại ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc đời hắn.

Chỉ cần Lưu Vũ chết, tất cả những thứ này đều sẽ kết thúc.

Xa xa tiếng còi cảnh sát vang lên, càng ngày càng gần, Chu Khải Sinh nhìn con dao trong tay và người đàn ông vốn ngày xưa mình cũng chẳng yêu và bây giờ lại càng sợ hãi.

Đây là ngọn nguồn.

“Tất cả kết thúc đi.”

Đột nhiên cổ tay tê rần, Chu Khải Sinh ngẩng đầu lên nhìn thấy cái chân bay tới cổ mình, Lâm Hành không biết lúc nào đã bò lên trên. Chu Khải Sinh trợn to mắt, nghiêng người ngã khỏi giá sắt. Hắn không muốn chết. Trong cơn sợ hãi đột nhiên nắm lấy Lưu Vũ. Lưu Vũ bị kéo xuống theo, Lâm Hành bắt được Lưu Vũ, một cái tay khác đột nhiên đau đớn, anh đυ.ng phải nửa đầu đinh sắt. Chu Khải Sinh rơi xuống trước, Lâm Hành muốn đổi lại vị trí đã muộn liền bị kéo thẳng xuống lòng sông.

Rơi từ giá sắt xuống sông, nhưng lại có cảm giác như rớt xuống sàn xi măng.

Nước lạnh lẽo thâm nhập, đầu óc Lâm Hành trống rỗng, anh ngơ ngác nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu. Cả thế giới đều yên tĩnh lại, có người tới gần anh, Lâm Hành quay đầu lại lập tức liền lâm vào hôn mê.

“Tỉnh rồi sao? Lâm tổng?”

Lâm Hành mở mắt ra, ánh sáng chói mắt làm anh thấy không khỏe, liền nhắm mắt lại.

“Lâm tổng tỉnh rồi, tôi đi gọi bác sĩ.”

Ai đang nói vậy?

Lâm Hành lập tức ho kịch liệt, tay anh lại không nhấc lên nổi. Lần thứ hai anh mở mắt ra, một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, Lâm Hành chớp mắt mấy cái.

“Lâm tổng, anh tỉnh rồi sao?”

Lâm Hành híp mắt, thư ký của anh, Trương Thi Nhiên. Gì đây? Trương Thi Nhiên thư ký của anh sau này, bây giờ anh vẫn chưa gặp cô.

Lâm Hành liền nhắm mắt lại, bác sĩ nối đuôi nhau vào.

Tiếng thán phục dồn dập, kỳ tích của y học, vậy mà không chết.

Nửa giờ sau, Lâm Hành nghe được một tin tức khϊếp sợ, bà mẹ, anh quay về rồi.

Đệt!

Anh quay về rồi!

Năm 2013, C bệnh viện trung tâm thành phố. Lâm tổng của Thiên Sính ở cầu lớn Thành phố C bị tan nạn xe, xe nát hết chỉ còn dư ghế lái, giữ lại được một mạng. Sau ba ngày Lâm Hành ba ngày, đã tỉnh rồi.

Thực sự là kỳ tích.

Lâm Hành nằm đến ngày thứ tư, hỏi Trương Thi Nhiên điện thoại di, anh gọi vào số của Cố Cảnh Ngôn. Không có tín hiệu. Mười ba năm, Cố Cảnh Ngôn đã sớm đổi số rồi.

“Cô có số điện thoại của Cố Cảnh Ngôn không?”

Trương Thi Nhiên trợn to mắt, hoài nghi Lâm Hành là bị đυ.ng choáng đầu rồi.

“Ý anh là Cố Cảnh Ngôn của Cố thị?”

Lâm Hành gật đầu.

Trương Thi Nhiên hít vào một hơi khí lạnh, “Lâm tổng, anh hỏi thế này có khác nào hỏi em số máy riêng của Mã Vân

(*).”

(*) Mã Vân: Jack Ma, chắc ai cũng biết mà hen

Lâm Hành không muốn nói chuyện với Trương Thi Nhiên nữa, hít đau cả phổi.

“Anh tìm anh ta làm gì? Người ta cũng không đầu tư cho chúng ta đâu.” Trương Thi Nhiên nói, “Nếu không em đặt lịch hẹn với Cố thị nhé? Chỉ là không biết có bị xếp sang năm sau không.”

“Biến!” Lâm Hành không thể nhịn được nữa.

Trương Thi Nhiên ngậm miệng năm giây, rồi mở miệng, “Lâm tổng, chúng ta với Cố Cảnh Ngôn của Cố thị không phải đối đầu nhau sao? Sao anh lại muốn số của anh ta?”

Lâm Hành nhìn Trương Thi Nhiên tròn một phút, “Trước khi tôi muốn gϊếŧ chết cô, mong cô tránh xa tầm mắt tôi ra.”

Lâm Hành có một ý nghĩ rất khủng bố, nếu như Cố Cảnh Ngôn không quay về, vậy anh nên làm gì?

Vết thương của Lâm Hành cũng không nặng, ở trên giường bệnh nằm một tuần là có thể xuất viện. Trương Thi Nhiên đưa quần áo Lâm Hành tới, nói, “Trần tổng chạy tới Mỹ rồi.”

Trần Phi Vũ hốt một trăm vạn của công ty rồi cuốn gói chạy.

Trời thu, Lâm Hành mặc một cái áo sơmi màu đen ung dung thong thả cài nút.

Trương Thi Nhiên nhìn chằm chằm Lâm Hành, Lâm Hành là phúc lợi ngoài tiền lương của tất cả các chị em trong công ty. Tướng mạo anh tuấn có thể so với minh tinh, vóc người tráng kiện, Trương Thi Nhiên may mắn được một lần nhìn thấy cơ bụng Lâm Hành trong phòng tập thể hình, về chảy máu mũi nửa ngày.

Lâm Hành liếc nhìn Trương Thi Nhiên, “Cô muốn ở đây nhìn tôi thay quần sao?”

Trương Thi Nhiên quay người lao thẳng ra cửa, nhưng cô muốn nhìn thật, chỉ sợ Lâm Hành gϊếŧ chết cô.

Vị tổng tài này chẳng hề hiền chút nào.

Trương Thi Nhiên đứng ở cửa bịt mũi, Lâm tổng mà phá sản thật, đi làm người mẫu nhất định có thể nổi tiếng.

“Lâm Hành ở phòng bệnh này sao?” Tiếng nói lạnh nhạt rơi vào lỗ tai, nghe rất tự nhiên.

Trương Thi Nhiên quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú quen thuộc, vóc người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen. Chỉ có điều mỹ nam này lạnh lùng quá, có chút không kiên nhẫn.

“Ừm, anh là?”

Người đàn ông lướt qua cô đẩy cửa vào, Trương Thi Nhiên vừa định cản, bỗng nhiên nhớ ra đây là ai.

Cố Cảnh Ngôn của Cố thị, Cố Cảnh Ngôn đó! Mẹ ơi! Hai ngày trước Lâm Hành còn phát bệnh tâm thần nói muốn số của Cố Cảnh Ngôn, bây giờ Cố Cảnh Ngôn tìm tới cửa?

Hai người bọn họ không phải đối thủ của nhau sao?

Trương Thi Nhiên vỗ ót một cái liền đi mở cửa, vào mắt liền thấy hai cái đầu đang gặm nhau. Trương Thi Nhiên trợn mắt ngoác mồm, đệt mợ! Hai người này quen nhau khi nào vậy? Bọn họ đang làm gì thế?

Lâm Hành ngẩng đầu, “Khóa cửa lại.”

Trương Thi Nhiên tê dại đóng cửa lại, Lâm Hành cúi đầu, ngón tay chà sát cằm Cố Cảnh Ngôn, “Nào, tiếp tục.”

Tai Cố Cảnh Ngôn ửng hồng, nuốt nước bọt, nhìn Lâm Hành.

“Nhìn cái gì?”

Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười, “Lâm tổng, sao anh liếc mắt một cái đã nhận ra thế?”

“Đoán thử xem.” Lâm Hành hạ tay xuống, nắm chặt gáy Cố Cảnh Ngôn, cúi đầu hôn. Sau nụ hôn triền miên làm người nghẹt thở kết thúc, Lâm Hành mới buông Cố Cảnh Ngôn ra, cầm lấy áo khoác mặc vào, “Bây giờ anh nghèo rớt mồng tơi rồi.”

Thời điểm bọn họ quay về, Lâm Hành mới vừa bị đối tác phản bội, thất bại thảm hại.

“Người bên ngoài là ai?”

“Thư ký của anh, chỉ là một cô nàng khờ khạo thôi, đừng để ý đến cô ta.” Lâm Hành đeo theo đồng hồ, bây giờ anh càng có mị lực của đàn ông, mỗi một cái phất tay đều đầy hormone nam tính. Cố Cảnh Ngôn rất mê anh như vậy, đặc biệt gợi cảm.

Cố Cảnh Ngôn đυ.ng tay Lâm Hành, mím mím môi, “Anh Lâm?”

Lâm Hành kéo cửa ra, quay đầu lại nhìn cậu, liền cười rộ lên. Hàng lông mày giương lên, đôi mắt mê người híp lại, “Đến nhà anh quất một trận xem có phải trở lại thật không.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng mắng tôi, chuyện là vậy đấy.

Trọng sinh vốn bản thân nó là một giấc mộng đẹp.Hahaha:)))) Plot twist thật thú dị:))) chắc các bạn hụt hẫng lắm, nhưng đừng lo đã có phiên ngoại, phiên ngoại sẽ có nói thêm về cái kết của câu chuyện Lưu Vũ.

Vì mình rất tâm đắc với cái kết này nên mình bày tỏ cảm xúc xíu ha, mình thấy cái kết này cực kỳ hợp lý luôn, mình không biết tác giả có nghĩ như mình nhưng theo mình thì hiện tại mới là quan trọng nhất, có một số chuyện dù có về quá khứ để thay đổi thì cũng chẳng có ích gì, cái cần thay đổi là hiện tại. Nó giống như bộ phim Nhật “Chiến dịch cầu hôn” mà mình từng xem, dù nam chính có trở về quá khứ để thay đổi bao nhiêu chuyện thì ở hiện tại nữ chính vẫn kết hôn với nam phụ, thế nên anh quyết định thay đổi hiện tại bằng cách tỏ tình với nữ chính ngay trong lễ cưới.

Quay lại bộ này, Lâm Hành ở trong giấc mộng trọng sinh đã có được tất cả những thứ mình đã bỏ lỡ rồi, vậy thì cũng đến lúc phải tỉnh mộng chứ đúng không. Mà ông trời thương, may quá vẫn HE:))))))))

Mọi gút mắc đã được hóa giải rồi, kể cả chuyện của Lưu Vũ, nếu bạn nào còn chưa hiểu chỗ nào thì cứ comment mình giải thích cho nhe, còn 4 phiên ngoại để cái kết thêm viên mãn nữa nè!