_______________________________
Thất tình thì mình làm gì?
Tự tử đu dây điện hòa mình với phố phường?
Đút Cu vào cầu chì...
...để kiểm tra xem Cu có dẫn điện hay không?
(Cu = Đồng).
Xem pỏn gei để quay tay nâng cao sức khỏe?
"Thôi, mình học hóa."
Vừa mới lôi quyển sách hóa xanh xanh ra thì mẹ tôi hỏi.
"Con không qua thăm Hùng à?"
"Sao con phải thăm. Bố mẹ nó vẫn sống sờ sờ mà!! Sao họ không qua thăm nó!!"
Mở được trang đầu thì mẹ tôi bảo.
"Điệp, đừng nói thế."
Tôi hậm hực mím môi lại không nói nữa.
"Bố mẹ ruột của Hùng mất rồi."
________ ___________________
Đạp xe hùng hục trong đêm lạnh, tôi tự chửi mình gấp gáp quá nên quên không khoác thêm áo ngoài, kèo này về ốm chắc luôn.
Lúc đến nơi thì không thấy thằng Hùng trong phòng bệnh nữa. Chạy xuống hỏi nhân viên thì họ bảo thằng Hùng vừa mới làm thủ tục xuất viện rồi.
Nhưng rõ ràng nó chưa về nhà mà.
Tim tôi vì vận động mạnh hay vì lo lắng cho nó nên mới đập dữ dội như thế này.
Đi đến cửa bệnh viện, chân tôi bủn rủn như sắp khuỵu đến nơi.
Vừa nghĩ đến hoàn cảnh của nó lại nghĩ đến những việc mình bày ra mấy hôm nay. Tôi thấy hối hận rồi.
Hóa ra bố mẹ thằng Hùng mất cả rồi, bố mẹ nó hiện tại chỉ là bố mẹ nuôi thôi. Chưa kể bố mẹ nó mất là do giang hồ thanh toán, người nhận nuôi nó là anh em trong đảng phái giúp đỡ.
Tôi nghĩ bấy lâu nay sau cánh cửa kia, nó có được bố mẹ nuôi đối xử tốt không? Tốt như thế nào mà khiến tính cách nó trở nên vặn vẹo như vậy?
Những lúc khó khăn tôi có bố mẹ bạn bè bên cạnh, còn thằng Hùng thì sao?
Thằng Hùng chỉ có tôi thôi. Nó chỉ cần tôi thôi, mà tôi...
Vật vờ ra băng ghế đá gần đó ngồi nghỉ, tôi rút điện thoại ra, nhìn vào số điện thoại của thằng Hùng.
Giờ tôi gọi cho nó có được không?
"Hế luuuu."
Nhấn tắt màn hình điện thoại, tôi mặc kệ người đằng sau, cứ lững thững bước đi.
"Tìm bà Hùng đúng không? Anh biết bà em ở đâu đấy."
"Ở đâu?" - Tôi xoay người lại hỏi.
"Hứa với anh rằng em sẽ không cạch mặt anh nữa đi."
Cười nhàn nhạt, chán nản gạt tay anh ta ra, tôi dứt khoát nói.
"Thôi đi."
"Số 069 đường Trần Đại Nghĩa. Em đi cẩn thận nhé."
Lão choàng lên vai tôi cái áo khoác bomber, mình mình mặc áo sơ mi mỏng xoa xoa hai cánh tay chạy thật nhanh vào bệnh viện.
Nán lại nhìn một chút, tôi nhanh chóng đạp xe đi đến địa chỉ anh ta đưa. Vừa đi tôi vừa đắn đo lo nghĩ có phải anh ta lại lừa mình hay không.
Sao anh ta phải tốt với cái đứa như tôi chứ.
Mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ tấm áo anh ta đưa cho cứ quấn lấy mũi tôi. Không phải mùi của hóa chất, nó là mùi của thảo mộc.
Thật kì lạ, chúng khiến tôi bình tĩnh hơn.
Địa chỉ anh ta đưa cho tôi hóa ra là một tiệm xăm hình nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với những tiệm bên cạnh. Nằm ở mặt đường mà như muốn nép mình giấu đi.
Tiệm xăm thì có liên quan gì đến thằng Hùng?
Đang định quay xe bỏ đi thì cửa tiệm mở. Tôi thấy thằng Hùng từ trong bước ra.
"Hùng!"
Tôi chạy đến bám lấy cánh tay nó. Mà nó có hơi bất ngờ nên vội né ra. Giây sau nhận ra tôi thì dừng lại.
"Tớ đi tìm cậu nãy giờ. Cậu đến đây làm gì?"
Tay vừa chạm đến tay thằng Hùng thì bị hất ra. Cứ như ghét bỏ lại cứ như sợ sệt khi bị chạm vào, nó ngoảnh mặt xua đuổi tôi: "Cút đi".
"Tớ xin xin lỗi. Mà tay cậu..." - Nhìn tay trái của nó không hề bó bột, tôi lo lắng. - "Còn chưa bó được một tuần, cậu bỏ ra nguy hiểm lắm."
Thêm một lần gạt đi cái vươn tay của tôi. Ánh mắt nó nhìn tôi đầy hằn học, giọng nói gằn nặng xuống.
"TAO BẢO MÀY CÚT."
Tôi bất ngờ cúi người lao đến vòng hai tay ôm lấy eo thằng Hùng làm nó không kịp đẩy ra, lại không cách nào gỡ ra được.
"Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi. Xin lỗi cậu!"
"Câm mồm."
"Tớ thích cậu, tớ thích cậu. Thích cậu!"
"Câm mồm vào!!"
Chợt thấy có người định vung gậy từ sau lưng thằng Hùng, tôi lấy hết sức bình sinh kéo ngã thằng Hùng sang một bên.
Thằng Hùng cũng kịp nhận ra nguy hiểm, nó ôm tôi lăn sang một bên tránh đi một gậy đập xuống. Nhanh như cắt bật dậy đạp một cú thật mạnh vào bụng kẻ đó. Khiến hắn ta ngã vật xuống ôm bụng quằn quại.
Đi tới kéo tôi đứng dậy, lại để cho tôi ngả người dựa vào lòng mình, thằng Hùng quay lại dẫm lên cổ tay của kẻ kia.
"Muốn gì?" - Nó hỏi.
"NẾU KHÔNG CÓ MÀY THÌ THẰNG TUẤN XƯƠNG CHẾT NGAY HÔM ĐẤY RỒI! MÀY PHÁ ĐÁM KẾ HOẠCH CỦA ĐẠI CA TAO! PHÁ CẢ BĂNG PHÁI CỦA TAO RỒI!!"
"À."
"À? À CON MẸ MÀY! RỒI GIỜ MÀY TRANH THỦ LÀM CHÓ TAY SAI CHO THẰNG TUẤN ĐÚNG KHÔNG? RẺ RÁCH!"
Tôi thấy thằng Hùng xoay xoay cổ chân như muốn dùng gót chân chà nát xương cổ tay hắn ta. Mặc cho gương mặt hắn đang nhăn hết lại lúc xanh lúc đỏ vì đau đớn.
"Thôi Hùng ơi!! Chết người bây giờ!!"
Cố gắng ngăn thằng Hùng lại, tôi quay ra sau bảo kẻ kia chạy ngay đi mà khổ nỗi đau quá ngất mẹ rồi không chạy nổi nữa!!
Đen thôi đỏ quên đi anh bạn nhỏ!!
Lúc thằng Hùng đã ngưng, tôi vẫn khư khư bám lấy nó. Nó cũng chẳng buồn đẩy tôi ra, vừa gọi điện thoại báo cho anh Tuấn biết, vừa quàng tay ôm lấy vai tôi.
Chờ đã. Nãy thằng Hùng vẫn dùng tay trái như đúng rồi mà? Làm gì có đứa nào gãy tay bó bột chưa tới một tuần mà lăn long lóc rồi ôm chặt tôi như thế này được?
Rõ ràng là nó chỉ giả vờ thương tật thôi?
"Có sao không?"
Tôi tưởng nó đang nói chuyện điện thoại không liên quan đến mình nên không trả lời.
"Tao hỏi mày có sao không?"
Đỉnh đầu của tôi chỉ đến cằm thằng Hùng, lúc nào muốn ngước lên phải cẩn thận một chút, không là va vào cằm nó đau chết mẹ.
"Hả? Tớ á? Có sao đâu."
Thằng Hùng nhìn ra vết má tôi vừa bẩn vừa tấy đỏ hồng. Chắc do vừa rồi ôm nó ngã xuống chà mặt lên đường nhựa nên bị vậy. Mà trong cái rủi có cái may, nhờ cái áo khoác lão Tùng đưa cho nên cánh tay không bị trầy xước.
Bàn tay to to của thằng Hùng áp lấy xương quai hàm tôi, ngón cái của nó hơi run run không nỡ chạm lên vết sưng trên má.
"Chán thật." - Tôi hé miệng cười rồi lại nhăn mặt vào vì đau. - "Thế là hết xinh trai mất rồi."
Chợt cúi xuống đặt cái hôn lên môi tôi, thằng Hùng khàn khàn giọng.
"Hâm."
"Bị hâm nặng lắm rồi, nên mới đi thích cậu vậy á. Thứ khùng điên như cậu toàn làm tớ buồn thôi. Nhưng tớ vẫn thích cậu lắm!"
Lâu lâu rồi mới thấy nó cười nhẹ, tôi vui vẻ kiễng chân thơm lên má nó.
"Cậu ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Thế về ăn cơm với tớ nhá, tớ cũng chưa ăn cơm đâu."
Tôi vờ bảo thằng Hùng ngồi yên sau để tôi đèo để thử mức độ tình cảm của nó. Ai ngờ nó đồng ý để tôi đèo nó thật.
Con thỏ nào đèo nổi mày chứ Gấu Khùng!!
"Đùa thôi."
May mà nó còn biết ý. Hừ, tôi phụng phịu ra ngồi yên sau để thằng Hùng đèo.
Thằng Hùng phi nhanh quá, tôi đang định mặc lại cái áo bomber thì bị gió lớn thổi bay đi mất.
Rét run ôm lấy eo thằng Hùng từ sau, tôi phấn khích nói.
"Lạnh quá. Tớ ôm cậu nhé?"
"Mày ôm cũng ôm rồi. Hỏi cái đéo."
Aaaaaa. Khung cảnh con mơ ước bao lâu nay cũng được thực hiện được rồi!!!!
Chàng đèo tôi trên chiếc xe đạp nhỏ, dạo quanh phố phường rạng sáng ánh đèn đường vàng dìu dịu.
Hạnh phúc đan những ngón tay ôm chàng thật chặt.
___________ ______________
"Có cần điều thêm người ra đó nữa không? Tưởng nhãi ranh kia gãy tay chân, ai ngờ nó đánh thằng Định te tua rồi."
"Thôi."
"Nhưng mà..."
"Dẹp cái băng đấy đi, chẳng được nước non gì."
Dù muốn khuyên can thêm vài lời nhưng cái xoay lưng phũ phàng của người trước mặt đã dẹp ngang tất cả.
"Đêm nay lạnh. Không biết mai em ấy có ốm không nhỉ?"
Gió nương theo cánh cửa sổ chưa kịp đóng, nhẹ thổi cho tà áo blouse lất phất bay.
Bảng tên cài trên áo khẽ lay động:
[Lê Vũ Nhật Tùng]
_________________ ________________
Sơ: Ối dời ơi Bím ơi vớt được tí giá rồi lại tụt thê thảm thế con. Đây mà là chơi chứng khoán chắc khối người lận đận vì mài (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻