Hùng Khùng Và Bím Biển

Chương 11: "Chỉ cần mày..."

   "Cúc cu Điệp chim teeeeee!!""

"MÓA ƠIII?? Anh là cái lìn gì vậy???"

Giáo viên nhờ tôi ra phòng thực hành hóa để rửa hộ bà ý mấy dụng cụ thí nghiệm với chuẩn bị đồ cho tiết thực hành sắp tới.

Ai ngờ vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy giọng thằng lớp trên trời đánh thánh vật này.

Vẫn câu gạ gẫm kinh điển.

"Học hóa không em?"

"BIẾN!!"

Nhớ lại vụ tối qua bị thằng Hùng đuổi về giữa chừng vì mình lỡ lậm hóa quá đà, tôi quyết định cách li hóa em yêu một thời gian.

Anh ta đi đến ngồi xổm cạnh tôi, chọc cái ngón tay lạnh ngắt vào má tôi.

"Sao mắt thâm sì thế kia? Đêm qua thức trắng tìm cách sánh vai với bạn bè cường quốc năm châu hay gì?"

Tôi cứ im ỉm bơ đẹp thằng nhây chó đó, trong đầu lẩm nhẩm "Mình không hiểu tiếng chó. Không nghe, không hiểu, không trả lời".

"Mà nhìn nè. Anh có khối tinh thể đẹp chưa?"

Hai từ "tinh thể" như một liều kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh cắm thẳng vào não tôi. Nhưng không, tinh thần sắt đá của Lê Hải Điệp tôi đây sẽ không dễ khuất phục đến vậy đâu!

"Màu trắng nhá, xem, nhìn nó xòe ra như hoa cúc nè."

"Đâu cơ?"

"Nè nè."

Nhìn đoạn video ngắn quay cận cảnh khối tinh thể trắng tinh mà anh ta nuôi, tôi thích thú tua qua tua lại.

"Sao em nuôi nó cứ đâm lởm chởm xấu lắm. Anh nuôi kiểu gì đấy?"

Lão Tùng thu hút thành công sự chú ý của tôi nên phởn lắm, lão cất điện thoại đi, lôi cái bút chữ A ra.

"Đưa tay em đây anh ghi cho."

Tôi xòe lòng bàn tay hồng hào ra, lại nghĩ viết vào sẽ nhột lắm nên xắn cao tay áo lên để lộ phần da cánh tay trắng mịn.

Một tay cố định cổ tay tôi, tay kia như múa lượn nét chữ lên da thịt tôi.

"Xong!"

Lúc tôi kịp nhìn xem anh ta vừa viết cái gì thì đã muộn mất rồi. Vẫn cái trò xách dép cuốn gói chạy mất tiêu.

[Bổ sung Canxi vào, người gì đâu tay thì mềm mềm, thân thì gầy gò. Gió thổi tí bay mẹ qua châu Phi mất. Ngốc nghếch tin người lắm Địp cute ạ