Editor: Puck - Diễn đàn
Đến lúc này Lâm Tuyết cuối cùng khẳng định được, mỗi ngày Hoắc Gia Tường đều la hét đã thất thế đều không phải tin đồn không có căn cứ. Bên trong nhà họ Hoắc cũng có mâu thuẫn, hơn nữa tuổi tác của ông dần cao, cánh chim hai đứa con trai đều to lớn, chỉ hơi không bằng lòng liền dám ngỗ nghịch chống đối lại ông.
“Khụ.” Hoắc Gia Tường cố hết sức che giấu, không muốn để cho bối rối của mình lộ ra trước mặt con gái, “Chúng ta đi… Phòng trẻ con đi!”
Vì nghênh đón mẹ con Lâm Tuyết đến, Hoắc Gia Tường cố ý để người hầu bố trí phòng trẻ tinh tế đẹp đẽ. Bên trong có giường trẻ con vận chuyển bằng đường hàng không từ châu Âu tới, nôi, đồ chơi… Còn có ghế sô pha nhỏ xinh đẹp thoải mái, băng ghế, bàn ăn nhỏ. Chỉ cần thứ có thể nghĩ đến thứ có thể sử dụng đến, nơi này đầy đủ tất cả.
Nhất là trên tường dán rất nhiều hình của Mặc Mặc, từ khi sinh ra đến trăm ngày, rồi đến lớn mấy tháng… Các giai đoạn đều có. Kích cỡ ảnh chụp kia có lớn có nhỏ, có đơn giản có phức tạp, cuối cùng được họa sĩ dùng bút pháp thần kỳ làm đẹp, bức tường phát triển thành chân dung tả thật đặc biệt của riêng tiểu Mặc Mặc.
Mấy bức ảnh chụp kia đều do Lâm Tuyết ngày thường quay chụp lưu trong điện thoại di động, lần lượt gửi cho Hoắc Gia Tường, không thể ngờ được ông đều tỉ mỉ giữ gìn như vậy, lại để cho người rửa những bức ảnh chụp này ra, biến thành chân dung tả thật số đặc biệt của đứa bé xinh đẹp.
Phòng trẻ con hơn một trăm mét vuông, đều dùng đồ chơi đáng yêu làm ngăn cách, chia ra phòng ngủ, nhà ăn, thư phòng, phòng chơi… Toàn bộ phòng trẻ con giống như một khu vui chơi, trẻ con tràn đầy thú vị, đứa bé nào đều sẽ thích nơi này.
Trên mặt đất dùng bọt biển nhập khẩu hữu cơ không độc có thể ăn vào làm thành, cách nhiệt cách lạnh vừa mềm mại lại thoải mái, Hoắc Gia Tường đặt Mặc mặc trên đất, thằng nhóc lập tức vui vẻ lên, giống con tằm nhỏ đáng yêu.
“Cha đặc biệt mời giáo viên mầm non, cậu ta đề nghị dùng bọt biển này làm thành nền rải trên mặt đất, nói phổi trẻ con rất yếu ớt, nếu dùng thảm lông sang quý sẽ có một ít sợi tơ nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đường hô hấp của cục cưng, dễ gây ra cho đứa bé thở khò khè!” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Vì trang hoàng tốt cho phòng trẻ này, Hoắc Gia Tường chi số tiền lớn mời giáo viên mầm non châu Âu tới, dưới chỉ đạo của giáo viên mầm non vàng xây xong phòng trẻ này.
Kiến thức này Lâm Tuyết cũng biết, Lương Bội Văn từng tự mình cố ý cường điệu dạy tri thức về trẻ sơ sinh vài ngày cho cô. Bà biết tránh phương diện sai lầm này như thế nào, lựa chọn phương pháp chính xác chăm sóc cho đứa bé.
Đương nhiên, ở nhà họ Lương, cả ngày Mặc Mặc được giáo viên mầm non chuyên nghiệp và nhân viên điều dưỡng cho mẹ và trẻ sơ sinh bảo mẫu nhũ mẫu vây quanh, cô muốn đưa tay ôm lấy đứa bé cũng khó khăn, đa số thời gian vốn không cần cô lo lắng tới chuyện này.
Đối với Hoắc Gia Tường cẩn thận chu đáo, Lâm Tuyết rất cảm động.
Nhìn Mặc Mặc ở trong phòng trẻ em chơi đến sung sướиɠ, tâm tình của cô cũng rất thoải mái, hứng thú dạt dào theo phía sau.
Mặc Mặc cuối cùng bò tới trước ghế sa lon, hai tay bám lấy ghế sa lon dùng sức khẽ chống, thành công đứng lên.
“Trời ạ!” Lâm Tuyết hơi giật mình, theo bản năng định tới đỡ thằng bé.
“Đừng nhúc nhích!” Hoắc Gia Tường vội vàng ngăn cản con gái, ánh mắt vui sướиɠ nhìn chăm chú thật lâu vào cháu ngoại, kiêu ngạo tuyên bố, “Anh ba con cũng có thể bám đồ đứng lên khi tám tháng tuổi, Mặc Mặc di truyền mạnh mẽ từ anh ba của con!”
“…” Lời này nếu để cho người nào đó nghe được, đoán chừng sẽ cực kỳ khó chịu. Lâm Tuyết quyết định giữ lại ý kiến, chờ về nhà hỏi mẹ chồng Lưu Mỹ Quân một chút, người nào đó lớn chừng mấy tháng thì đứng lên được, lại phán đoán thành tích vinh quang Mặc Mặc đứng lên được lúc tám tháng tuổi là di truyền từ vị hảo hán đó!
Cho dù Lâm Tuyết và Mặc Mặc làm gì, Hoắc Gia Tường đều một tấc không rời làm bạn bên cạnh hai mẹ con, giống như muốn bổ sung tất cả thời gian chia ra trước kia trở về.
“Lúc trước,
mẹ con một mình chăm sóc con nhất định rất vất vả…” Nhớ tới vợ yêu rời khỏi ông lẻ loi hiu quạnh phiêu linh lưu lạc, trong lòng Hoắc Gia Tường giống như bị một bàn tay túm lấy, khó chịu đến thở không nổi. Nếu thời gian quay trở lại, ông hy vọng cỡ nào có thể lưu vợ lại, nhìn con gái bảo bối yêu thương của bọn họ ra đời, cùng chung niềm vui gia đình.
Đây là đau xót vĩnh viễn trong lòng Hoắc Gia Tường, chỉ có thể thông qua Lâm Tuyết và Mặc Mặc đến bồi thường. Đối với Lâm Tuyết và cháu ngoại lần đầu gặp mặt này, ông hận không thể nâng niu bọn họ trong lòng bàn tay mà nuông chiều.
Nghe được Hoắc Gia Tường lại nhắc tới mẹ, Lâm Tuyết cuối cùng không nhịn được hỏi chuyện cũ, “Lúc trước, sao mẹ lại gả cho cha vậy?”
Đây là chỗ mà Lâm Tuyết tò mò nhất. chẳng lẽ lúc trước Hứa Tịnh Sơ giống như Đỗ Hâm Lôi sao? Trong lúc vô tình rơi vào trong tay Hoắc Gia Tường, sau khi thất thân mang thai không thể không bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực? di1enda4nle3qu21ydo0n
Nghe Lâm Tuyết hỏi chuyện cũ, trên khuôn mặt gầy guộc của Hoắc Gia Tường dâng lên nụ cười ấm áp, trong ánh mắt đều chớp động ánh sáng tinh thuần, “Cha và mẹ của con vừa thấy đã yêu đó! Lần đầu tiên nhìn thấy cha đã thích mẹ con, lúc đó dáng vẻ của cha hơi chật vật, có lẽ ảnh hưởng tới ấn tượng cái nhìn đầu tiên của mẹ con đối với cha, chỉ có điều sau này mẹ con vẫn bị cha chinh phục, cam tâm tình nguyện đến lễ đường kết hôn với cha.”
Lâm Tuyết có nhiều hứng thú, khẽ nhếch môi, hỏi: “Vào lần đầu tiên cha gặp mẹ rất chật vật sao? Vì sao?”
“Lúc đó cha đang bị một kẻ thù lợi hại đuổi gϊếŧ, thân bị trọng thương Đêm đó, cha dựa vào một cây súng lục gϊếŧ phá vòng vây, cả người đều là vết máu, quả thật giống như quỷ…” Nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên mình và vợ yêu gặp mặt, Hoắc Gia Tường không khỏi dở khóc dở cười.
Khi đó ông không có thế lực như hiện tại nhưng càng thêm khát máu tàn nhẫn, trong các trùm buôn thuốc phiện lần lượt tranh bá, ông dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn và suy nghĩ khôn khéo, lần lượt thắng được.
Một lần duy nhất kia, ông bị thân tín bên người bán đứng, kết quả không cẩn thận trúng mai phục. Ông vẫn cứ bình tĩnh phản kích nơi bước đường cùng, gϊếŧ phá vòng vây.
Đêm đó, chính ông cũng không đếm được rốt cuộc gϊếŧ bao nhiêu người. Chỉ biết khi ông vọt tới bên cạnh Hứa Tịnh Sơ, dáng vẻ của ông cực kỳ giống con quỷ tàn ác trong địa ngục.
Người phụ nữ khác nhìn thấy dáng vẻ này của ông đều phải sợ hãi thét chói tai, cho đến nay ông vẫn còn nhớ rõ mắt trong veo kinh ngạc của Hứa Tịnh Sơ, nhưng bà không chuyện bé xé ra to mà quát to, lại bình tĩnh hỏi ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho đến nay ông vẫn còn nhớ rõ ràng được khuôn mặt yêu kiều đến xinh đẹp thoát tục của bà, càng nhớ được mỗi một câu một chữ bà nói với ông.
Bà cứu ông, mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng giấu giếm trùm thuốc phiện hung tàn che giấu ông, đợi đến khi trùm buôn thuốc phiện rời đi, bà lấy cho ông một chai nước khoáng một ổ bánh mỳ.
Sau đó, bà ấy nói cái gì cũng không hỏi nhiều thêm, mà lặng yên xoay người rời đi.
Nghe đến đó, Lam Tuyết cơ bản có thể thăm dò rõ ràng đại khái đã xảy ra phía sau, hé miệng cười nói: “Có phải sau này cha quấn chặt lấy mẹ không buông, mẹ bị cha dây dưa quá chỉ đành phải gả cho cha!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Ha ha.” Hoắc Gia Tường nhìn con gái nở nụ cười, ông cao hứng hơn bất cứ chuyện gì. Sửa lại, “Là cha theo đuổi mẹ con, lúc mới bắt đầu mẹ con rất dè dặt, sau này không chịu đựng nổi cha tình thâm không đổi với mẹ con, cuối cùng bị cha cảm động, gả cho cha!”
Lâm Tuyết nghĩ đến một chuyện,
hỏi: “Trước lúc kết hôn với mẹ, không phải cha đã có vợ sao?”
“A.” Hoắc Gia Tường trầm ngâm một chút, đáp chi tiết, “Vân Sơn và Vân Hải đều không phải một mẹ sinh ra… Thật ra trừ mẹ con, cha chưa từng cưới bất cứ người phụ nữ nào!”
Phần lớn trùm buôn thuốc phiện ở tam giác vàng đều cả đời không kết hôn, người phụ nữ ngẫu nhiên chơi đùa mang thai, bọn họ để cho người phụ nữ đó sinh đứa bé, nuôi nấng đứa bé lớn lên làm người nối nghiệp tương lai, nhưng mẹ đứa bé lại ít khi có được thân phận!
Mẹ Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Hải đều từng là nữ nô và trà nô bên người Hoắc Gia Tường, sau khi sinh xong chỉ có thể làm bảo mẫu của đứa bé đi theo cùng sống. Hoắc Gia Tường không nơi nương tựa, sau này trong quá trình bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, bởi vì ông cũng không coi trọng hai người phụ nữ kia, chỉ để cho thâ tín bảo vệ hai đứa con trai của ông, kết quả mẹ của Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Hải đều trong quá trình chém gϊếŧ kịch liệt lần lượt hoặc chết hoặc mất tích.
“Mẹ con rất lương thiện, sau khi cưới đối xử với hai anh em Vân Sơn và Vân Hải như do chính mình sinh ra, anh em bọn họ thân thiết gọi bà ấy là dì Hứa. Sau này Vân Phi sinh ra, thành bảo bối tâm can của người cả nhà.” Hoắc Gia Tường nhớ lại đoạn hôn nhân hạnh phúc ấm áp ngọt ngào kia, trong mắt tràn đầy tia sáng dịu dàng, trộn lẫn một tia chua sót khó có thể cứu vãn.
Bao nhiêu lần ông mỉm cười tỉnh lại từ trong mộng, bao nhiêu lần ông khóc tỉnh từ trong mộng. Hứa Tịnh Sơ là ký ức tốt đẹp nhất tinh khiết nhất trong cuộc đời này của ông, đến suốt cuộc đời, ông cũng không có cách nào tìm được người phụ nữ khiến cho ông say mê đến phát cuồng yêu tận xương giống như vậy.
Sau khi gặp mặt Lâm Tuyết, tình yêu không phương hướng của ông cuối cùng tìm được cửa ra để trút xuống. Ông bồi thường gấp bội thiệt thòi thiếu sót và nhớ nhung đối với Hứa Tịnh Sơ lên trên người Lâm Tuyết, gần như mọi việc đều thuận theo con gái. Nhưng mà gần đây nhất vì chuyện của Đỗ Hâm Lôi huyên náo có phần không thoải mái, ông vô cùng khó xử.
Thật ra, sâu trong lòng ông vẫn còn hy vọng Đỗ Hâm Lôi có thể vì con trai mình sinh ra đời sau, như vậy gia tộc Hoắc thị mới có người thừa kế tương lai Nhiều năm như vậy, phụ nữ từng qua bên người Vân Phi cũng không thiếu, nhưng chỉ khiến Đỗ Hâm Lôi sinh con cho thằng bé.
Lâm Tuyết hiểu được khó xử của Hoắc Gia Tường, cũng không tiếp tục trách cứ ông không cố hết sức hỗ trợ.
Từ nay về sau, cô không còn cưỡng ép Hoắc Gia Tường nhúng tay vào chuyện của Đỗ Hâm Lôi.
Tổ tôn ba đời, như hình với bóng trải qua thời gian vẻn vẹn một buổi sáng. Khiến cho thằng nhóc thỏa chí đói bụng rồi, lấy tiếng khóc vong dội phát ra ý kiến phản đối với người lớn.