Long Việt Truyền Kỳ

Chương 8: Nỗi đau của đại ác nhân

Hắn ngừng lại lật đống y trang của mình lôi ra vò đan dược , rồi lấy ra mấy viên bỏ vào miệng Bạch Ngọc Phong và bảo San San :

– Ta cho hắn uống thuốc này ít canh giờ sau thuốc có tác dụng , chúng ta sẽ tiến hành cứu hắn trong thời gian đó ta sẽ nói tiếp chuyện cũ năm xưa .

– Đa tạ bá phụ đã cứu giúp ! Ân nghĩa ngày Lưu San San con ngày ngày ghi nhớ nhất định sẽ báo đền !

– Con vừa nói gì ? Con họ Lưu chẳng lẽ … chẳng lẽ ….!

– Cái này tiểu nữ cũng không rõ do mẫu thân đặt cho mà giờ người không còn , mà thôi con đang rất muốn nghe chuyện cũ của người đấy ạ !

Nàng nhanh trí thoái thác thật sự không muốn lộ ra thân phận mình là người hoàng tộc , sở dĩ Điền Đại Dịch hắn bắt buộc phải kể ra vì nó liên quan việc trị thương cho Bạch Ngọc Phong. Hắn có vẻ không hề thích thú khi nhắc đến vị sư huynh ấy , vì thế nhắc đến vị sư huynh này có vẻ đầy căm phẫn giọng nói rít qua kẽ răng :

– Lần đó thi đấu trận cuối ta và hắn trên lôi đài song đấu , ta chiếm thế thượng phong vì Ma Sát La ông ấy đã chỉ điểm hết cả rồi . Ta dùng chiêu “ Vô trảm tướng ” tấn công kết thúc hắn, nào ngờ hắn sử dụng nội công thi triển “ Ma ha vô lượng ” đây là nội công đề khí của Thiếu lâm . Nó tỏa ra quang mang chói mắt hộ thể nếu ở xa nhất thời không ai nhận ra hắn hành động thêm gì , hắn dùng tay kia phi ám khí “ Bạo vũ lê hoa châm ” tấn công ta. Đây là Đường môn tuyệt kỹ nhưng ngày đó ta không biết , ta trúng ám khí nhưng không hề gì nhân khi hắn bất cẩn ta đánh hắn văng khỏi lôi đài . Bởi ta luyện võ công của Ngũ độc giáo trong thân đã có độc hàn độc của hắn không hạ nổi ta. Hắn bại nhưng vân luôn tỏ ra vui vẻ và còn quan tâm ta hơn trước hắn nói với ta rằng , hắn hai năm làm đại sư huynh cũng mệt mỏi rồi vả lại ta đúng tuổi trẻ tài cao . Ta thật không ngờ bụng dạ hắn thâm sâu đến vậy bởi độc công đó sẽ làm người ta chết dần , cho nên mấy sư huynh trước đã tự ốm mà chết chỉ đến khi ta đi gặp Ma Sát La ông ấy nhìn sắc mặt ta ông biết ta dính tà độc .

Ma Sat La lấy châm độc ra rồi hỏi ta rằng đã gây hấn với ai ở Đường môn rồi , ta thật ngoài thi đấu với Thiên Đức hắn thì gần đây chưa từng gây chiến với hết . Nên ta nói với sư phụ Ma Sát La rằng ta chỉ thi đấu môn phái với Thiên Đức huynh ấy hôm trước , thì mặt sư phụ biến sắc tỏ ra suy tư rồi nói với ta có vẻ bất an :

– Hỏng rồi ! thôi âu cũng là số mệnh !

Sư phụ kể cho ta rằng Đường môn vốn cũng dùng độc công , nhưng mà không sánh được với Ngũ độc họ cài người vào học lén . Hắn chính là Thiên Đức sư huynh ta cũng đại đệ tử ngũ độc giáo khi ấy hắn tuổi trẻ tài cao, tư chất hơn người đã cơ bản lĩnh hội hết võ công và luyện dược độc . Nhưng mục đích hắn vào không chỉ thế mà nhiều năm trước sư phụ ta một lần đi tầm thảo rơi xuống một hang núi , tình cờ người nhặt được Song phụng bội đó là bảo vật võ lâm rất ít người biết . Hắn làm phản sư phụ ta nhưng Ma Sát La ông ấy cũng sớm nhận ra dã tâm của hắn khi gặp hắn đêm lén lục lọi thư phòng sư phụ , khi ông ấy bị trọng thương cũng là khi ta gặp sư phụ trong rừng . Lúc đó sư phụ đâu nói cho ta hắn là Thiên Đức người chỉ ôm ta rất chặt , thì thầm vào tai ta những khẩu quyết cuối cùng các chiêu thức tuyệt mật Ngũ độc giáo rồi dặn ta tạm làm đại sư huynh . Hắn dã tâm gϊếŧ Ma Sát La cũng vì biết ông ấy có Song phụng bội , ta quá ngây thơ không biết con người hắn xảo quyệt vừa làm đệ tử Thiếu lâm lại còn làm được cả đệ tử Ngũ độc giáo . Thiên Đức hắn là kẻ kiêu hùng và rất biết lấy lòng tam Đại sư trụ trì cho nên hắn luôn tự do đi lại ta đâu có biết điều ấy , hắn đã âm thầm theo ta lâu ngày rồi vì hắn thấy ta bình an vô sự mà chưa có biến cố gì trước độc châm của hắn .

Hắn đợi ta đi rồi mới ra hạ sát sư phụ ông ấy sớm có đề phòng đã dùng độc băng tằm ngàn năm uống trước từ lúc ôm ta , khi trúng độc của hắn băng tằm phát tác như đã chết khiến hắn thấy tưởng sư phụ chết lục soát không được gì liền bỏ đi . Một ngày sau hắn lại quay lại lục soát tiếp khi đó ta cũng tới thăm sư phụ , ở xa ta thấy cả sự việc ấy hắn thấy sư phụ độc chết nhưng còn chưa cam tâm lấy đao ra chém. Còn sở dĩ ta đến thấy sư phụ đã chết đoán có kẻ ra tay tàn độc và đang kiếm tìm cái gì đã nấp lại đó rình , thì quả nhiên hắn quay lục tìm thì đúng suy đoán ta không sai . Vì không tìm được thứ hắn cần bực tức định lấy đoản đao muốn chém sư phụ ra làm mấy mảnh , ta thấy sư phụ bị chết mà còn bị đối xử vậy không cam tâm . Ta liền lao ra ứng chiến hôm đó trời bão gió ầm ào hắn mới không nhận ra ta đến , chứ cảnh giới hắn vô cùng cao vì thế khi ta xông đến hắn mới biết . Lúc đó hắn thân vận hắc y lại che mặt cho nên nghĩ ta không biết gì , mà ta cũng chưa thật đoán ra hắn là ai chỉ có điều nhân tính không bằng trời tính . Hắn tự phụ bỏ về tự mà không bận tâm gì nữa đó là điều sau hắn đã rất hối tiếc , ta tính chôn cất sư phụ nhưng người chỉ giả chết do bằng tằm gây hôn mê sâu . Cũng là lúc nó hết công hiệu sư phụ tỉnh lại túm lấy chân ta , ta được một mẻ hết hồn la ầm ĩ cũng may là hắn không biết. Bởi ta lo tên ác nhân đó còn quay lại mang sư phụ đi rất xa để chôn , để nếu hắn chẳng may quay lại nữa cũng khó lần ra nổi mà đến .

Sư phụ tỉnh lại kể cho ta sự việc và chỉ điểm cho ta hắn chính là Thiên Đức sư huynh , và hắn tới đoạt Song phụng bội thứ mà lúc sư phụ ôm ta đã ngầm đeo cho ta . Sư phụ nói đã điều tra ra hắn chính thực là Lưu Hoàng (*) là thế tử trong hoàng cung , giờ đây hắn đang tại vị ở ngôi cao chí tôn thiên hạ . Con đường lên ngôi của hắn cũng thật vô cùng gian truân , kẻ kiêu hùng như hắn ta thật không bằng cả tâm cơ lẫn chí lực . Nhưng ta hận hắn bởi cũng là vì Thái Dĩnh Y bởi hắn coi giang sơn hơn tất cả dù nàng ấy có yêu hắn . Ngày đó hắn chỉ là một thế tử hèn kém mà thôi nhưng mưu tính thật vô cùng , hắn đọc kỳ thư trong tàng cung biết Song phụng bội ẩn chứa bí kíp chí tôn thiên hạ . Hắn đã rắp tâm đoạt cho được nhưng cuối cùng bí kíp lại rơi và tay ta , lúc đó sư phụ biết không sống được bao lâu bèn kể hết với ta. Sư phụ nói trong ngọc bội có Chu Tước liệt hỏa công , nó là bí kíp cao cao tại đỉnh ai có nó thống trị võ lâm quần hùng dễ như trở bàn tay. Nhưng người chỉ kịp nói vậy thì qua đời và ta đã chôn cất sư phụ một cách đàng hoàng , mấy hôm sau đến nhà cỏ cũ trong rừng ta gặp Thái Dĩnh Y .

Sư phụ không có nói cho ta Thái Dĩnh Y kia là nam hay nữ nhân , lúc đó ta gặp Dĩnh Y trong y phục nam nhân ta nghĩ nàng ấy là nam nhân . Nhưng Thiên Đức sư huynh ta tức Lưu Hoàng đã gặp muội ấy trước ta mà ta không hề biết . Thậm chí hắn ta là tình lang của muội ấy nữa cho nên hắn dựng đứng chuyện , nói muội ấy là ta gϊếŧ sư phụ Ma Sát La để đoạt bảo . muội ấy vẫn âm thầm theo ta dù hận ta đến tận xương tủy . Ta thành thật kể hết sự thật việc sư phụ bị hắc y nhân gϊếŧ nhưng không muốn nói ra là hắn , bởi ta thấy hắn ta đang là sư huynh ta dù gì ta cũng để cho hắn một cơ hội tự hối cải . Ta dậy lại hết võ công ngũ độc và lệnh bài chưởng môn lại cho muội ấy , lệnh bài viết chữ miêu cương ta không hay đó Ngũ độc thánh lệnh và chúng ta là ma giáo. Ngày tháng đó tuy như hai huynh đệ nhưng ta rất hạnh phúc , phải nói ta và muội ấy tâm đầu ý hợp vô cùng . Ta cũng đâu biết lúc đó trong lòng muội ấy đầy mâu thuẫn , bởi nếu ta gϊếŧ sư phụ đoạt bảo còn tận tâm chỉ bảo muội ấy làm gì . Nhưng Song phụng bội ta vẫn chưa đưa cho muội ấy là ta lo Lưu Hoàng hắn gϊếŧ muội ấy , bởi lúc đó muội ấy võ công rất kém cỏi so với ta và hắn khiến cho Thái muội vẫn nghi nghờ ta .

Nói đến đây Điền Đại Dịch dừng lại thở dài buồn bã đôi mắt u uất , cái cặp mắt như chim ưng dưới đám lông mày chổi xể nhìn hung tợn. Thường ngày là nỗi khϊếp hãi cho nữ nhi thế mà trước kia cũng từng vì nhi nữ mà khắc khoải , San San thật không ngờ đời da^ʍ thần hắn lại có xuất phát điểm như nàng và Bạch Ngọc Phong .Nhưng hắn nhắc tới Lưu Hoàng thì nàng biết rõ người đó chính là phụ hoàng của nàng bây giờ , phụ hoàng luôn anh minh sáng suốt vì chúng dân bá tánh kia mà . Ai đúng ai sai nàng cũng không biết đích thực cố lắng nghe tiếp lời hắn nói , nhìn thái độ đau khổ của hắn đủ biết hắn cũng nặng tình với mẫu hậu nàng rồi . Hắn lại buồn bã kể :

– Ta ở cùng Thái muội mà khồng hề biết muội ấy là nữ nhân , ta lúc đó quanh năm ở chùa nào biết gì đâu . Ta đã dậy hết tuyệt kỹ cho muội ấy rồi mới tự tin giao lại Song phụng bội cho muội ấy giữ , khi ấy Thái muội hỏi ta rằng:

– Huệ Viễn sư huynh tại sao hôm nay mới đưa cho đệ vật này , nó bảo bối mà sư phụ luôn cất giữ nghe nói có chứa bí kíp kinh thiên động địa mà ! Nay sư phụ mất rồi ta cũng chẳng muốn giữ vậy huynh cứ cầm đi !

Ta ngốc nghếch không biết câu đó muội ấy thử lòng ta , nhưng ta cũng quanh năm ở chùa không địch nhân vả lại nó không phải của ta . Ta bèn bắt muội ấy nhận cho được và nói :

– Ta thân là đệ tử Thiếu lâm không ham võ công ngoại phái dù ta cũng biết , duy chỉ thuật dùng độc chữa thuốc của sư phụ Ma Sát La là hay ta học thêm. Còn võ công thiên hạ ta chẳng màng nhất là những thứ võ công hại người , cái đó của sư môn đệ nó thuộc về đệ ta cũng không muốn đảm nhận gì trong sư môn của đệ nữa .

Muội ấy bật cười khúc khích cử chỉ rất đáng yêu , đó là cử chỉ yêu kiều của nữ nhân nhưng ta đâu biết gì . Muội ấy lại hỏi ta :

– Thế huynh có biết sư môn đệ tên gì không ?

– Ta không biết ! Nhưng với ta nó là sư môn dược thuốc là được rồi ! ta và đệ là các tiểu đại phu còn sư phụ là Đại của đại phu .Nếu không có hắn đến ba chúng ta bốc thuốc chữa bệnh thật hạnh phúc a !

Muội ấy lại cười tiếng cười trong trẻo lắm ta rất thích , từ ngày gặp nhau ta mới thấy hôm đó muội ấy mới cười chắc lúc đó muội ấy đã tin ta . Mấy hôm sau Thái muội hỏi ta rằng :

– Nếu có một ngày không còn chuyện thị phi thì bỏ qua mọi chuyện , Huệ Viễn huynh có dám bỏ Thiếu lâm đi theo đệ đệ không ? Đệ sẽ sinh con với huynh và sống những tháng ngày hạnh phúc như vừa qua , chứ cung cấm phiền não lắm …!

Nói xong Thái muội bật khóc nức nở lần thứ nhất ta thấy muội ấy cười ta vô cùng hạnh phúc , lần này ta thấy muội ấy khóc ta vô cùng đau lòng . Ta không biết muội ấy là con gái quanh ta ở chùa thì biết gì là nữ nhân chứ . Ta gãi đầu hỏi muội ấy thật nghô nghê :

– Ta với đệ là nam nhân cớ sao mà đệ nói đệ sinh con với ta ? đệ đùa ta vì ta ngốc chứ gì nhưng mà ta biết được đó là việc của nữ nhân mà ? Đệ buồn quá sinh lú lẫn hết rồi sao ?

Thái muội lại khóc nữa ta không biết làm thế nào cả nhưng thấy muội ấy khóc thế thực rất đau lòng , muội ấy bỏ búi tóc thả tóc tóc ra rồi bảo ta :

– Giờ huynh thấy thế nào ?

– Ta chỉ thấy đệ đệ buông tóc nhìn trông đẹp hơn thôi !

– Trời ơi ! huynh có phải nam nhân không ? Trần đời còn ai ngốc như huynh nữa hả ?

Ta đâu có khái niệm gì về nữ nhân muội ấy thả tóc ra cũng như không , lúc đó Thái muội rất bực bội nàng bỏ hết cả xiêm y ra một thân tuyết bạch đứng trước ta . Lần đầu ta thấy thân thể nữ nhân nhưng ta cũng chẳng biết đó là nữ nhân ta thắc mắc :

– Tại sao đệ ngực lại khác ngực ta vậy ? cả chỗ đó nữa hay …hay là đệ là thái giám trong cung ?

– Trời ơi ! Ta đến chết mất thôi … ta …ta …là nữ nhân …ta là muội muội …thôi hiểu chưa ?

Sau đó muội ấy tự lao đến ôm ta đó là lần đầu ta được ôm thân thể một người con gái , sau đó tự muội ấy tự làm tất cả việc động phòng…. ta nằm dưới ngu đến mức còn hỏi muội ấy ta nên làm gì hay cứ nằm im vậy.…

Điền Đại Dịch nói đến đoạn đó trường thương to lớn phấn khích đội lên thẳng tưng , còn San San nghe đến đấy cũng đỏ mặt tía tai khi nói động chuyện giao hoan mà sao nó cứ giống như nàng và huynh ấy vậy . Điền Đại Dịch cũng nhận ra điều xấu hổ đó hắn cố tiếp tục kể :

– Sau lần đó ta rất yêu muội ấy mà muội ấy cũng yêu ta , khi Lưu Hoàng hắn khi giao cho muội ấy làm việc đó đã không nghĩ ra chuyện này . Hắn đi sang Võ đang theo lệnh tam đại sư để chuẩn bị bàn hội quần hùng năm đó , hắn về cũng đã thấm thoát hai tuần trăng khi đó ta và Thái muội đang rất hạnh phúc . Hắn tình cờ bắt gặp ta đang làm chuyện đó cùng muội ấy , hắn đợi ta về mới mang chuyện đó ra dọa nói rằng sẽ mách với tam đại sư . Ta khi ấy hoảng sợ vô cùng vừa lo mất muội ấy vừa lo bị trục xuất khỏi sư môn , mà ta thì quanh năm ở núi Thiếu lâm thân ta lại là cô nhi do phương trượng nhặt về ta biết trốn đi đâu . Hắn ép ta phải tìm ra bí mật của Ma Sát La sư phụ nhưng ta cũng không đễ để hắn uy hϊếp , ta chối quanh dấu hết về chuyện Song phụng bội . Nhưng ta không biết một sự thật Thái Dĩnh Y lại là hôn phu của hắn được hứa hẹn từ trước , nhưng hắn lại xem nàng như vật giao dịch hắn đã từng dùng nàng làm mỹ nhân kế . Lúc đó đại sư thúc nhị đệ của Ma Sát La rất háo sắc, hắn đã ép muội ấy đi với tên đó để hắn lọt được vào ngũ độc . Hắn thật không bằng cầm thú , nhưng đó là chuyện mãi sau này ta mới biết được .

Một lần ta phải theo Nhị đại sư đi Nga Mi giao thiệp mời về hội quần hùng , khi ta về nhớ Thái muội lắm ta đến ngay căn nhà cỏ ngoài rừng . Ta thấy thứ không nên thấy Thái muội đang làʍ t̠ìиɦ hắn , thậm chí nàng ấy còn tỏ ra sung sướиɠ và rêи ɾỉ cuồng loạn . Ta vô cùng đau khổ và hận lúc đó ta rất ngu ngốc không đi hỏi rõ căn cơ với Thái muội , ta tự cho rằng võ công ta yếu kém xuất thân bần hàn lên muội ấy phản bội ta . Ta lấy Song phụng bội muội ấy đưa ta ra lén học bí kíp trên đó trong tâm trạng đầy thù hằn , Chu tước liệt hỏa thần công là võ công chí dương sức mạnh hơn người nhưng lại chỉ dành cho nữ nhân luyện nó . Khi ta luyện đến thức cuối mới đọc thấy nói rằng chỉ nữ nhi cơ thể âm nhu mới khống chế nổi dương hỏa của nó . Nếu nam nhân luyện sẽ phải tịnh thân nhưng luyện xong rồi hoạn đi thì lại tẩu hỏa nhập ma , ta từ đó mãi mãi bị hỏa khí hóa thành cυồиɠ ɖâʍ . Đêm đêm ta lén ra khỏi chùa đi bức hϊếp dân nữ để thỏa mãn cơn cυồиɠ ɖâʍ mới không bị tẩu hỏa nhập ma , rồi cái kim trong bọc lâu ngày bọc cũng lòi ra tam đại sư biết ta làm . Ta cứ đêm tối đi bức hiêp dân nữ ngày thì bị lương tâm dằn vặt , khi tam đại sư bắt dùng hình ta đã cam chịu và chấp nhận .Theo giới luật ta bị trục xuất khỏi sư môn một cách nhục nhã ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp Thái muội nữa , lẽ ra ta sẽ bị Thiếu lâm dùng cửu hình đánh cho tới chết nhưng Lưu Hoàng hắn bí mật cứu ta đi trong đêm.

Sở dĩ hắn cứu ta là vì muốn lấy Song phụng bội mà ta cất dấu , vì ta luyện xong Chu tước liệt hỏa công hắn đánh không lại . Hắn đưa ta ra nhà cỏ buộc Thái muội chăm sóc ta gặp lại muội ấy ta vừa xấu hổ vừa hận , lúc ấy ngày ta bình thường đêm ta mới phát điên vì hỏa dục . Thái muội chăm sóc ta rất nhiệt tình nàng ấy không nửa lời oán trách , đêm đến ta bị lửa dục thiêu đốt một mình nàng cam chịu chiều ta . Mà bình thường hồi đó ta cưỡиɠ ɧϊếp tới chết hai ba dân nữ mới hạ hỏa , ngày thứ ba thì Thái muội tiều tụy kiệt sức vì những trận bạo da^ʍ của ta muội ấy ngất lịm . Ta đau khổ lắm không thiết sống nữa tính tự vẫn chả muốn làm kiếp ma đầu , lúc ấy Thái muội mới kể cho ta mọi chuyện ta mới biết muội ấy bị hắn áp bức như nào . Nhưng nếu nàng ấy chống lại thì toàn bộ Lục An quốc cả nàng sẽ bị hắn điều binh xóa sổ, một Lục An tiểu quốc bé nhỏ chống sao nổi đại binh Hán triều . Ta đau khổ quá và thương nàng nhưng Lưu Hoàng hắn đã tính toán kỹ , ta ba ngày chỉ có lấy Thái Dĩnh Y nàng để hạ dương hỏa là không đủ . Giờ kinh mạch bị đảo lộn là lúc ta yếu nhất và hắn đã đến để tấn công , ta bị hắn truy sát đến bờ vực ta dùng chiêu cũ của sư phụ giấu ngọc bội sang người Thái muội . Hắn đánh ta đột nhiên Thái muội chạy lên trước lấy thân mình đỡ chưởng cho ta , với hắn thì Thái muội còn giá trị lợi dụng lên không nỡ mạnh tay rút lại mấy thành nhưng chưởng lực vẫn mạnh hất cả hai xuống vực .

Ta ngã xuống vực sâu may vướng nhiều cây dây leo mà chân đáy vực là cái hồ nhỏ , ta chỉ bị gẫn chân tay còn Thái muội thì bình yên vô sự do rơi sau ta . Và ta cũng là do cố tình dùng thân ôm lấy bao bọc che chở cho Thái muội , ở dưới đó muội ấy đã hết sức chăm sóc ta và cam chịu cả những đợt cυồиɠ ɖâʍ của ta . Muội ấy còn đóng cáng kéo ta đi khắp nơi chạy chữa , cho đến ngày ta bình phục hẳn cũng là lúc Lưu Hoàng hắn phát hiện đem quân truy đuổi tới Man hoang Tích Lịch mà chúng ta ẩn thân . Muội ấy muốn hai chúng ta ngưng thù hằn đã nhảy xuống vực sâu tự vẫn , Lưu Hoàng cũng không vì thế mà truy sát nữa… còn ta nhảy theo xuống vực tìm muội ấy . Ta đã không thấy gì rồi ta đi khắp man hoang tìm muội ấy nhưng bặt vô âm tín , ta quyết định sống ở man hoang Tích Lịch từ đó . Nhiều năm truy tìm tung tích ta không thấy muội ấy nghĩ Thái muội chết như người ta nói ta rất nản , mặt khác da^ʍ hỏa càng cao thân danh ta ô uế tự thấy mình hạ tiện không còn xứng muội ấy nữa . Còn Lưu Hoàng hình như cũng ân hận và sau đó hắn cũng là bậc hoàng đế minh quân , ta thì thành da^ʍ thần nhưng hai chúng ta cùng một nỗi đau về Thái Dĩnh Y . Giờ ngọc bội tuy vỡ nhưng Chu tước liệt hỏa công ta nắm hết ta sẽ truyền lại con , con là người kế thừa xứng đáng của nó . Ta sống vậy cũng đủ rồi và ta có lẽ sẽ đi về cửu tuyền chín suối , dương thế ta không tìm được muội ấy thì ở nơi đó ta nhất định sẽ gặp .

Điền Đại Dịch mắt đỏ hoe lần thứ hai nàng thấy nước mắt nam nhi , mà nước mắt của kẻ ác nhân thật sự là vô cùng lạ lẫm . Nàng không thấy hắn còn là da^ʍ thần nữa như một Bá phụ thực sự vậy , nhưng nàng vô cùng thắc mắc mẫu hậu chưa từng rời cung thất không biết võ công . Có lý nào Lục An quốc có tận hai công chúa như nàng và tỷ tỷ Khởi Linh chăng ? điều này không có trong ghi trong sử gia hoàng thất nó quá khó hiểu . Rốt cuộc ai mới thực sự là mẫu thân các nàng đây , mẫu hậu luôn mạnh mẽ uy nghi nhưng đúng là người lại chả biết tý võ công nào . Nàng lắng nghe Đại Dịch truyền thụ khẩu quyết của Chu Tước liệt hỏa , nửa canh giờ nàng đã nắm bắt hết thảy nhưng chưa phát ra được uy lực của nó hoàn toàn mà thôi. Đúng lúc ấy thì Bạch Ngọc Phong có đấu hiệu tỉnh lại , hơi thở mạnh hơn và bàn tay có chút cử động Điền Đại Dịch vui mừng nói :

– Chúng ta bắt đầu thôi nhưng khi ta ở sau lưng hắn vào thế truyền công rồi , con hãy chọc mù mắt ta đi và hãy cùng hắn làm việc đó . Chỉ vậy thì mới có thể chạy chữa thành công cho hắn , mọi thứ cần ta đã truyền lại cho con ta cũng không muốn sống tháng ngày ô uế nữa ta cố sống cũng vì đợi ngày này . Hãy nhớ chỉ thi triển Chu tước liệt hỏa công khi thật cần thiết , còn với những thất lục tuyệt kỹ bí truyền của Ngũ độc ta vừa truyền thụ con cũng đã hơn hẳn giáo chủ Lâm Y Nhiên rồi . Ta đây đã mãn nguyện rồi dù không gặp muội ấy, nhưng khi sang tiên thế nhất định ta sẽ gặp lại Thái muội .

Điền Đại Dịch tọa bằng sau lưng Bạch Ngọc Phong chờ đợi mãi không thấy San San xuất chiêu , bèn tự vung tay lên chọc vào mắt mình thì thấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của San San nắm chặt . Nàng bật khóc thút thít ôm chầm lấy hắn thổn thức nói :

– Con thật sự không làm được…không thể … nhưng người cũng đừng tự hủy hoại mình , có thể chúng ta cố gắng là sẽ vượt qua được ạ con không tin là không được …hu ..hu…!

Ôm thân thể nhỏ nhắn của San San trong lòng cảm nhận cả nước mắt ướt má của nàng , bầu ngực nhỏ nhắn mềm mại đang thổn thức chạm sát người hắn . Nhìn San San y như là Thái Dĩnh Y ngày nào nhưng có lẽ tình phụ tử , hay là hắn đã giác ngộ và vượt qua mà không hề động tí hỏa dục nào . Hắn tự tin hơn nói với nàng :

– Thôi được chúng ta tiến hành ta tin ta chế ngự được dục hỏa , nhất định như vậy con gái ạ… nếu không ta cũng sẽ biết cách xử lý ta …!

San đứng dậy hơi thẹn thùng cởi bỏ xiêm y khi một thân tuyết bạch lồ lộ , nhưng hé mắt nhìn cái trường thương to lớn của Điền Đại Dịch vẫn mềm rũ như cũ . Nàng vui lắm tự tin hơn nở nụ cười trên khuôn mặt vẫn rớm nước mắt nàng nói :

– Phụ thân người làm được rồi đó !

– Cái gì….con con ta là phụ thân ….con dám nhận kẻ da^ʍ thần như ta là cha …?

San San chỉ nghĩ đơn thuần “ ..ông ấy muốn coi ta như con gái mà ta gọi tiếng cha cũng đâu mất gì , ông ấy ác với thiên hạ nhưng chưa ác với ta gọi tiếng cha có sao . Ông ấy cứu chàng ơn ấy ta gọi cả trăm tiếng đâu có hề gì chứ ? ta cam tâm mà dù thấy có lỗi với phụ hoàng khi gọi da^ʍ thần là cha . ” Điền Đại Dịch vui sướиɠ vừa khóc vừa cười ha hả :

– Ha…ha….ta cuối cùng cùng cũng mãn nguyện rồi ! Ta có ái nữ thật xinh đẹp ….con gái ta thật xinh đẹp…ha …ha….! Nhưng ta hận …ta hận lòng tham của ta để một thân ô uế …hu…hu.. ta thật không xứng mà ….hu..hu…!

San San nhào đến ôm chặt Điền Đại Dịch mà khóc nàng nức nở bảo :

– Phụ thân người dù xấu xa nhưng người vẫn là cha con , chỉ cần sau người hồi tâm chuyển ý thì được rồi !

Câu này nàng nói là thật lòng “ ..nhân tri sơ nhân bản thiện… ” người ta dù ác đến đâu nhưng cơ bản vẫn có chút thiện tính bị vùi chôn đâu đó . Ôm San San trong lòng Đai Dịch thấy cả cặp nhũ phong trắng hồng và kiều đồn lưa thưa âm mao múp míp của San San . Nhưng cái khe động huyệt hồng hồng chẻ đôi khuất sâu vào trong cặp đùi thon thả của nàng , nó thật hớp dẫn nhưng hắn lại không thấy chút dục tính nào hết . Đại Dịch mừng ra mặt bảo San San :

– Chúng ta tiến hành thôi nhất cứu hiền tế tử của ta , con rể ta mà ta không cứu thì thật không phải !

San San đứng dậy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhưng tự nhiên không xấu hổ , nhưng nàng vẫn ái ngại bảo Điền Đại Dịch :

– Phụ thân nếu …nếu …huynh ấy tỉnh thấy con như này e rằng …huynh ấy nghĩ con da^ʍ loàn không ạ !

– Hắn chưa thức dậy được tiềm thức vì tam hàn độc rất mạnh , chỉ có bản năng sống dậy do dược đan ta cho hắn uống thôi . Khi tỉnh dậy không hề biết gì cả đâu con cứ yên tâm về việc đó !

Điền Đại Dịch vận khí để đẩy độc bắt buộc dụng Chu tước liệt hỏa thân thể hắn rực sáng , còn phía trước San San đang lúi húi chăm chút cái trường thương của Bạch Ngọc Phong . Nàng mυ'ŧ vọng lên những tiếng “ chụt ..chụt…” liên tục khá kɧıêυ ҡɧí©ɧ , cặp mông trắng nhỏ nhắn chổng lên nhấp nhô . Ở sau bờ vai to lớn của Ngọc Phong tuy khuất, nhưng Đại Dịch vẫn nhìn thấy cặp mông kiều mị với tấm lưng thon thả nhấp nhô ấy . Hỏa dục không hề có nhưng để chắc hơn hắn tự nhắm mắt lại tránh không nhìn , nhưng nhắm mắt lại thì chính thực những âm thanh hoan ái nó lại dội vào tâm thức vô cùng mạnh mẽ . Những tiếng mυ'ŧ “ ..chụt ..chụt …soạt.. soạt …” từ miệng San San, khi nàng đang nuốt ra vào hai bầu dịch hoàn to tướng của Ngọc Phong . Do chàng ấy bị dựng ngồi lên để điều công nên nàng phải cúi xổm xuống ghé sát mặt đất mới liếʍ mυ'ŧ được nó . Dù gì phải làʍ t̠ìиɦ khi có người chứng kiến thật là khó chịu cho nên nàng phải tự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mình , tay nàng cố gắng mân mê động huyệt mình để cho nó tiết thủy da^ʍ .

Thành ra lẫn trong tiếng mυ'ŧ sụp soạt là những tiếng rên “ ..ư ..hư…hư…ư ..” khe khẽ của nàng chen vào những tiếng nàng thở dài hổn hển da^ʍ dật . Đại Dịch lúc này bắt đầu bị dục hỏa kí©ɧ ŧɧí©ɧ dù lý trí đang mãnh liệt ngăn cản . Đến khi có âm thanh trong trẻo nghẹn nghào đầy nhục cảm của San San vang lên :

– Ư….ư…ứ…ứ …hự…hự ….á…á…ui…..ui…..!

Do thế ngồi khó khăn lên bàn tay nhỏ bé của San San , chỉ cầm được cái trường thương to lớn của Ngọc Phong kê vào mép động huyệt của mình . Và khi nàng nhún mạnh xuống dù tay kia đã vịn vào vai chàng ấy, nhưng nó sập mạnh quá nàng đau quá bật lên tiếng rêи ɾỉ như vậy . Điền Đại Dịch choàng mở mắt thấy khuân mặt hồng rực của San San đang nhăn nhó , mấy ngón tay nhỏ bé xinh xắn thì bấm chặt vào vai Bạch Ngọc Phong . Thấy Đại Dịch nhìn mình San San đỏ mặt thỏ thẻ nói :

– Con…con đau quá …của huynh ấy thục trong con mạnh quá…ư…ui…..á…!

Nàng nói trong lúc vẫn vịn vai Ngọc Phong nhún lên xuống nhấp nhô , qua bờ vai của Bạch Ngọc Phong Điền Đại Dịch thấy San San khuân mặt trái xoan đỏ rực . Cặp nhũ phong trắng ngần nẩy lên nẩy xuống tưng tưng , bờ môi hồng đào bị hàm răng trắng cắn vào trông vô cùng gợϊ ɖụ© . Đã thế thi thoảng San San lại ưỡn lên rên “ …ư ..hư…hư..ư…” hai tay tự nào nặn cặp phong nhũ của mình oằn oại vô thức . Điền Đại Dịch cố truyền công dù bị hỏa dục làm điên đảo , thi thoảng lại phun ra những bụm máu lớn nhưng San San đang sướиɠ nàng nhìn không ra . Điền Đại Dịch vẫn cố gắng nén lại trong lòng tuy nhiên cứ khi nào San San lêи đỉиɦ, dịch khí nàng mυ'ŧ vào trường thương Ngọc Phong kêu “ ..phọt… phẹt..phọt ..phẹt..” thì đằng sau Đại Dịch cũng thổ huyết . Bạch Ngọc Phong tâm trí vẫn mê loạn chơi nàng bằng bản năng , lên khá lâu mới xuất ra được . San San sướиɠ quá ghì chặt vai chàng khi thấy bên dưới chàng ấy , trường thương nở ra cực độ giật lên liên tục phọt khí thẳng vào âm động nàng . San rêи ɾỉ cuồng loạn thốt ra mồm:

– Úi …úi…. nóng thế….muội sướиɠ lắm….Ngọc Phong huynh ….úi…ui….muội thích….quá ….ướt đẫm trong muội rồi …ư….hư ….!

Lại lần nữa Đại Dịch mở choàng mắt nhìn khuân mặt xinh đẹp đang ngây dại vì sướиɠ của San San , mái tóc dài mượt mà đã rối bù xõa xượi… mặt nàng đỏ rực đê mê đang cảm nhận từng được tϊиɧ ŧяùиɠ chảy dần rật trong âm động . Điền Đai Dịch thấy cảnh đó phun cả đống máu to đỏ cả lưng Ngọc Phong rồi lăn ra đất giãy dụa đầy đau đớn , San San thấy vậy cũng nhào ra khỏi Ngọc Phong chạy đến . Nàng hốt hoảng hỏi Điền Đại Địch :

– Phụ thân ..phụ thân …người bị sao vậy ?

Hắn nằm dưới đất lăn lộn nhìn lên thấy giữa hai cặp chân ngọc song song đang dạng ra của San San , một khe động huyệt nhỏ hổng rực phập phồng mà khí dịch cuả Ngọc Phong vẫn đang kéo giọt nhỏ xuống từ đó. Bị chơi bởi một cái trường thương cực đại lại tự nàng nhún lên xuống trong cơn da^ʍ nứиɠ , cho nên cái lỗ nhỏ xinh của nàng đã dãn ra cỡ ngón út . Dù là đứng đã khép lại nhưng nhìn từ dưới lên Đại Dịch vẫn thấy khá rõ , trường thương vĩ đại hắn bật lên thẳng tưng rung rung . Đại Dịch cuống cuồng lắp bắp giơ tay lên bảo :

– Con gái….đừng lại gần ta hãy xuất chiêu gϊếŧ ta đi , giờ đây hỏa dục đã công tâm rồi . Nếu không lát nữa nó sẽ làm ta đứt kinh mạch mà chết rất đau đớn, gϊếŧ ta là giúp ta rồi …chúng ta đã đã thông kinh mạch và hoàn dương khí cho hắn . Mấy canh giờ nữa sẽ tỉnh con sống cho thật hạnh phúc vào , còn ta đã đến lúc trả giá cho việc ta làm rồi … hãy để ta chết đi !

– Chả …lẽ…chả lẽ không có cách …sao ? con không muốn gϊếŧ cha ….con không …!

San San chần chừ lúng túng nói khiến Đại Dịch không yên tâm , hắn tự vung ngũ trảo lên tự sát thì San San nhào đến nằm đè lên kéo tay hắn lại . San San bặm môi nghĩ “… cũng chỉ ta chịu ủy khuất chút ông ấy vì ta cứu chàng , mà cũng chẳng có gì chứng tỏ ta là con ông ấy . Chỉ là cho ông ấy làʍ t̠ìиɦ thôi mà …” nàng bèn nhướn người lên tụt xuống dưới hạ thân Điền Đại Dịch .

– Hự ….ự….ái ….ái….!

San San la lên khi cái trường thương cỡ đại đâm tuột trong nàng nó to quá cứng nhắc chật chội đội trong nàng , San San chịn sát bầu vυ' nhỏ mịn màng lên bộ ngực vạm vỡ của Điền Đại Dịch ghé tai thì thào :

– Phụ thân …ư…hư….con ….con cam tâm ….cho người…..con có tuyệt như mẫu thân không ? ….ư….hư….!

Đang bị hỏa dục hoành hành bỗng chốc lại cái trường thương đang nhức nhối của mình , lại được bao bọc bởi cái động huyệt mềm mại trơn ướt của San San . Thì Điền Đại Dịch vừa sướиɠ vừa đau khổ lẫn lộn nhưng quả thật cái động huyệt nhỏ nhắn , đang co bóp ôm khít lấy trường thương hắn thật vi diệu . Ở trong San San thật tuyệt âm ấm mềm mại lại nhìn ngược lên thấy khuân mặt diễm kiều của nàng đang ngượng ngập đỏ bừng , San San bắt đầu chống tay lên bụng Đại Dịch nàng nhún một cách vội vàng hấp tấp . Háng nàng nền xuống hạ thể Đại Dịch phát ra những tiếng “ …bạch ..bạch …”, San San rên ghê lắm chưa bao giờ trong đời nàng lại bị cái trường thương to đến vậy ấn vào . San cứ hổn hển vừa thở vùa nhún mặt nàng đỏ hồng hồng thi thoảng lại cho tay lên vén lại mớ tóc lòa xòa , động khẩu vang lên những tiếng thở dồn đập của Điền Đại Dịch và tiếng rên tắc nghẹn vừa sướиɠ vừa đau của San San . Hai cha con làʍ t̠ìиɦ với nhau trong đê mê và tội lỗi , ngay bên cạnh là Bạch Ngọc Phong vẫn đang nằm lịm đi . Nhưng cái đầu trương thương của Ngọc Phong vẫn rỉ lại chút khí dịch, và nó còn bong bóng nước nhờn từ âm động San San .

Da^ʍ hỏa xóa nhòa tất cả mọi ranh giới Điền Đại Dịch vùng dậy bế thốc San San lên hai tay hắn ôm cặp đùi ngọc , còn San San quàng cổ hắn thân thể nhỏ bé trắng ngần của nàng dính chặt lấy thân thể hộ pháp của Điền Đại Dịch . Một thân trắng muốt ngọc ngà một thân nâu đen rám nắng bện lấy nhau , Đại Dịch bắt đầu nắc mạnh San San người nẩy tưng tưng lên thở hổn hển . Vυ' nàng trượt lên xuống áp vào bộ ngực vạm vỡ của Đại Dịch . San San thi thoảng lại cắn vào vai của Đại Dịch là oái oái :

– Áh…áh…á…ư ….hư….hự…..Phụ ….thân….hự….hự….ái ui….chơi nhẹ nhẹ….thôi….ái ui…..con …á…..con ….ư….hư…!

Lần đầu San San bị chơi đứng kiểu này bồng lên sốc tới tấp cái trường thương to đại trườn lên trườn xuống trong nàng , thốn …đau ….tê dại …căng tức …..rồi sướиɠ …ngất ngây háng nàng ê đi .Nàng cứ lảm nhảm :

– Phụ…thân….phụ…thân …làm San San sướиɠ …quá ….ư …hư ..!

Được một lát sau nàng thấy mỏi và bắt đầu thốn lẫn ran rát bèn van vỉ :

– Phụ….thân …ưh …á ….ui….thả ….con …xuống ….mệt….á….ah….a…!

Điền Đại Dịch mới truyền công xong cũng mất đi nhiều nguyên khí đã thấm mệt , người hắn mồ hôi ròng rã trơn trượt nhưng đang cơn sướиɠ . Hắn gồng người lên xóc mạnh cơ thể San San thêm mấy cái , làm cho nàng oằn lên “ ..hự…ự…hư…ự….” liên tục mồ hôi của khiến người hắn trơn nhẫy . San San tuột tay ngã sấp xuống đè lên trên người Bạch Ngọc Phong đang mê man . Nhìn San San nằm sấp nổi bật trên Ngọc Phong nàng nhỏ bé trắng ngần , mà Ngọc Phong cũng như Đại Dịch hắn đen xạm rám nắng làm nổi bật cặp mông nàng trắng cong cong . Khe động huyệt he hé ra nước thủy da^ʍ hồng rực nhễ nhại ở đó , hắn vừa chơi San San cảm giác chỗ đó co thắt chật chội ra sao vẫn nhớ . Hắn thèm lắm liền tiến tới banh cặp mông khít khao của nàng ấn cái trường thương vào huyệt động , San San vùng vẫy nàng không muốn hắn chơi nàng chơi nàng ở trên người huynh ấy . San San giẫy dụa la lên thảng thốt nhưng vẫn cong mông lên để cho Điền Đại Dịch ấn vào :

– Phụ …thân….á… đừng …. đừng..á …ái….cho con ra đã ….đừng đè lên huynh ấy….. á …á …á…..đau con trời ….ơi…..á ….ái …..đau quá ….hu….hu……..!

Nàng hét lên thất thanh và khóc ầm ĩ vì nàng dẫy dụa cho nên cái trường thương quệt lên quệt xuống , nó thấm đẫy nước thủy da^ʍ rồi chọc thẳng vào trong hậu môn đau nhói . Đau như lần Lý tướng quân phá trinh nàng nhưng cái lỗ đó không như âm huyệt nàng chả tự ra nước nhờn , cho nên thúc cái nào nàng oằn lên cái đó vừa khóc vừa gào thảm thiết :

– Á ..áh..đau… đau….đau quá …cho vào đấy đau San San rồi …á….phụ thân…đừng á….ái …ái ….!

Điền Đại Dịch đã đến mức cυồиɠ ɖâʍ chả để ý gì nữa hăng say công phá cái lỗ hâu môn nhỏ bé , hắn sướиɠ đến tận đỉnh đầu dù khá rát bỏng trường thương. Hắn níu bờ vai nhỏ bé của San San làm đà mà thúc lấy thúc để , trong khi San San trượt lên xuống trên người Bạch Ngọc Phong mà khóc . Cặρ √υ' nàng trượt trên làn da ấm áp của huynh ấy nó dính cả nước mắt nàng rớt xuống trơn trơn , bên dưới hạ thể nàng đau quá rồi ê đi nàng mê man . Máu từ lỗ hậu môn ứa ra vì bị trường thương cực đại của hắn thúc vào , nó quện thủy da^ʍ từ huyệt động nhễ nhại chảy ra hồng nhợt trên người huynh ấy . San San mệt lử nàng chỉ còn rên thở hổn hển người rung lên bần bật sau những cú thúc , Đại Dịch hắn lật ngửa San San lên đặt trên người Ngọc Phong . Hắn gác cặp chân trắng muốt của nàng lên vai khoan khoái nhìn cái đầu trường thương to lớn của mình , nó từ từ tách hai môi bé huyệt động xinh xinh của San San thọc dần sâu vào trong .

Của San San bị bành ra hết cỡ nó mυ'ŧ chặt lấy trường thương của hắn , nhìn nàng như là thấy lại Thái Dĩnh Y vẫn bộ mặt diễm kiều như thế …còn San San thì mắt đăm đăm nhìn Đại Dịch chơi mình . Hắn thúc vào cái nào là San San lại ưỡn oằn người lên lần đó , khuân mặt xinh đẹp đờ đẫn mê muội đi trong dâʍ ɖu͙© nàng mệt quá chỉ còn thở dồn dập . Liên tục những cú nhấp cực mạnh khiến nàng co rúm lại bấu chặt lấy hắn , rồi nàng thấy thân thể to lớn hắn đổ sập lên nàng . Động huyệt căng tức tột độ khi hắn bắn tinh xối xả nhiều vô kể chảy rần rật hết đợt này đến đợt khác , mắt nàng long lanh ứa lệ thều thào không ra hơi :

– Đừng …. đừng…..đừng….ư….cho….trong….con….!

Nhưng nó vẫn cứ tuôn chảy nóng rực trong nàng , lúc trước của huynh ấy giờ của hắn chỉ cách nhau ít phút nàng thấy có chút buồn nghẹn nghào . Nàng mệt ngất lịm đi luôn theo những dòng nước mắt trên má , còn Điền Đại Dịch thỏa mãn lắm có lẽ chưa bao giờ hắn thấy được chơi phê đến vậy ,nhìn San San lịm đi nằm ngửa trên Bạch Ngọc Phong . Cái tiểu phúc nàng sưng lên bầm dập sau hai cuộc mây mưa , từ khe nhỏ ấy tϊиɧ ŧяùиɠ ứa ra sền sệt tràn xuống thân Bạch Ngọc Phong . Điền Đại Dịch lát sau mới hoàn toàn tỉnh mộng dục hỏa tan hết và nhìn thấy con gái tả tơi mệt lả vì bị mình chơi , cảm giác đắng nghẹn trong lòng hắn lại gần lau nước mắt cho nàng . Trong mơ man San San vẫn ú ớ :

– Phụ…thân….phụ…thân …làm San San sướиɠ …quá ….ư …..!

Lúc sau nàng lại mơ man oằn oại rêи ɾỉ :

– Á ..áh..đau… đau….đau quá …cho vào đấy đau San San rồi …á….phụ thân…đừng á….ái …ái ….!

Điền Đại Dịch ân hận quá có lẽ đời này có nhân có quả thật , đi hãʍ Ꮒϊếp nhiều rồi giờ làm chính con gái mình dù tự nguyện San San cho đi nữa . Hắn nhói trong tim khi nghe San San nói mơ :

– Phụ thân …phụ….thân con không hận người đâu người cứu chàng cho con , chỉ là người làm con đau quá….nhưng con tình nguyện cho người ….tình nguyện…. người có thể làm thế với con nữa . Coi như con chuộc tội hộ những linh hồn thiếu nữ oan nghiệt do người cướp đi …..

Hắn lấy y trang võ đang phục mặc lại cho nàng ,còn lấy từ hành lý nàng kim chỉ khâu lại đôi giầy rách cho nàng vừa khâu vừa khóc . Giọt nước mắt đàn ông vụng về hắn nghẹn nghào “ …cả cuộc đời xấu hổ của cha không làm được gì cho con , cả khâu cái giầy cũng vụng về xấu xí …”, bởi chỉ quen đánh gϊếŧ cho nên hắn khâu kim đâm tay tứa máu cài hài nhỏ trắng xinh đã loang hồng . Rồi hắn mặc y phục lại cho Bạch Ngọc Phong đặt nằm cạnh nàng hắn lẩm bẩm :

– Hiền tế tử con hãy sống với San San cho tốt ta không xứng làm cha … ta truyền cho con gần tất cả công lực của ta . Hy vọng con sẽ rạng danh Thiếu lâm phái thay ta …!

Điền Đại Dịch sau khi truyền công cho Bạch Ngọc Phong lần nữa rồi cắn tay lấy máu viết huyết thư để lại sau đó thì kinh đoạn khí tuyệt , lìa đời trong tư thế ngồi trong hang động hoang vắng bơ vơ một mình . Anh hùng một bước sa chân đường đời thật oán ai thế gian cũng chỉ tại một chữ “ tình ”, còn San San gần hai canh giờ sau mới tỉnh dậy . Nàng thấy thân thể rã rời sau hai cuộc mây mưa nhìn thấy Điền Đại Dịch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã chết ngồi trong tư thế truyền công, tay nắm chặt mảnh vải có huyết thư San San lấy nó đọc và nước mắt trào tuôn . Nàng hôn lên đôi môi lạnh giá của Điền Đại Dịch nói nghẹn nghào :

– San San con biết gọi người là cha hay là gì ? khi mà người làm việc đó là tình lang mới làm với con . Nhưng tâm huyết người dành cho con là một người cha nhưng chắn chắn một điều, đó là con không hề hối hận khi làm chuyện đó cùng người đâu . Còn làm thay phần của mẫu thân với người trả cho người chữ “ tình ” còn dang dở ….

San San một mình chôn cất Điền Đại Dịch ngoài Tiến Cúc động , nàng khắc lên bia hai mấy chữ “ Huệ Viễn đại sư chi mộ ”. Nàng khóc nghẹn nghào nói :

– Người hãy yên nghỉ để đời sau biết đến người chỉ là một thần tăng chính đạo !

Lúc nàng đang mải chôn cất cho Điền Đại Dịch thì một bóng hắc y đã đi vào động , nhìn quang cảnh hắn thở dài :

– Hình như ta đã đến muộn một bước !

Hắn đến bên Bạch Ngọc Phong bắt mạch rồi nhét vào miệng mấy hoàn đơn và tự nói một mình :

– Ngươi phải ráng mà phát sinh thần công đại lực để phù trợ cho con ta !

Hắn lại nhìn ra ngoài cửa động thấy bóng San San nhỏ nhoi cô độc trước mộ Điền Đại Dịch thì thởi dài nói :

– Con gái hắn không phải cha con đâu mà dằn vặt , miệng chó không mọc được ngà voi . Dòng máu phượng hoàng cao quý trong con là người hoàng tộc , nhưng cũng là vì con thân là hoàng tộc thế gia còn còn phải va vấp nữa . Để học được ở đời chữ tàn nhẫn nếu muốn thành đại nghiệp , đã là người hoàng tộc chúng ta phải trả giá phải hy sinh cho đại cuộc mong là con sẽ trưởng thành .

Hắn lại khinh công vụt mất hắn đi qua San San mà nàng không hề hay biết , phải nói hắn đúng là kỳ nhân dị khách trên đời a .

Chú Giải :

(*) Lưu Hoàng : dựa theo Điển tích Hán Văn Đế :

Năm 195 Trước công nguyên( viết tắt là TCN . ..lưu ý là trước công nguyên năm đếm giật lùi về công nguyên mọi người nhé ? ) , Lưu Bang qua đời, thụy hiệu là Hán Cao hoàng đế (漢高皇帝), sau 12 năm ở ngôi. Thái tử Lưu Doanh (劉盈) kế vị, tức Hán Huệ Đế , hoàng hậu của Cao Tổ hoàng đế là Lã hậu (呂后) trở thành hoàng thái hậu , giữ toàn quyền trong triều đình. Lã hậu từ khi Cao Tổ còn sống đã là người có uy quyền, giúp Cao Tổ dẹp trừ các công thần như Hàn Tín , Bành Việt . Khi Cao Tổ qua đời, trong triều người người đều phục, không ai dám trái.

Vì Hán Huệ Đế kế vị khi còn nhỏ, Lã thái hậu sợ các tướng không phục sẽ làm loạn, do đó bàn mưu với Thẩm Tự Cơ định gϊếŧ chết các công thần. Tướng Lịch Thương ở kinh thành biết mưu đó, khuyên Thẩm Tự Cơ nên can Lã thái hậu không thực hiện ý định này, vì sẽ kích động các tướng đang cầm quân ở ngoài làm phản. Thẩm Tự Cơ vội đi nói với Lã thái hậu. Lã thái hậu nghe ra, bèn thôi ý định đấy. Vì vậy không xảy ra biến cố nào.

Trong thời gian điều hành của mình, Lã thái hậu là người nhẫn tâm và cứng rắn, bà cho sát hại Thích phu nhân, sủng phi của Hán Cao Tổ và Triệu vương Lưu Như Ý, con của Thích phu nhân. Đối với những người con khác của Hán Cao Tổ, bà cũng nhiều lần gây sức ép, thậm chí khiến họ phải chết như Triệu vương Lưu Hữu , Lương vương Lưu Khôi .

Năm 188 TCN , sau nhiều năm làm hoàng đế bù nhìn, Hán Huệ Đế lâm bệnh qua đời khi mới 22 tuổi, thụy hiệu là Hiếu Huệ hoàng đế (孝惠皇帝).

Trương Yên hoàng hậu của Huệ Đế không có con. Theo Sử ký , Lã thái hậu mang một đứa trẻ giấu kín vào cung, giả cách rằng Trương Yên có chửa và đến ngày sinh ra đứa bé. Khi Huệ Đế mất, đứa trẻ được đưa lên ngôi, sử gọi là Hán Thiếu Đế . Bà vẫn nắm quyền điều hành triều chính. Nhiều người con của Cao Tổ hoàng đế bị bà sát hại. Bà phong cho các cháu Lã Đài làm Lã vương, Lã Lộc làm Triệu vương,Lã Thông làm Yên vương.

Năm 184 TCN , Hán Tiền Thiếu Đế dần lớn lên, nghe cung nhân nói mẹ mình bị Lã thái hậu gϊếŧ bèn sinh ra oán hận. Lã thái hậu sợ, bèn bắt giam lại vào cung rồi bỏ đói cho đến chết. Không ai dám ngăn cản, bà bèn lập một người con khác của Huệ đế là Thường Sơn vương Lưu Nghĩa (hayLưu Hồng ) làm hoàng đế, tiếp tục cầm quyền chính trong triều.

Năm180 TCN , Lã thái hậu mắc bệnh nặng. Biết mình không qua khỏi, bà phong cháu Lã Lộc làm Thượng tướng quân, thống lĩnh Bắc quân, cho Lã vương Sản làm tướng quốc , thống lĩnh Nam quân, khống chế lực lượng hộ vệ trong hoàng cung. Sắp xếp xong, bà qua đời, thọ 61 tuổi. Đời sau dâng thụy là Hán Cao hoàng hậu (漢高皇后).

Nhưng Lã Lộc và Lã Sản không phải là đối thủ của các đại thần khai quốc nhà Hán như Trần Bình , Chu Bột . Hai người Trần, Chu đã làm binh biến gϊếŧ hết các tướng họ Lã mà Lã thái hậu dựng lên để lấy lại thiên hạ cho họ Lưu. Sau khi dẹp loạn họ Lã, các đại thần mời Đại vương Lưu Hằng , con trai thứ của Cao Tổ hoàng đế và Bạc Phu nhân

Lưu Hằng kế vị tức Hán Văn Đế , mở ra thời kỳ thịnh trị yên bình dài lâu cho Triều đại nhà Hán.

PS từ Vịt : Hán Văn Đế là hoàng đế anh minh truyện này có dùng tư liệu , nhưng không dùng tư liệu thật và không có ý báng bổ hay bôi bác hình tượng nhà Hán . Văn học là không biên giới , những ngoại truyện lấy nhân vật lịch sử tại Trung Quốc rất nhiều mang tính giải trí không hề bôi bác lịch sử . Vì vậy em lấy tên là Lưu Hoàng để khác với Lưu Hằng là tôn trọng danh nhân lịch sử ạ , đã là truyện sεメ thì nhân vật ý nhiều có những điểm không đẹp mà hì…hì… :p