Nghĩ đến đây, Giang Vũ Phi bình tĩnh nhìn anh, hạ giọng mở miệng nói xin lỗi: "Xin lỗi, em thật sự xin lỗi."
Nghe cô xin lỗi, Nguyễn Thiên Lăng chẳng những không nguôi giận, ngược lại lửa giận càng lớn hơn.
"Con mẹ nó, anh đã từng nói rồi mà, anh không chấp nhận xin lỗi, em đừng nói xin lỗi với anh!"
"..."
Nguyễn Thiên Lăng bước đến trước mặt cô, một tay giữ cằm cô, sắc mặt âm trầm: "Nếu hôm nay em không cho anh một câu trả lời thoả đáng, thì đừng trách anh không khách khí với em!"
Cho anh câu trả lời gì đây?
Nói tất cả tình hình thực tế cho anh biết ư?
Không biết vì sao, cô không muốn cho anh biết, cách nghĩ của cô cũng giống như Nguyễn An Quốc vậy, không hy vọng anh biết những chuyện này, thật giống như nếu để anh biết, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi vậy.
Giang Vũ Phi ngước mắt lên đối mặt với anh, thản nhiên nói: "Dập máy của anh, điện thoại tắt máy, muộn như vậy mới quay về, những điều này đều là lỗi của em. Em xin lỗi anh…"
"Câm miệng!" Nguyễn Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời nói của cô: "Anh nói anh không cần em xin lỗi, em không hiểu sao?"
"... Vậy anh muốn gì?"
Cô làm sai, nên nhận lỗi.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn ánh mắt vô tội ngơ ngác của cô, thực hận không thể một phát bóp chết cô.
Người phụ nữ này, trời sinh chính là khắc tinh của anh!
"Anh muốn em giải thích. Anh nói lại lần nữa, anh muốn em giải thích!"
Giải thích... Cô không làm được.
"Không nghe điện thoại của anh là vì lúc ấy em không có thời gian nghe. Tắt máy là vì em không cẩn thận làm di động rơi xuống đất, hết pin. Bây giờ mới quay về, là vì..."
"Đủ rồi!" Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng quát nhẹ, anh buông cằm cô ra, vẻ mặt rét lạnh âm trầm. Ánh mắt anh nhìn cô cũng trở nên rất lạnh lẽo, giống như tất cả yêu thương, chiều chuộng anh dành cho cô, đều mất đi trong nháy mắt, giống như đối với anh, cô chỉ là một người xa lạ mà anh không muốn nhìn thêm một cái nào nữa…
Giang Vũ Phi chớp chớp mắt, trong lòng có cảm giác khủng hoảng không rõ. Cô nắm chặt hai tay, mới có thể miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc phức tạp trong lòng.
"Giang Vũ Phi, tất cả đều kết thúc rồi..." Nguyễn Thiên Lăng lùi lại một bước, mặt không biểu cảm mở miệng.
"Anh đã chịu đựng đủ cách thức chung sống như vậy rồi, đã không thể nào đi vào trái tim em được, vậy anh tác thành cho em… Anh buông tay!" Anh nói từng câu từng chữ, mỗi một chữ, đều giống như dùng hết toàn bộ sức lực.
Giang Vũ Phi giật mình sững sờ nhìn anh, đến chính cô cũng không phát hiện, ngón tay cô đang khẽ run rẩy.
"Giang Vũ Phi, chúc mừng em, em tự do rồi!"
Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt, nụ cười rất lạnh lùng, rất vô cảm.
"Hôn lễ, hủy bỏ! Tất cả đều hủy bỏ!"
Anh quay người lại cầm một chai rượu lên, dùng sức nện xuống đất…
"Choang…" Thủy tinh lại bắn ra xung quanh, lúc này Giang Vũ Phi không né tránh nữa.
Cô có thể cảm giác được, anh ném chai rượu chính là đang tuyên thệ, tuyên thệ anh buông tay cô, tuyên thệ từ giờ phút này giữa bọn họ thực sự kết thúc…
"Xoảng…" Giang Vũ Phi dường như nghe thấy trong lòng cô cũng có thứ gì tan vỡ, tan vỡ như chai rượu trên mặt đất kia, nát thành trăm mảnh, không còn hình dáng ban đầu nữa.
Nguyễn Thiên Lăng cúi thấp đầu, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cản trở ánh mắt anh, nhưng cô có thể nhìn thấy, khuôn mặt anh trong bóng tối, lạnh lẽo hung ác…
Anh chậm rãi ngẩng đầu, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn không có một chút dịu dàng nào. Đôi môi mím lại mỏng như lưỡi dao, nhếch lên thành một đường thẳng tắp, đôi mắt đen càng sắc bén lạnh lùng hơn.