Cô đỏ mặt quay đầu đi, đảo mắt nhanh như chớp, không dám nhìn anh.
Nguyễn Thiên Lăng lại cúi xuống cởϊ qυầи áo của cô, Giang Vũ Phi vội quay đầu, tát một cái vào mu bàn tay anh.
Anh tức giận lườm cô một cái, dáng vẻ rất đáng sợ!
Giang Vũ Phi rụt cổ, lấy dũng khí nói: “Không thể lại nữa được, anh tiết chế một chút, đi ngủ sớm một chút đi!”
Lại làm nữa, đoán chừng ngày mai cô sẽ thành chuyện cười cho tất cả mọi người mất.
Mẹ anh cũng sẽ càng thêm ghét cô.
Mặc dù cô không yêu cầu xa vời bà ấy sẽ thích cô, nhưng tối thiểu cũng đừng làm thái độ của bà Nguyễn đối với cô tệ thêm.
Nhưng mà Nguyễn Thiên Lăng lại hoàn toàn không để ý tới lời cô nói, chăm chú cởϊ qυầи áo của cô.
Giang Vũ Phi vùng vẫy ra sao cũng vô dụng, rất nhanh đã bị anh lột sạch trơn…
Sau đó anh đè cô xuống, lập tức bắt đầu làm, vẫn không nói gì.
Giang Vũ Phi khó chịu cong người lên, giọng đứt quãng hỏi anh: “Rốt cuộc anh... làm sao? Nói gì đi... anh câm à...”
“…”
“Nguyễn Thiên Lăng, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
“...” Người nào đó vẫn không nói lời nào, chỉ ra sức vận động!
“Ừm... nếu anh không nói... em sẽ giận... anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em?” Giang Vũ Phi túm được bả vai anh, ánh mắt càng ngày càng mê muội.
Anh vẫn không trả lời cô, liệu có một ngày nào đó anh cũng vứt bỏ cô, không yêu cô nữa không.
“Nguyễn Thiên Lăng… em giận…”
“Im miệng, anh chỉ làm chứ không nói!” Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô, động tác ở thân dưới càng lúc càng lớn.
Giang Vũ Phi bị anh hôn đến nỗi đầu óc mơ màng.
Nhưng trong một giây, cô chợt nhớ tới một câu nói của anh.
Anh nói: Nếu như anh vẫn còn muốn em, chứng tỏ trong lòng anh chỉ có em...
Hóa ra anh đang dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của cô.
Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy rất ngọt ngào, rất hạnh phúc. Nguyễn Thiên Lăng không thể cùng Nhan Duyệt mãi mãi bền lâu, nhưng cô lại có cảm giác bọn họ có thể mãi mãi bền lâu…
-----
Khi Giang Vũ Phi tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trên giường chỉ có một mình cô, sáng sớm Nguyễn Thiên Lăng đã đến công ty.
Giang Vũ Phi thức dậy vào phòng tắm tắm rửa một chút, sau đó tìm một chiếc áo cao cổ mỏng mặc vào.
Cổ cô có mấy dấu hôn dễ làm người khác chú ý, cô chỉ có thể dùng áo cao cổ che đi…
Đi đến cửa phòng ngủ, cô cũng không dám mở cửa đi ra ngoài.
Nhà này đối với cô mà nói rất lạ lẫm, cô không phải người trong nhà này.
Cho dù đã từng là, nhưng cô bây giờ không phải...
Trong nhà này cô chỉ là một người ngoài, bây giờ Nguyễn Thiên Lăng lại không ở nhà, một mình cô phải đối mặt với người nhà anh như thế nào?
Nhưng không đi xuống lại không được, ngày hôm qua đã để lại ấn tượng không tốt cho họ rồi.
Hôm nay lại không xuống nữa thì sẽ càng tồi tệ hơn.
Giang Vũ Phi lấy dũng khí mở cửa đi ra ngoài, bước chân hết sức cẩn thận đi đến cầu thang.
Tốt quá, trong phòng khách không có người!
Giang Vũ Phi xuống lầu rất nhanh, vừa vặn gặp thím Vương từ trong phòng bếp đi ra.
“Giang tiểu thư, cô thức dậy rồi à, nhanh đi ăn sáng đi. Thiếu gia cũng mới vừa dùng bữa sáng.”
Nguyễn Thiên Lăng vẫn ở nhà?
Sự thấp thỏm không yên của Giang Vũ Phi lập tức biến mất, cô mỉm cười nói: “Được, tôi đi đây.”
Trong phòng ăn rộng rãi, chỉ có Nguyễn Thiên Lăng và bà Nguyễn dùng cơm.
Nguyễn Thiên Lăng tư thế tùy ý dựa vào lưng ghế, một tay bưng ly trà, một tay cầm báo.
Anh chăm chú nhìn báo chậm rãi đọc, sau đó lại uống một ngụm trà.
Bà Nguyễn ăn bữa sáng một cách tao nhã, ngước mắt lên hỏi anh: “Thiên Lăng, đã 8 giờ rồi, sao con còn chưa đến công ty?”