"Em sẽ không hối hận, yên tâm đi."
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới buông cô ra, lại không nhịn được hôn lên môi cô.
Anh là một cao thủ hôn, mỗi lần bị anh hôn, tim Giang Vũ Phi đều đập rất nhanh.
Cô nhớ trước kia có cô bạn học ở đại học đã từng nói, nếu nói hôn nhiều sẽ chán, làm nhiều cũng sẽ nhàm chán.
Giang Vũ Phi lại cho rằng cô và Nguyễn Thiên Lăng hôn nhau, mãi mãi cũng sẽ không nhàm chán.
Mỗi lần anh hôn cô, cảm giác của cô đều sẽ trở nên càng mãnh liệt hơn, chưa từng giảm bớt.
Cho nên hôn nhau liệu có nhàm chán hay không, cũng phải xem đối tượng.
Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, bờ môi Giang Vũ Phi cũng đã sưng đỏ, nhưng cánh môi hơi sưng ấy càng nhìn càng thêm gợi cảm, mê hoặc.
Nguyễn Thiên Lăng luôn chăm chú nhìn môi cô, hại cô phải giả vờ như rất đói bụng, không ngừng ăn cơm, chỉ sợ anh lại hôn xuống.
Người đàn ông buồn cười gắp một chút đồ ăn vào chén của cô, cười nói: "Ăn từ từ, giờ anh không đυ.ng vào em.”
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, tiếp theo lại nghe anh nói: "Ăn cơm xong lại đυ.ng tiếp."
"..." Cô có thể ăn cơm hoài không chấm dứt, ăn mãi mãi được không?
Đáp án đương nhiên là không thể nào.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Thiên Lăng kéo cô đi lên lầu, nói là đi gội đầu cho cô.
Đi vào phòng ngủ, anh liền ôm cô hôn sâu một hồi.
Giang Vũ Phi thật vất vả mới chờ được anh chấm dứt, kháng nghị nói: "Anh đừng hôn nữa, môi em đều sưng đỏ rồi."
Nguyễn Thiên Lăng ôm eo cô, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô, giọng khàn khàn nói: “Phía dưới của anh không thể hạ hỏa, vậy thì chỉ có thể dùng phía trên để giải tỏa một chút.”
"..." Vì sao cô phát hiện câu thành ngữ mặt người dạ thú rất thích hợp với anh nhỉ?
"Vũ Phi, bây giờ anh mới giải tỏa được một chút thôi, phía dưới vẫn đang nén nhịn rất khó chịu, em nói nó nên làm sao đây?"
"... Rau trộn!" Giang Vũ Phi rất bình tĩnh nói ra hai từ.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức cười phì, Vũ Phi của anh thật sự rất đáng yêu.
Trước kia anh không phát hiện ra ưu điểm cô, cho nên nhìn cô cái gì cũng không vừa mắt.
Sau này yêu cô, cô lại không chịu yên ổn sống chung cùng anh, không chịu để lộ ra bản tính thực sự của cô trước mặt anh, cho nên cô gần như không có nói đùa với anh như vậy.
Hiện tại cô ở trước mặt anh là chân thật, không hề giấu giếm gì.
Anh rất thích cô như vậy, vô cùng, vô cùng thích.
Nguyễn Thiên Lăng nhịn cười, trêu chọc nói: "Nếu lấy nó đi trộn, ai sẽ thỏa mãn em?"
Người này thật là lưu manh!
Da mặt Giang Vũ Phi mỏng, cô đẩy anh ra, đi nhanh về phía phòng tắm.
"Mặc kệ anh, tự em đi gội đầu!"
"Không được, đầu em là của anh!"
"..." Chân Giang Vũ Phi lảo đảo, suýt nữa đã vấp ngã.
"Khụ khụ... Ý anh nói là, đầu của em chỉ có thể để anh gội."
"Em tự gội!" Giang Vũ Phi quay đầu lại làm mặt quỷ rồi cười chạy vào phòng tắm.
Nguyễn Thiên Lăng ngớ người một chút, ngay sau đó liền bật cười.
Hiện tại tâm trí cô chỉ là mười tám mười chín tuổi, anh rất may mắn, anh quen biết cô lúc mười tám mười chín tuổi.
Nguyễn Thiên Lăng bước vào phòng tắm, rất sợ cô thật sự bắt đầu tự gội đầu.
Giang Vũ Phi chỉ ngồi trên giường gội đầu thử nước ấm.
Nguyễn Thiên Lăng đã nghĩ đến vấn đề gội đầu của cô, nên cho người mua loại giường có thể nằm xuống để gội đầu như trong tiệm cắt tóc.
Chính là để thuận tiện cho cô gội đầu.
Anh đi đến cầm lấy vòi hoa sen trong tay cô, trầm giọng nói: "Bác sĩ nói vết thương của em không thể dính nước, nằm xuống đi, anh gội đầu cho em."