“Đói” này không phải là “đói” kia.
Lời nói của anh thật sự quá mập mờ, còn tràn ngập tà ác.
Cô không muốn hiểu lầm cũng không được.
Thím Lý bọn họ còn đang không ngừng mang thức ăn lên, nếu Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên làm ra chuyện gì đó, bị bọn họ nhìn thấy thì sẽ mất mặt lắm.
Giang Vũ Phi không có cách nào khác, đành phải bưng chén canh của anh lên, múc một muỗng canh đưa đến bên miệng anh.
Nguyễn Thiên Lăng rất phối hợp há miệng ra, uống một ngụm canh.
"Ngon lắm." Anh thấp giọng khen ngợi, tim Giang Vũ Phi đập nhanh hơn một chút.
Lúc anh nói ngon, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt của anh đen tối sâu thẳm, giống như thú dữ đang chăm chú nhìn con mồi của mình.
Anh nói ngon nhưng hình như không phải là nói canh ngon. Mà là đang nói cô đút cho anh nên anh cảm thấy rất ngon.
Nguyễn Thiên Lăng thật biết trêu chọc trái tim nhỏ bé của cô.
Giang Vũ Phi cố gắng trấn định, lại múc một muỗng canh cho anh uống.
"Thật sự rất ngon, thêm một ngụm nữa, sau đó để em cũng nếm thử." Lời nói Nguyễn Thiên Lăng có thâm ý khác, nhưng Giang Vũ Phi lại không nghe ra.
Cô đút cho anh uống xong một ngụm cuối cùng, vừa đặt chén xuống, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nâng cằm cô lên, bóp mở miệng cô, môi mỏng của anh lập tức áp xuống.
Canh anh ngậm trong miệng chảy vào trong miệng cô, Giang Vũ Phi giật mình mở to hai mắt, đáng tiếc đã muộn rồi.
Canh theo cổ họng tự động nuốt vào.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không lập tức buông cô ra, mà ôm chặt người cô, trao một nụ hôn sâu.
Lúc anh buông cô ra, mặt Giang Vũ Phi đã hoàn toàn đỏ bừng.
Cô cuống quýt nhìn chung quanh xem có người hay không, may mắn thím Lý bọn họ đều không có ở đó.
"Lần sau đừng như vậy, người ta nhìn thấy không tốt!" Cô xấu hổ lườm anh, nhưng mà dáng vẻ của cô lại không có một chút uy hϊếp nào, ngược lại còn giống như là đang làm nũng, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Nguyễn Thiên Lăng cầm chặt đôi tay mềm mại của cô, trầm giọng cười nói: "Sợ gì, ở trong nhà mình, cũng không phải ở bên ngoài."
Trong nhà mình...
Anh hoàn toàn coi nơi này trở thành nhà của bọn họ, nhưng mà cô vẫn cho rằng mình chỉ là một vị khách.
"Anh thật sự muốn ở bên em?" Giang Vũ Phi không nhịn được hỏi một câu hỏi ngốc nghếch.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trầm xuống, anh nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: "Về sau không được hoài nghi tấm lòng thành của anh đối với em nữa!"
Thấy anh giận, Giang Vũ Phi cũng hơi bối rối: "Em không có... Em chỉ cảm thấy quá nhanh... Sợ có một ngày anh sẽ hối hận..."
"Ở bên cạnh anh, em sẽ hối hận sao?" Nguyễn Thiên Lăng nghiêm túc hỏi cô.
Giang Vũ Phi ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Sẽ không."
Cô trả lời rất chắc chắn, nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại không dám tin tưởng hoàn toàn.
Bây giờ cô trả lời như vậy, là vì cô đã quên quá khứ của bọn họ.
Quên anh đã làm tổn thương cô, anh mang đến cho cô đau khổ, cô mới dám trả lời như vậy.
Nhưng lỡ như có một ngày cô nhớ lại tất cả, chắc cô sẽ rất hối hận vì bây giờ đã lựa chọn ở bên cạnh anh.
Cho dù sẽ có một ngày cô nhớ lại tất cả, sẽ hối hận, anh cũng không thể buông tay!
Anh đã nếm được cảm giác ngọt ngào khi ở bên cô, giống như hít thuốc phiện vậy, đã nghiện rồi thì sẽ không có cách nào từ bỏ.
Cho nên dù có một ngày cô sẽ hận anh đã lừa gạt cô, anh cũng sẽ không tiếc.
Trong mắt Nguyễn Thiên Lăng xẹt qua một tia bất an, Giang Vũ Phi không nhìn thấy.
Anh ôm người cô, nghiêm túc nói: "Em sẽ không hối hận, anh sẽ càng không hối hận! Cho dù em có hối hận, anh cũng không hối hận!"
Giang Vũ Phi hơi kinh ngạc một chút, cô không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.
Nếu anh đã nói chắc chắn sẽ không hối hận, cô làm sao có thể hối hận.