Kỳ thật anh cũng hiểu,
bất kể lúc này người bên cạnh cô là ai, cô đều nắm chặt không buông, khẩn cầu đối phương cứu cô.
Trong mắt cô, anh không phải là Nguyễn Thiên Lăng, chẳng qua là một liều thuốc giảm đau tạm thời.
Thế nhưng giờ khắc này, anh cam nguyện làm một người qua đường, cũng cam nguyện làm thuốc giảm đau.
Chỉ cần cô không tuyệt vọng như vậy nữa, lúc này muốn anh làm gì anh cũng đồng ý.
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn vứt bỏ tất cả tình cảm...
Cảm nhận được cô đáp lại, "dã thú" vẫn luôn bị trói buộc trong thân thể anh gào thét xông ra…
Bên ngoài người đi lại tấp nập, họ đắm chìm ở trong khoang xe nhỏ, như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tay người đàn ông ôm eo cô.
Tay cô ôm lấy cổ anh, đầu óc mơ hồ, vô thức đáp lại nụ hôn của anh.
Tất cả đều không khống chế được, tại thời điểm anh sắp có được cô, tiếng chuông đột ngột phá vỡ cuộc vui của bọn họ, kéo bọn họ trở về thực tại.
Nguyễn Thiên Lăng tỉnh táo lại, anh hơi khựng người lại, sau đó rời khỏi người cô, kéo cái áo của cô bị anh vén lên cao.
Giang Vũ Phi cụp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt trở nên ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ, ướŧ áŧ, thở ra toàn hơi thở của anh.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, nhưng trong lòng cũng không hối hận.
Hiện tại, cô đã vừa trút hết nỗi lòng, khí tích tụ trong l*иg ngực đã không còn, cô không còn cảm thấy khổ và tuyệt vọng nữa, cả người nhẹ nhõm rất nhiều, giống như bỏ xuống được gánh nặng trầm trọng.
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng cũng không hối hận về sự mất khống chế lúc nãy, chỉ là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạ lẫm ấy làm anh có chút không quen.
Tiếng chuông vẫn còn đang reo.
Mỗi người tự sửa sang
quần áo xong, anh cầm điện thoại, thấy cái tên hiển thị bên trên, cũng không nghe máy ngay lập tức.
Giang Vũ Phi không nhìn anh, cô dựa người vào bên cửa xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
"Lăng, bây giờ anh ở đâu, em định đến thăm ông, một lát nữa anh có tới không?" Nhan Duyệt ở đầu dây bên kia cười nhẹ nhàng hỏi anh."Alo." Anh liếc cô một cái, nhận điện thoại, giọng nói trầm xuống.
Nguyễn Thiên Lăng điều chỉnh lại cảm xúc, cong môi cười nói: "Anh mới rời khỏi chỗ ông, tạm thời không đi, phải đi công ty xử lý một ít chuyện."
"Ồ, như thế à. Buổi tối đến nhà em ăn cơm đi, hôm nay ba mẹ em không về, anh tới đây, em làm sủi cảo ăn cho anh ăn."
"Em biết làm sủi cảo?" Anh ngạc nhiên hỏi lại.
"Đừng xem thường em, em đã đặc biệt học từ bảo mẫu, vẫn chưa có ai thưởng thức qua tay nghề của em đâu, hôm nay em làm ra, anh là người đầu tiên được ăn." Cô ta vui vẻ thoái mái nói xong, giọng nói của cô ta vô tư, so sánh với Giang Vũ Phi bi thương mà nói, cô ta quả thực hạnh phúc hơn.
Nếu là lúc bình thường,
Nguyễn Thiên Lăng nghe được tiếng cô ta cười, anh cũng sẽ vui vẻ theo.
Nhưng hôm nay anh không vui nổi, tâm tình của anh hơi nặng nề, dù bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến lòng anh nảy sinh một chút dao động.
"Được, lát nữa anh sẽ điện thoại lại cho em." Anh khẽ đáp một tiếng.
Tắt điện thoại, anh khởi động xe rời đi, trước tiên đưa Giang Vũ Phi về nhà, sau đó mới lái xe đến công ty.
Về đến nhà, Giang Vũ Phi tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi. Cơ thể cô vẫn còn rất mệt mỏi, nhưng cô không ngủ được.
Thỉnh thoảng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh ở trong xe lúc trước.
Thật sự là chóng mặt, không ngờ lại làm vậy với anh…
Có điều cô cũng không yêu anh thêm lần nữa, chỉ là cô vừa nghĩ tới lúc ấy không thể khống chế được bản thân, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
Cũng như vậy, Nguyễn Thiên Lăng cũng không cách nào chú tâm vào công việc, thỉnh thoảng trong đầu cũng xuất hiện cảnh tượng ôm hôn Giang Vũ Phi.