Đáy mắt Nguyễn Thiên Lăng ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh lấy lại được thần sắc, đôi mắt chứa nụ cười thích thú.
"Giang Vũ Phi, gần đây cô khiến cho
tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Để tôi xem... đâu mới là bản tính thực của cô?"
Giang Vũ Phi đi ra khỏi nhà hàng, hít thở không khí tươi mát bên ngoài, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Cô đón xe về nhà, cũng không quan tâm Nguyễn Thiên Lăng khi nào mới về, càng mặc kệ anh ta với cô tình nhân sẽ làm gì.
Bây giờ, chỉ cần không phải đối diện với anh, cho dù anh làm gì cô vẫn thấy vui.
Đến chín giờ tối, Giang Vũ Phi lên giường đi ngủ. Đã từng mỗi đêm, cô đều đợi Nguyễn Thiên Lăng về đến rồi mới đi ngủ.
Có những lúc cả đêm anh không về, cô cũng cả đêm không ngủ.
Nhưng mà sau này sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa, anh ta không về, cô sẽ càng ngủ ngon.
---
Nửa đêm lúc đang ngủ, Giang Vũ Phi cảm giác trên mình nằng nặng, đôi môi bị cái gì đó chặn lại, làm cô hít thở khó khăn.
Cô mơ màng mở to mắt, đột nhiên đối diện với một đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn, ánh sáng nhàn nhạt.
Cô chớp mắt, nhìn rõ người trước mắt chính là Nguyễn Thiên Lăng, đồng thời định thần lại chính anh ta nằm trên người cô, tay của anh đặt lên đôi vai tròn trịa của cô, lòng bàn tay tỏa ra sức nóng thiêu đốt.
Cái tên này rốt cuộc đã về từ khi nào?
Giang Vũ Phi đưa đôi tay ôm ngực, xấu hổ nói: “Anh muốn làm gì?”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch nhẹ môi, cười gian xảo: “Cô nói xem tôi đang làm gì? Chúng ta là vợ chồng, cô nói xem... chúng ta có thể làm gì cơ chứ?”
Nói xong, anh cúi đầu mơn trớn trên cổ của cô.
Giang Vũ Phi run rẩy từng cơn, từ tinh thần đến cơ thể đều chống lại sự tiếp xúc của anh.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi mệt rồi, tôi
muốn đi ngủ!
Anh đừng có gây sự được không?”
Cô cố hết sức co người lại, kiểu như nếu làm như vậy cô có thêm mấy phần an toàn.
Nguyễn Thiên Lăng làm như không nghe cô nói gì, dưới chóp mũi anh là một làn hương thoang thoảng, lúc này anh đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn, làm sao có thể dừng lại được.
Giang Vũ Phi cảm nhận được ý đồ của anh,
toàn thân
như
muốn dựng tóc gáy lên.
Hai người họ đã thành vợ chồng một năm nay, tuy có nảy sinh quan hệ vợ chồng nhưng rất ít.
Lần nào cũng là thỏa mãn cho anh, cơ bản là không nghĩ đến cảm xúc của cô.
Cái vẻ dịu dàng như bây giờ đúng là lần đầu tiên.
Về mặt này, Giang Vũ Phi trước giờ rất bất mãn, giây phút này tim cô đập loạn xạ, hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Nguyễn Thiên Lăng, xin anh đừng có gây chuyện nữa, tôi cần phải nghỉ ngơi…” - Thân mình cô mềm nhũn đẩy đầu anh ra, phản đối yếu ớt.
“Được! Chúng ta cùng nghỉ ngơi.” - Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô ra, cúi đầu xuống…
Hương bạc hà nhè nhẹ lan tỏa trong mũi, Giang Vũ Phi nhất thời choáng váng, không phân biệt đâu là đông tây nam bắc.
Cô đẩy người anh ra, anh càng như hình dính bóng.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh gây chuyện đủ chưa? Tôi thực sự muốn đi ngủ…”
Hôm nay tên này phát điên gì không biết, giống y như con chó lì lợm.
Lần này Nguyễn Thiên Lăng không tức giận, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, thủ thỉ bên môi cô: “Ngoan nào, chỉ một chút thôi, đừng kháng cự.”
Giọng nói của anh trầm ấm nồng nàn, kèm theo lời dỗ dành mơn trớn.
Đây là lần đầu tiên Giang Vũ Phi nghe thấy anh nói những lời yêu thương tự tình với cô.
Cô đối diện đôi mắt sâu hút của anh, ngơ ngẩn cả người, còn anh thì nhân cơ hội này tấn công dữ dội.
Giang Vũ Phi cố sức mở to mắt, muốn đẩy anh ra nhưng đã quá muộn.
Cô nắm chặt nắm tay, cắn vào môi anh thật mạnh, trong người khó chịu dị thường.
Đây là một đêm luyến ái chưa từng có từ trước đến nay.