Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1029: Thời khắc sinh từ (1)

Nam Cung Lưu Vân đang chiến đấu với ba con Tuyết Lạc Toan Nghê khó phân thắng bại.

Tốc độ hắn cực nhanh, giống như sương khói, hư vô mờ mịt, khiến người khác không nắm bắt được bóng dáng của hắn.

Ba con Tuyết Lạc Toan Nghê thành hình tam giác, ở giữa không trung vây quanh Nam Cung Lưu Vân.

Như hổ rình mồi, khí thế hừng hừng mãnh liệt.

Nam Cung Lưu Vân cười lạnh lẽo, chuôi trường kiếm này bị hắn thu hồi trong nháy mắt.

Sau đó tay phải hắn, từ cánh tay cho đến ngón tay, đều tản ra màu vàng nhàn nhạt.

Mà cánh tay, phảng phất giống như có sức mạnh chiến đấu vô tận, không gì phá nổi, cường hãn khiến người khác kinh sợ.

Ba con Tuyết Lạc Toan Nghê nhìn nhau, đáy mắt hiện lên tia kinh hãi.

Nhưng mà bản năng kiêu ngạo không cho phép chúng lui về sau!

“Gừ!”

Cánh tay phải Nam Cung Lưu Vân tỏa ra ánh sáng màu vàng càng thêm nồng đậm.

Ba con Tuyết Lạc Toan Nghê kia trong giây lát gầm rống bay về phía hắn.

Ánh sáng màu vàng ở cánh tay phải Nam Cung Lưu Vân từng đường chậm rãi chuyển động theo quy luật trời đất, hình thành từng đường hoa văn, thay đổi liên tục.

Đôi mắt hắn híp lại, ở thời điểm mấu chốt nhất, vung ra quả đấm ánh sáng màu vàng.

“Ầm!”

Toàn bộ trời đất rung chuyển.

Không khí xung quanh nháy mắt nổ tung!

Nắm đấm kia, tỏa ra ánh sáng xa vạn trượng, lóa mất không ai so kịp.

Cánh tay kia giống như duỗi ra vô số lần, liên tục không ngừng xuyên thủng hư không.

Ba con Tuyết Lạc Toan Nghê ở phía trước, bị nắm đấm bay đến nện xuống!

Đây là thay đổi phòng ngự nổi tiếng của Tuyết Lạc Toan Nghê.

Đây là sọ não cứng nhất của Tuyết Lạc Toan Nghê.

Thế nhưng bị ngạnh sinh sinh đập thành mảnh nhỏ!

Thân thể cao lớn trong nháy mắt bị xốc lên, bắn về phía xa xa, sau đó ngã ầm xuống đất.

Ngàn năm băng tuyết bao trùm trên vùng băng nguyên, bị đập thành một cái hố thật sâu, khiến người khác nhìn thấy mà kinh sợ.

Thân hình Nam Cung Lưu Vân như điện, tà mị chiếu nghiêng mà đi, tránh thoát công kích của hai con Tuyết Lạc Toan Nghê.

Tiêu diệt lão đại kia rồi, bây giờ chỉ còn lão nhị lão tam.

Mà chân sau của lão tam, lúc trước đã bị Nam Cung Lưu Vân chém trúng, bây giờ sức mạnh giảm đi rất nhiều.

“Ầm!”

Giữa không trung dao động kịch liệt.

Một con Tuyết Lạc Toan Nghê thay đổi phương hướng, duỗi bốn chân ra, hốc mắt đỏ tươi, phẫn nộ phóng về phía Nam Cung Lưu Vân!

Cùng lúc đó.

Cách đó không xa trên ngọn núi tuyết, hai bóng người lẳng lặng đứng.

“Ngươi yên tâm, Tam sư đệ sẽ không có việc gì.” Tư Đồ Minh thấy Lý Dao Dao khẩn trương nhìn không chớp mắt, không khỏi nói câu an ủi.

Đồng thời, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút không hợp.

Tam sư đệ đối xử với nàng như vậy, trong lòng nàng lúc nào cũng nghĩ đến hắn, lại độ lượng như vậy, khiến hắn cảm thấy có chút không cam lòng.

Lý Dao Dao nhìn chiến trường kia, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm, đúng thế, lúc này nàng thật sự rất khẩn trương.

“Đúng vậy, ngươi nói không sai, Tam sư huynh sẽ không có việc gì, cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì.” Lý Dao Dao cắn chặt môi dưới, đáy mắt hiện lên tia kiên định.

Tư Đồ Minh nghiêng người, nhìn bóng dáng xinh đẹp bên cạnh, nhẹ thở dài.

“Nhị sư huynh, có phải ngươi đang hối hận?” Lý Dao Dao thay đổi thần sắc, vẻ mặt đáng thương nhìn Tư Đồ Minh.

Tư Đồ Minh có ơn với lão đại Tuyết Lạc Toan Nghê, trong tay hắn có tín vật năm đó cứu lão đại kia, cho nên khi tìm tới cửa Tuyết Lạc Toan Nghê lập tức đồng ý hỗ trợ.

“Dao Dao, ân tình này vốn có thể đổi lấy vật càng tốt hơn, nhưng hiện tại chỉ dùng để Tam sư đệ phân tâm, thật sự đáng giá sao?”

Tư Đồ Minh ngược lại không phải là tiếc nuối ân tình này.

Việc có thể khiến Lý Dao Dao vui vẻ, cho dù là tính mạng của hắn, hắn sẽ làm tất cả.

Chỉ là làm như vậy có phải mất nhiều hơn được rồi không? Có thể làm cho một con Tuyết Lạc Toan Nghê thiếu nợ ân tình, không phải là việc dễ dàng.