Vừa rồi trong miệng nàng vẫn luôn nói Linh Hồ chín đuôi trên đời này khó tìm thấy, hiện tại, liền có một con Linh Hồ chín đuôi xuất hiện?
Nhưng mà con Linh Hồ chín đuôi này ăn cái gì không ăn? Lại đào máu nàng ho ra ăn?
Cho dù Tô Lạc vô cùng kích động, cũng biết có chừng mực.
Câu nói kia là nàng từ trong đầu nói với Tiểu Thần Long.
Hai người ký kết khế ước bình đằng rồi, ở trong đầu có thể trao đổi với nhau.
Tiểu Thần Long nghe vậy, đôi mắt đang ướŧ áŧ kia đột nhiên như nến được châm, bừng sáng lên.
“Ngao!” Tiểu Thần Long như đại bàng giương cánh, tốc độ nhanh như ánh sáng, trong giây lát đánh về phía Linh Hồ chín đuôi!
Linh Hồ chín đuôi vốn cẩn thận, cảm giác được nguy hiểm hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.
Hai móng vuốt Linh Hồ chín đuôi đang nâng một viên tuyết dính máu, ngồi trên mặt đất nhấm nuốt mồi ngon, ngẩng đầu nhìn thấy một con vật màu đen đang đánh tới mình.
Viên tuyết dính máu Linh Hồ chín đuôi đang ăn được một nửa kia nhất thời trở thành vũ khí, hung hăng ném vào Tiểu Thần Long!
Sau đó, thân mình như bàn tay lớn chạy như bay!
Tiểu Thần Long há có thể để cho nó chạy trốn? Kêu gào vung vẩy chạy nhanh lên.
Vì thế ở chỗ tuyết trắng ngập trời này.
Hai bóng trắng ma thú nhỏ một trước một sau, một con chạy một con đuổi theo, tốc độ nhanh kinh người.
Lấy tốc độ tăng trưởng của hai con ma thú nhỏ, đều là sủng vật trời sinh, thiên phú từ khi ra đời đã cao hơn người một bậc.
Trong nhất thời, chúng nó khó phân thắng bại.
Tô Lạc trơ mắt nhìn hai vật nhỏ kia chạy như bay đi, nhất thời cũng không biết nói gì.
Bây giờ thật chế giễu.
Trên nền tuyết, Long Lân Mã té xỉu trên mặt đất, vẫn nằm im không nhúc nhích.
Nàng bị ngã ra ngoài thùng xe, ngồi dưới đất dựa vào thùng xe, cũng muốn cử động mà động không được.
Vị trí của Tô Lạc, có thể cùng lúc nhìn thấy hai bên đánh nhau.
Tình hình chiến đấu của hai bên vô cùng kịch liệt.
Nhìn thấy một đường tàn ảnh nhanh chóng hiện lên kia, đôi mắt Tô Lạc híp lại, ánh mắt chăm chú ngồi yên bất động.
Đột nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một tia sáng thần kỳ xẹt qua.
Nhanh vài bước nắm không được.
Nhưng, điều này rất quan trọng!
Vô cùng quan trọng!
Bởi vì nhìn thấy tàn ảnh hiện lên, lúc Tô Lạc mơ hồ, lại lĩnh ngộ được chân lý Thuấn Di.
Nàng cưỡng bách chính mình từng đợt hồi tưởng lại, điểm qua từng ký ức.
Nhưng mà tia ánh sáng xuất hiện kia như chìm vào đáy biển, một chút phản ứng cũng không có.
Tô Lạc buồn bực vỗ đầu.
Mất đi cơ hội lần này, lần sau không biết bao giờ mới có thể lĩnh ngộ ra được.
Pháp tắc Linh Vũ Bộ, nàng từ đầu đến cuối có tu luyện qua. Tốc độ của nàng nhanh lên rất nhiều, nhưng cũng chưa đến mức Thuấn Di à.
Nhưng vào lúc này.
Bên cạnh Tô Lạc là vùng đất trắng xóa không có ai, trong mảnh tuyết trắng thế nhưng lại xuất hiện một bóng thẳng đứng!
Một thanh trường kiếm giống như từ trong u linh chui ra, lặng yên không tiếng động cắt vào yết hầu Tô Lạc!
Một mảnh tuyết trắng kia, cũng không phải là tuyết trắng!
Mà là một người!
Từ đầu đến chân quần áo cho đến giày vớ, toàn thân đều là màu trắng.
Toàn thân màu trắng, hơn nữa ở đây toàn là tuyết trắng, rất dễ không phát hiện bỏ qua.
Cho dù là Tô Lạc, cũng nhìn thấy thanh kiếm lạnh lẽo này phản chiếu mới đột nhiên bừng tỉnh!
Đây rõ ràng là quá trình ám sát đã suy nghĩ tính toán kỹ lưỡng!
Vốn toàn thân Tô Lạc bị trọng thương, lại lúc nãy xảy ra việc Long Lân Mã điên cuồng như vậy, cả người nàng suy yếu đến mức thấp nhất.
Đối mặt với thanh kiếm lạnh lẽo như vậy, nàng phải trốn đi như thế nào?
Bây giờ thậm chí nàng muốn cử động cũng không động được.
Nam Cung Lưu Vân đang chiến đấu cùng ba con Ma Thú cường đại, hắn không có thời gian để ý.
Tiểu Thần Long đã đuổi theo Linh Hồ chín đuôi, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Tương Tư Biến Dị bị trọng thương chưa khỏi, hòn đá nhỏ thì vẫn bị hôn mê như cũ.
Bây giờ Tô Lạc phải làm sao?
Có thể tránh được kiếp này hay không?