Linh Vũ Bộ chân chính ở nơi nào?
Tiểu Thiên Thiên nghiêng đầu, lấy ra chút tin tức trong trong trí nhớ cổ xưa.
“Hoàng thất Tây Tấn.”
Hoàng thất Tây Tấn sao?
Đương thời bốn quốc gia hiện tại trên đại lục bị khống chế bởi bốn gia tộc khổng lồ hùng mạnh.
Đông Lăng là Nam Cung gia tộc.
Nam phong là Ám Dạ gia tộc.
Tây Tấn là Âu Dương gia tộc.
Bắc Mạc là Hiên Viên gia tộc.
Bốn quốc gia này, mỗi một quốc gia đều có cường giả siêu cấp tọa trấn, lại có siêu cấp thế gia phụ tá.
Tỷ như Đông Lăng quốc Nam Cung gia tộc, có Dao Trì Lý gia phụ tá, cường cường liên hợp, căn cơ vững vàng.
Bởi vậy bốn quốc gia này mới có thực lực cân đối, kiếm chế lẫn nhau, ngày thường đều yên bình không xảy ra chuyện lớn gì.
Tuy nhiên giữa các quốc gia với nhau cũng có quan hệ không tốt, tỷ như Đông Lăng và Tây Tấn, vì tranh chấp lãnh thổ mà quan hệ luôn luôn nhạy cảm, luôn luôn có ma sát không ngừng ngoài biên cảnh.
“Tây Tấn…” Xem ra nếu có thời gian phải đến Tây Tấn một chuyến.
“Tốc độ này của ngươi cũng quá chậm, nhìn người ta kìa, sớm đã chạy không thấy bóng.” Tiểu Thiên Thiên oán trách Tô Lạc.
“Ta đây mới chỉ có cấp năm.”
“Cấp năm thì sao? Khi ta cấp năm… Thôi, hảo hán không đề cập tới chuyện năm xưa, ngươi nhớ kĩ mấy câu khẩu quyết này cho ta.”
Tiểu Thiên truyền một đoạn văn tự vào trong đầu Tô Lạc.
“Đây là…”
“Linh Vũ Bộ thức thứ nhất.” Tiểu Thiên Thiên lạnh lùng mà nói.
Tô Lạc nghi ngờ mà nhìn nó một cái.
Tiểu Thiên Thiên đoán được suy nghĩ của nàng, lạnh lùng nói: “Năm đó tiểu gia và Tây Tấn lão tổ cùng hành tẩu thiên nhai, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút quen biết, có gì kì lạ chứ?”
Nghe hắn nói như vậy, Tô Lạc càng thêm kỳ quái.
Tây Tấn lão tổ là chuyện của rất nhiều, rất nhiều năm về trước rồi… Thật không biết trên người cục đá nhỏ này đã phát sinh biến cố kỳ lạ gì.
Căn cứ theo khẩu quyết của Tiểu Thiên Thiên, Tô Lạc vừa chạy vừa luyện tập.
Bởi vì ngay từ đầu Tô Lạc đã học phương pháp nhập môn của Linh Vũ Bộ nên thức thứ nhất này nàng học nhanh như nước chảy thành sông.
Ngay từ đầu còn loạng choạng va va đập đập, còn chút nữa đã trượt chân té ngã, nhưng thực mau đã thành thạo vô cùng.
Qua có một nén nhang, Tô Lạc rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh của Tử Nghiên.
Nha đầu này còn rất tiêu sái, nhếch chân bắt chéo ngồi trên chạc cây, rất có hứng thú mà nhìn Tô Lạc nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, khóe miệng gợi lên hứng thú.
“Còn chậm hơn cả ốc sên, ta chờ đến mức sắp ngủ luôn rồi.”
Tô Lạc liếc nàng một cái: “Vậy ngươi ngủ đi.”
Nói xong, nàng lau đi mồ hôi trên trán, tìm một chỗ có bóng cây mà ngồi xuống.
Sau đó giơ tay lên, bàn ghế đã dọn xong.
Lại vung lên ống tay áo, một nồi canh rắn vẫn đang nóng hầm hập đã xuất hiện ở trước mặt.
Bởi vì thời gian trong không gian chậm hơn gấp trăm lần so với thời gian bên ngoài, nồi canh mà nàng đã nấu lúc trước vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Vừa nghe mùi hương, Tử Nghiên vốn đang ra vẻ chợp mắt tức khắc ngồi không yên, nàng nhanh như chớp lao xuống từ trên cây, kích động mà thò đầu qua.
“Ai nha, nồi chén muỗng đũa gì đều có đủ hết, còn có nồi canh rắn nóng hôi hổi nữa kìa, mỹ vị nha mỹ vị.” Nàng hơi kích động xoa tay.
Tô Lạc tức giận đưa cho nàng một cái chén sứ sạch sẽ.
“Ngươi có trữ vật không gian sao? Thật sự là thật tốt quá.” Tử Nghiên múc một chén canh rắn, một hơi uống hết vào bụng.
Đã nhiều ngày bị đuổi gϊếŧ thảm hề hề, làm gì có thời gian tìm kiếm thức ăn, đáng thương nàng đói đến thiếu chút nữa phải đào rễ cây gặm.
“Trữ vật không gian…” Tô Lạc không tỏ ý kiến mà nói.
Kỳ thật nàng căn bản không biết trữ vật không gian là cái gì...
“Nghe nói năm nay trữ vật không gian hiện thế trên đại lục, các nhà đấu giá lớn nhất bốn quốc gia đều có, đáng tiếc ta đến quá muộn, chưa thấy được.”