Chờ sau khi Tô Lạc rời khỏi phòng, Tô Tử An ngồi phịch xuống ghế bành, khuôn mặt lúc trắng bệch, lúc tối sầm, tâm tình bất định.
Tiểu linh sủng kia nếu thật là do Tấn Vương điện hạ tặng, hắn đương nhiên không dám lại nghĩ cách đoạt lấy, chỉ là Tô Lạc… thật sự là không dễ bắt nạt.
Mặc kệ như thế nào, Tô Lạc vẫn là con cháu của Tô gia, có thể leo lên vị trí Tấn Vương phi, thật sự là vinh hạnh trời ban… Nhưng, Dao Trì tiên tử của Dao Trì cung sao có thể dễ dàng đối phó được?
Nếu là Tô Lạc của trước đây, nói vứt bỏ thì liền vứt bỏ ngay, nhưng thực lực nàng hiện tại phát triển đến mức này, ngay cả hắn đều phải liếc mắt.
Nhất thời, Tô Tử An cảm thấy quá đau đầu.
Quả nhiên là nha đầu thúi chuyên gây họa! Nếu nàng không tồn tại thì sẽ không khiến hắn phiền não như vậy rồi! Giờ phút này, Tô Tử An thấy hối hận vì đã sinh ra đứa con gái Tô Lạc này.
Sáng sớm ngày thứ hai, đúng như lời Tô Tử An nói, người của Dao Trì Lý gia tới Tô phủ. Hơn nữa, mới sáng sớm đã vội vàng đến trước cửa rồi!
Người đến không phải ai khác, chuẩn như lời của Bắc Thần Ảnh, chính là vị Lý Nghiêu Tường kia.
Tô Tử An nguyên bản cho rằng người Lý gia phái tới, cao lắm cũng chỉ là vị quản sự, không thể hiểu được sao lại là người xuất sắc thứ hai của Lý gia, thúc thúc ruột của Lý Ngạo Thiên.
Diện mạo của Lý Nghiêu Tường bình thường. Cách thức hắn chiến đấu cũng rất bình thường nhưng ánh mắt của hắn lại khiến người khác có một loại chấn động mãnh liệt.
Tô Tử An sớm đã đứng ở trước của nghênh đón. Nhưng đối mặt với hắn lại là Lý Nghiêu Tường, lạnh nhạt đến nỗi không có một tia cảm xúc nào trên mặt.
Lý Nghiêu Tường hừ lạnh một tiếng, từ cửa đi thẳng đến phòng khách, mỗi một bước đi đều lưu lại một dấu chân rõ ràng.
Làm vậy là để khoe khoang, cũng là đang uy hϊếp kẻ khác.
Người bên cạnh không nói, nhưng đám hạ nhân của Tô phủ lúc này đều bị dọa sợ đến mức im re như ve sầu mùa đông, không dám nhiều lời, liền trốn đi rất xa, sợ bị vạ lây.
“Kêu Tô Lạc ra đây.” Lý Nghiêu Tường chỉ ném ra một câu này rồi đi thẳng đến ghế thái sư, ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Vẻ mặt hắn ngạo nghễ không ai sánh được.
Tô Tử An vội vàng nói: “Tiền bối, mời ngài ngồi đợi một chút, Lạc Nhi lập tức đến ngay, lập tức đến ngay.”
Thần sắc Tô Tử An trong chốc lát mà thay đổi mấy lần, vầng trán rất nhanh phủ đầy mồ hôi. Hắn thấp giọng sai Tô Tĩnh Vũ: “Còn không mau dẫn Tô Lạc đến đây!”
Người đến thăm là Lý Nghiêu Tường thì thật sự là không phải chuyện tốt.
Tô Tử An đến bây giờ vẫn không biết cái chết của Lý Ngạo Thiên cùng Tô Lạc có liên quan, thậm chí hắn cũng không biết Tô Lạc đi Tử Kinh đảo.
Bởi vì chuyến đi đến Tử Kinh đảo lần này, hầu như toàn bộ người đều bị gϊếŧ chết, kẻ trở về được cũng không dám nói năng lung tung.
Tô Tử An có ân cần thế nào thì mí mắt Lý Nghiêu Tường đều không động đậy. Căn bản là hắn mặc kệ Tô Tử An, thái độ ngạo mạn đến mức kiêu căng.
Dường như những kẻ trần tục trong mắt hắn đều chỉ là con kiến, còn hắn là thần phật cao cao tại thượng, thanh cao, tôn quý vô cùng.
Tô Tử An cười gượng mà ngồi ở một bên, cảm thấy rất xấu hổ.
Hắn chưa bao giờ thấy thời gian lại trôi đi chậm như vậy.
Tô Tử An ngồi yên cũng không được bao lâu. Hắn cứ đi tới đi lui ở trong phòng, ánh mắt không kiên nhẫn mà hướng ra bên ngoài. Quả đúng là trông mòn con mắt.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy thân ảnh của Tô Lạc. Hắn bước nhanh tới, kéo Tô Lạc vào trong phòng khách, gấp gáp thúc giục nàng: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Đáy lòng Tô Lạc hơi trầm xuống.
Thái độ của Tô Tử An đủ để nói rõ vấn đề hiện tại.
Lần này, Lý gia cử ai đến? Là ai mà có thể dọa Tô Tử An thành ra như vậy?
Chờ đến lúc người của Lý gia hỏi tội nàng, cũng không cần nghĩ nhiều, Tô Tử An tuyệt đối sẽ đem nàng bán trước đã… như thế thật quá tệ bạc.
Nỗi lòng Tô Lạc vững vàng, nhanh chóng cùng Tô Tử An đi vào bên trong.
Vừa mới đặt một chân vào trong phòng, một ánh mắt sắc bén như lưỡi đao liền hướng nàng mà bay vụt đến. Ánh mắt kia mang theo khí thế cường giả, lực uy hϊếp tràn ngập, phóng thẳng đến người nàng.
Trong lòng Tô Lạc hơi kinh hãi.