Nhưng tốc độ của Tô Lạc thật sự quá nhanh, nhanh đến mức Tô Thanh căn bản không kịp phản ứng.
Hơn nữa, nàng căn bản không thể tưởng tượng được rằng Tô Lạc sẽ cản được quang cầu trong suốt, và còn có thể ném quang cầu ngược về phía nàng.
Cho nên, lần này Tô Thanh xem như thông minh bị thông minh hại, tính kế lại bị phản tính kế.
Chỉ nghe âm thanh “xuy xuy xuy” vang lên không ngớt bên tai, Tô Thanh không ngừng thống khổ kêu rên.
Tô Tĩnh Vũ muốn nhảy lên đài, nhưng vừa bị Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt lướt qua, hắn liền không dám nhúc nhích.
“Đau quá... Đau quá...” Tô Thanh lăn lộn trên mặt đất một lúc lâu, mà lúc này Tô Lạc rõ ràng có thể gϊếŧ nàng ta, nhưng nàng đã không làm như vậy.
Thắng không vẻ vang như vậy, nàng sẽ không để cho người khác lưu lại cho mình cái tiêu đề này.
Một lúc lâu sau, đau đớn trên mặt Tô Thanh mới tạm bớt đi, nàng nhanh chóng buông đôi tay đang che đi dung nhan của mình, lộ ra đôi mắt như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc. Nàng hận, nàng rất hận!
Ban đầu nàng cho rằng có thể nhẹ nhàng giải quyết Tô Lạc, nhưng không ngờ, đã dùng nhiều át chủ bài như vậy mà mình vẫn thua đối phương! Lại còn khiến bản thân biến thành bộ dáng bán sống bán chết như bây giờ! Tô Thanh rất hận!
“A!” Khán giả dưới khán đài có người nhát gan, vừa nhìn đến mặt Tô Thanh liền sợ hết hồn hét thất thanh.
“Trời ạ! Mặt Tô Thanh... Mặt nàng... Tại sao lại như vậy...”
"Tô Lạc quá độc ác, gϊếŧ người chẳng qua chỉ là chém đầu ném xuống đất, vậy mà nàng lại muốn dùng cách này tra tấn Tô Thanh, dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng cơ mà.”
“Ngươi có não hay không hả!” Người thứ ba gõ đầu người thứ hai: “Quang cầu trong suốt kia rõ ràng là do Tô Thanh đánh ra, Tô Lạc chẳng qua là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông thôi, ai mà biết được bên trong có chứa độc tố!”
“Nếu vậy, chỉ có thể nói rằng Tô Thanh hại người cuối cùng lại hại mình, tự làm tự chịu!”
Dưới khán đài, mọi người nghị luận sôi nổi, trên võ đài hai người đang đứng giằng co.
Lúc này, khuôn mặt của Tô Thanh hoàn toàn bị phá huỷ.
Gương mặt vốn trắng trẻo xinh đẹp lúc nãy đã bị độc tố ăn mòn, chỗ trắng chỗ đen chỗ vàng. Có chỗ lồi cả thịt ra ngoài, có chỗ bị ăn sâu thành một cái hố, cả khuôn mặt hiện tại không có chỗ nào lành lặn.
“Thuấn Hồi Đan, độc ăn mòn, Tô Thanh, sư môn còn cho ngươi thứ gì nữa? Đừng làm cho ta thấy thất vọng nhé.” Tô Lạc nhàn nhạt nói, dường như mang theo một tia trào phúng.
Đôi tay Tô Thanh nắm chặt thành quyền, run rẩy không ngừng, nàng ta tận lực khống chế mới không khiến mình nổi điên.
Đôi mắt Tô Thanh u ám lạnh lẽo, thanh âm lạnh đến thấu xương, sát ý như liệt hoả hừng hực thiêu đốt: “Tô Lạc! Nếu ngươi khăng khăng muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!”
Hơi lạnh lạnh đến thấu xương từ bốn phương tám hướng vây lấy Tô Lạc, nhiệt độ tại Giác Đấu Tràng bỗng giảm xuống ngay lập tức.
Tô Lạc nhíu mày.
Tô Thanh rốt cuộc còn có át chủ bài gì nữa đây?
Hôm nay có thể liên tiếp đả thương nàng ta hai lần là nhờ vận may cùng khả năng ứng biến, hơn nữa trong lúc nguy cấp đã lĩnh ngộ được cấp hai của bí kíp Đại Hư Không Thủ Ấn - Hư.
Không Gian Hư Vô xuất hiện, nàng mới có thể lật ngược tình thế, đánh quang cầu trở về, nếu không thì hôm nay người bị huỷ dung chính là nàng.
Ánh mắt Tô Thanh lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tô Lạc, không hề chớp mắt mà gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tay phải đặt bên môi, thổi ra một luồng âm thanh kỳ dị.
Âm phù không theo quy luật nào nhưng mang lại không khí quỷ dị trên Giác Đấu Tràng.
Không ai biết Tô Thanh đang làm gì, nhưng tất cả mọi người đều ý thức được Tô Thanh có điều cổ quái. Bởi vì âm thanh này quá mức quỷ dị, khiến người ta có cảm giác sợ hãi đến lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.
Bỗng nhiên, đất trời kịch liệt rung động, một cỗ hơi thở vô cùng cường hãn, giống như cuồng phong bạo vũ thổi tới.