Thế nhưng, Tô Lạc lúc này vẫn đứng lẳng lặng.
Phía trước nàng, xuất hiện một Đại Hư Không Thủ Ấn.
Dấu tay vốn dĩ xanh đen trong nháy mắt lớn dần, lớn dần, không ngừng phóng to… cuối cùng che lấp cả bầu trời nơi quyết đấu.
Bốn phía tối đen, tựa như màn đêm buông xuống...
Quang cầu trong suốt… quang cầu… trong suốt.
“Không Gian Hư Vô!” Tô Lạc lớn tiếng hét lên, ngón tay chỉ về phía quang cầu trong suốt.
Lúc này, tất cả mọi người dưới đài đều cười.
Tứ cô nương của Tô phủ thật thú vị, nàng là một võ giả cấp bốn, lẽ nào chỉ cần chỉ ngón tay, quang cầu sẽ nghe lời? Ý tưởng này nực cười quá!
Tô Thanh cười.
Tô Tĩnh Vũ cười.
Vị nữ tử tuyệt mỹ siêu phàm thoát tục ở lầu hai cũng nhếch miệng cười khẩy giễu cợt.
Tất cả mọi người đều cười, cười không chút kiêng kỵ.
Thế nhưng, rất nhanh, tất cả mọi người đều kinh ngạc mà cằm rớt xuống đất
Trước mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một màn thần kỳ!
Quang cầu trong suốt đó tự nhiên lại đứng im trước mặt Tô Lạc, không dám tiến lên nửa tấc.
“Thành công rồi!”
Tô Lạc cực kỳ vui mừng, trong mắt hiện lên ý cười.
Lúc trước ở Hỏa Diễm Động, nàng đã bỏ linh hồn của mình vào trong không gian để tu luyện pháp tắc không gian, còn nàng ở bên ngoài tu luyện Hỏa Nguyên Tố.
Không ngờ sau khi giành được cuốn bí kíp kia, sự lĩnh ngộ của nàng về không gian đã tiến thêm một bước, trong lúc vô tình lại đem Đại Hư Không Thủ Ấn và Pháp Tắc Không Gian dung hòa lại với nhau.
Thế là, ma xui quỷ khiến khiến cho Tô Lạc lĩnh ngộ ra được Không Gian Hư Vô.
Cái gọi là Không Gian Hư Vô, chính là trong hiện thực, dựa vào Đại Hư Không Thủ Ấn ngưng kết ra một không gian nho nhỏ. Mà không gian nho nhỏ này là thực thể, có thể lấy ra dùng.
Tô Lạc chính là dựa vào không gian không đủ một mét vuông này, bỏ quang cầu trong suốt này vào, cố định nó.
Thế nhưng, Không Gian Hư Vô lại trong suốt, cho nên hầu như không có ai nhìn ra nguyên do trong đó. Tất cả đều mờ mịt khó hiểu nhìn Tô Lạc.
Cho dù bọn họ có suy nghĩ nát óc, cũng hoàn toàn không nghĩ ra được bí ẩn trong này.
“Tô Thanh, đồ của ngươi ta không muốn dùng, trả cho ngươi!” Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười khẩy châm chọc.
Tô Lạc di chuyển Không Gian Hư Vô, sải bước, sau đó dùng một chưởng đẩy quang cầu trong suốt đi.
Một chưởng này, không có bất cứ tia linh lực nào, mạnh mẽ đập vào quang cầu trong suốt.
“Bịch!” Tiếng va chạm mạnh mẽ, quang cầu trong suốt điên cuồng phóng về phía của Tô Thanh.
Sắc mặt Tô Thanh biến đổi mạnh, chỉ có nàng mới biết trong quang cầu trong suốt này đặt thứ gì?
Tô Thanh đột nhiên lùi về phía sau, thế nhưng, đã không kịp nữa rồi.
Chỉ thấy quang cầu trong suốt nổ tung với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, một sức mạnh không thể nào hình dung nổi tỏa ra bốn phương tám hướng.
Cuồng phong nổi lên.
Đất đá bay đầy trời, bụi tung mù mịt.
Trong cơn mưa ánh sáng trên khắp bầu trời, hai tay Tô Thanh ôm lấy mặt, thống khổ gào lên.
“A!” Tô Thanh lúc này hối hận vì suýt chút nữa đã gϊếŧ chết chính mình. Nàng vốn dĩ muốn hại Tô Lạc, nhưng kết quả, lại tự lấy đá đập vào chân mình! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!
“Sao vậy?” Thấy Tô Thanh ôm mặt không ngừng gào thét, mọi người cảm thấy khó hiểu. Cái này... là thế nào?
Tô Lạc nhìn Tô Thanh cuộn mình trên mặt đất không ngừng lăn lộn, trên mặt treo lên một nụ cười thơ ơ không thèm đếm xỉa.
Lúc Tô Thanh ngưng kết quang cầu trong suốt, trong đó có thả độc tố có tính ăn mòn, ngay khi nó phát nổ, thể khí trong suốt không màu không vị sẽ hủy hoại gương mặt của đối phương.
Cho nên, Tô Thanh mới hoảng sợ như vậy khi thấy quang cầu trong suốt kia phóng trở lại.