“Nhưng, ta tuyện vố nhiệm vụ tìm người cưỡиɠ ɠiαи Tô Lạc, ngài lại…” Tô Vãn hạ mắt, nhìn đến bàn tay của Tấn Vương điện hạ nắm chặt tay Tô Lạc, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tấn Vương điện hạ là báo thủ cho Tô Lạc? Trời ạ, chuyện này không có khả năng!
Đường đường Tấn Vương điện hạ sao có thể báo thù cho phế vật Tô Lạc? Loại việc nhỏ này, hẳn là không lọt được mắt hắn chứ!
“Ai, đứa trẻ đáng thương.” Nam Cung Lưu Vân thở dài một tiếng, một ống giấy từ ống tay áo bay ra, đập lên đầu Tô Vãn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cầm đi, xem cho rõ, đây là cái chết mà ngươi sắp phải đối mặt.”
Một câu ban chết, khi Tấn Vương điện hạ nói ra liền đơn giản như ăn cơm uống nước.
Ngay cả Bắc Thần Ảnh cũng nhận trừng phạt, huống chi một Tô Vãn nho nhỏ?
Người có liên quan đến chuyện này, trừ bỏ Bắc Thần Ảnh, còn lại tất cả đều bị Nam Cung Lưu Vân không lưu tình chút nào xử lí sạch.
Tô Vãn run rẩy, căn bản không dám mở tờ giấy nhiệm vụ kia ra.
Tự nàng ký tên, nàng sao có thể sẽ không biết bên trong viết cái gì?
Lúc ấy viết ba bản hiệp nghị, một phần ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, một phần ở trong tay sát thủ, một phần khác nằm trong tay nàng.
Phần trong tay nàng đã sớm xóa sạch rồi, phần này… Hẳn lấy từ Hiệp Hội Lính Đánh Thuê.
Bắc Thần Ảnh đại nhân của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê là người của Tấn Vương điện hạ… Nếu là nàng sớm biết, sớm biết rằng Tô Lạc cùng Tấn Vương điện hạ có quan hệ, nàng cũng sẽ không tìm tới.
Nói đến nói đi, ngàn không nên vạn không nên, nàng không nên đối nghịch với Tô Lạc.
Tô Vãn hối hận rơi lệ, run rẩy nói: “Tấn Vương điện hạ giói tính kế, giới đặt bẫy. Trước tiên là khiến ta bị mọi người xa lánh, bị gia phả xoá tên, tiếp theo mới báo cho ta biết chân tướng, làm ta đau đớn muốn chết… thủ đoạn thật cao minh.”
Nếu độc dược kia là do Tấn Vương điện hạ hạ, như vậy viên đan dược kia…
“Viên đan dược kia có thể làm thân thể tản của ngươi mát ra mùi thơm lạ lùng, cho dù đã chết, thi thể vẫn là thực mê người.” Đương nhiên là đối với ma thú.
Nam Cung Lưu Vân nâng cằm, thực tốt bụng cho nàng biết chân tướng
Đúng vậy, sau khi chết thi thể còn phải bị ma thú xé rách, gặm cắn, thi cốt vô tồn… Này xác thật là nàng viết trong giấy nhiệm vụ. Tô Vãn nghĩ đến đây, tức khắc tuyệt vọng mà sợ ngất đi rồi.
“Kéo nàng xuống, giữ nguyên kế hoạch chấp hành.” Nam Cung Lưu Vân tùy ý phất tay.
Tức khắc, hộ vệ phía sau hắn lóe lên, bay thẳng đến chỗ Tô Vãn, khiêng lên Tô Vãn lắc mình liền ra khỏi Tô phủ, chạy như bay về hướng núi lớn mênh mang
Tô phủ, đại sảnh.
Lúc này, mọi người nhìn Tô Vãn bị khiêng đi, tất cả đều có một loại sống lưng phát lạnh.
Tấn Vương điện hạ mưu tính sâu xa, làm việc lại tùy tâm sở dục không kiêng nể gì, hơn nữa thủ đoạn hung tàn huyết tinh, quả thực làm người ta không đành lòng nhìn.
Hắn rõ ràng có thể trực tiếp gϊếŧ chết Tô Vãn, nhưng là hắn không, hắn một hai phải từng bước một tính kế, làm Tô Vãn trải qua lần thiên đường đến địa ngục tuyệt vọng, chơi xong rồi mới gậy ông đập lưng ông, làm nàng sau khi chết cũng không thể giữ lại toàn thây.
Tô Tử An chỉ cảm thấy chính mình không kiềm được run rẩy, Tấn Vương như vậy, quả thực thật là đáng sợ.
Nhưng là, tầm mắt của hắn dừng lại ở bàn tay Tấn Vương điện hạ đang cầm tay Tô Lạc.
Lúc này… Lúc này hẳn là sự thật chứ?
Nói thật, Tô Tử An thật sự bị dọa sợ.
Từ Tô Thanh đến Tô Khê, từ Tô Khê đến Tô Vãn, lại từ Tô Vãn đến Tô Lạc… Bốn đứa con gái của Tô Tử An lần lượt lên sân khấu, lại một người tiếp một người bị phủ định.