Nhưng mà… Vượt ngoài dự kiến của mọi người, Tấn Vương điện hạ cũng không có tức giận.
Tấn Vương điện hạ không những không có tức giận, ngược lại, hắn còn cười đến ngây ngốc, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc… Đúng vậy, chính là vẻ mặt ngây ngô ngọt ngào hạnh phúc, xuất hiện trên gương mặt lạnh băng đạm mạc y hệt Diêm Vương của Tấn Vương điện hạ.
Hơn nữa, âm thanh của hắn rõ ràng mang theo một chút lấy lòng, còn có một chút tính trẻ con làm nũng: “Có, Lạc nha đầu của bổn vương có ghen tị.”
Nhìn hắn nói những lời này, quả thực ấu trĩ vô cùng!
Đến mức người nghe cũng phải nổi cả da gà.
Này căn bản là không phải là Tấn Vương điện hạ lãnh khốc trong lòng bọn họ rõ ràng đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Nhưng mà, Tô Lạc lại còn không chịu nhường, tthẳng thừng ngồi xuống trên ghế thái sư mà hắn vừa ngồi, lấy ra chén trà, còn chưa châm trà, Tấn Vương điện hạ đã nhanh chóng cầm bình trà lên châm trà cho nàng, thanh âm ôn nhu vô cùng: “Nước trà có chút lạnh, uống ít chút, lát nữa bổn vương tự mình pha trà cho ngươi uống.”
Tô Lạc tức giận mà trừng hắn một cái: “Còn muốn dụ dỗ ta qua đó? Mới không bị ngươi lừa.”
“Nào dám lừa ngươi? Nếu không, bổn vương đưa kiệu tám người nâng nâng ngươi qua?” Nam Cung Lưu Vân cười sán lại gần.
“Mơ đẹp thật, ngươi tránh ra cho ta!” Tô Lạc trừng mắt, một tay đem hắn đẩy khỏi tầm mắt
Hai người không coi ai ra gì kẻ tung người hứng, thu hết ánh nhìn, đây là cách ở chung thường ngày của bọn họ, nhưng ở trong mắt người ngoài lại kinh ngạc vô củng, này đã không phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung.
Tô Tử An gắt gao trừng mắt nhìn hai người giống như đang nói chuyện trong nhà trước mắt, trong đầu một mảnh mờ mịt, dường như ngay cả tư duy đều quên chuyển động.
Tô Tĩnh Vũ miệng mở to, kinh ngạc quả thực không khép miệng được.
Tô phu nhân hai mắt lóe lên ánh sáng tàn độc, khăn gấm trong tay dường như xé nát.
Ánh mắt Tô Thanh nhìn Tô Lạc hiện lên lạnh lẽo đầy sát ý
Người khó có thể tiếp thu nhất kỳ thật là Tô Vãn…
Nàng đã không có đường lui là Tô phủ, người duy nhất có thể dựa vào người chính là Tấn Vương điện hạ, nhưng hiện tại Tấn Vương điện hạ lại cùng Tô Lạc mắt đi mày lại, chính là, rõ ràng chính mình vừa rồi còn thỉnh cầu Tấn Vương điện hạ gϊếŧ Tô Lạc!
Này… Này quả thực là…
Giờ phút này, cảm xúc phức tạp trong lòng Tô Vãn căn bản không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Nàng chỉ cảm thấy chính mình sắp điên rồi.
Không, không được, Tấn Vương điện hạ là của nàng, tuyệt đối không thể khiến Tô Lạc cướp đi, tuyệt độ không cho phép!
Tô Vãn từ trên mặt đất nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, rút một cây trâm nhọn trên đầu ra, trực tiếp đâm tới yết hầu của Tô Lạc: “Tiện nhân, ta muốn gϊếŧ ngươi!”
Tô Vãn hùng hổ, trong mắt lóe ác độc điên cuồng, tóc tai bù xù nhìn qua có vài phần dữ tợn khủng bố.
Nhưng mà còn chưa chờ nàng tới gần người, còn chưa chờ Tô Lạc có phản ứng, Nam Cung Lưu Vân trực tiếp phất tay áo, quất văng Tô Vãn ra xa.
“Phanh!”
Chỉ nghe thấy một tiếng va đạp kịch liệt, Tô Vãn cả người bị trọng lực ném vào vách tường, lực đạo lớn đến mức cơ hồ toàn bộ phòng đều đang run rẩy.
Dựa theo tình huống bình thường, nàng hẳn là phải trượt xuống từ trên vách tường.
Nhưng nếu là Tấn Vương điện hạ ra tay, thì sẽ không đơn giản như vậy.
Lại thấy cổ lực kia của Tấn Vương điện hạ trực tiếp đập Tô Vãn thành một cái hố trên tường, Tô Vãn căn bản rớt cũng không rớt ra được, cả người cứ như vậy dính ở trên vách tường.
“Khụ khụ khụ!” Tô Vãn không ngừng ho khan, từng ngụm máu tươi từ trong miệng phun trào ra, nôn liên tục mười ngụm máu, nàng mới miễn cưỡng ngừng.