Nó nhếch mông lên cao, nâng chân phải lên, nhắm ngay nửa khối nguyên thạch kia rải nướ© ŧıểυ…
Tô Lạc giật khóe miệng, không đành lòng nhìn, quay mặt qua chỗ khác… Thân là chủ nhân, nàng thật sự cảm thấy vô cùng mất mặt.
Liễu Thừa Phong giật giật khóe miệng, vẻ mặt như bị táo bón, ghê tởm nhíu mày.
Ánh mắt sắc bén như đao của Lão Trần cũng đột nhiên giật một cái, trong đôi mắt tĩnh lặng như giếng sâu ngàn năm đó như có ý cười thoáng qua.
Bởi vì thằng nhóc con này, thật sự quá… Khiến người ta không nói được lời nào.
Động vật nhà người ta sẽ bảo vệ thức ăn, chưa từng nghe qua còn có thể cướp tinh thạch…
Thật đúng là một con chó con tràn ngập những điều kì lạ.
Yên tĩnh một lát, Liễu Thừa Phong là người phản ứng đầu tiên, hắn âm hiểm nhìn chằm chằm Tô Lạc, khóe miệng nở nụ cười lạnh tà ác: “Nửa khối nguyên thạch kia bị sủng vật của ngươi làm bẩn, bây giờ, ngươi nói phải làm sao bây giờ.”
Nghe giọng điệu này… hình như đang ăn vạ nàng hả? Nhưng như vậy cũng không tồi.
Ai cũng không phát hiện ánh sáng xuất hiện trong chớp mắt trong đáy mắt Tô Lạc.
Tô Lạc nhíu mày, sắc mặt không vui trừng mắt nhìn Tiểu Thần Long, lại nhíu mày nói với Liễu Thừa Phong: “Không phải chỉ bị dính nướ© ŧıểυ thôi sao? Cắt ra là được rồi.”
Liễu Thừa Phong nếu đã quyết định muốn ăn vạ thì sao lại có thể bị đuổi đi dễ dàng như vậy chứ? Hắn còn muốn lừa gạt một lần, kiếm lại đống tiền vô ích đã bỏ ra ngày hôm nay đây.
Chỉ thấy Liễu Thừa Phong tỏ vẻ không vui, cười âm u: “Ngươi nói cắt thì cắt hả?”
“Không thì ngươi muốn gì? Muốn thỉnh người rửa sạch sẽ trả lại cho ngươi sao?” Tô Lạc hình như thực buồn bực, tranh cãi nói.
“Hừ! Da có thể rửa sạch sẽ, còn vậy may thì sao? Nói không chừng bên trong chính là tinh thạch màu xanh lá có giá trị ngàn vàng, bị con chó hoang của ngươi ngâm nướ© ŧıểυ, toàn bộ vận may đều đã chạy hết, món nợ này, ngươi tính giải quyết như thế nào!” Liễu Thừa Phong vênh váo tự đắc nâng cầm, hùng hổ doạ người nói.
“Ngươi, ngươi sao lại ngang ngược vô lý như vậy! Bên trong có thì có, không có chính là không có, đó là tinh thạch mấy ngàn năm trước đã hình thành, bị chó nhà ta tiểu xong thì biến mất hả? Ngươi lừa ai chứ? Muốn lừa bịp tống tiền thì ngươi cũng phải có lý do tốt vào!” Tô Lạc bị hắn làm cho tức giận đến không nhẹ, sắc mặt đỏ lên, tức giận đến mức dậm chân.
Mà Tô Lạc càng như thế, Liễu Thừa Phong càng đắc ý, chỉ thấy hắn âm hiểm cười liên tục, chỉ vào Tiểu Thần Long vẫn đang ngao ô ngao ô kêu với nửa khối nguyên thạch kia: “Đó là chó nhà ngươi đúng không?”
Tô Lạc gật đầu.
Liễu Thừa Phong nhân cơ hội tới gần: “Nó rải nướ© ŧıểυ đúng không?”
Tô Lạc lại gật đầu.
Liễu Thừa Phong đắc ý: “Vậy ngươi có bồi thường hay không?”
Tô Lạc nhíu mày, lắc đầu nói: “Nửa khối nguyên thạch kia của ngươi vốn là đồ bỏ, sao lại bắt ta bồi thường, không có đạo lý!”
“Hừ, ai nói bản công tử không cần nửa khối nguyên thạch kia? Bản công tử bỏ vàng mua nguyên thạch, mắc gì phải bỏ? Chẳng lẽ bản công tử có dư tiền để đốt hả?” Liễu Thừa Phong càng nói khí thế, từng bước một tới gần Tô Lạc:
“Ngươi có bồi thường hay không? Không bồi thường, bản công tử nhổ từng cọng lông của con chó kia, làm thành bánh bao nhân thịt!”
Tô Lạc tựa hồ tức không nhẹ, lại không thể làm gì, cuối cùng mới cắn răng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!”
“Một ngàn đồng vàng.” Liễu Thừa Phong bang một tiếng mở quạt xếp ra, thích ý mà quạt, đắc ý nâng cằm, dùng dư quang liếc Tô Lạc một cái: “Một ngàn đồng vàng, hai bên thoả thuận xong, nợ nần giải quyết.”