Chuyện cũng quá trùng hợp! Trong tay hắn tiêu phí vốn to mua tới năm viên, cộng lại là vừa đủ năm mươi viên!
Ngay lúc này, Từ quản gia bước nhanh đến, trên mặt hắn mang theo ý cười hiếm thấy, hưng phấn nói với Lăng Phong: “Tin tức tốt! Hiệp Hội Lính Đánh Thuê truyền đến tin tức, nói có một vị khách hàng trong tay có không ít tinh thạch màu xanh lá, nhưng giá cả muốn tăng lên gấp đôi.”
“Cái này cũng được xem như tin tức tốt?” Tô Lạc vuốt bộ lông trắng mềm mại của Tiểu Manh Manh, cười nhạt.
“Chỉ cần có thể cứu điện hạ, vàng không là vấn đề!” Từ quản gia cũng bị cả một buổi chiều đứng cắt linh thạch mà không tìm được gì làm nóng hết cả người, hận không thể lấy núi vàng núi bạc đổi lấy tinh thạch màu xanh lá.
Đáy mắt Lăng Phong hiện lên sự chán ghét: “Lúc trước một viên không bán, bây giờ còn muốn lên giá? Từ quản gia, xóa nhiệm vụ kia đi!”
“Này…” Từ quản gia nóng nảy.
“Yên tâm đi, tinh thạch màu xanh lá đã tìm đủ rồi.” Tô Lạc cười nói. Còn chuyện nàng có được từ đâu, Lăng Phong lại không dám ép hỏi nàng, chờ Nam Cung Lưu Vân tỉnh lại để hắn hỏi là được.
Trong phòng.
Lãnh dược sư nhìn đến túi tinh thạch to kia sớm đã kinh hãi không thôi, khi ông nhìn đến viên tinh thạch màu xanh dương kia, một đôi mắt cơ hồ bị dính chặt vào, rất lâu cũng không dời mắt được.
Lãnh dược sư bình tĩnh tự trọng, cao cao tại thượng kia, ông liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, lắp bắp nói: “Thật, thật là tinh thạch màu xanh dương?”
Ông đời này cũng chỉ nhìn thấy một lần trong tay người khác thôi!
Đến tư cách sờ một cái cũng không có!
Trong nháy mắt, ông kích động, ông hưng phấn, ông cảm thấy ông tới đây một chuyến quả thực không hề uống phí chút nào!
Viên tinh thạch màu xanh dương kia tản ra thiên địa linh khí, thuần tịnh, trong sáng, tựa hồ cả linh hồn đều được tắm rửa sạch sẽ.
Tinh thạch màu xanh dương đó…
Sao có thể chứ? Thế nhưng thật sự có thể trong một ngày ngắn ngủi tìm được nhiều tinh thạch như thế, hơn nữa còn có tinh thạch màu xanh dương trên đời khó cầu, thật là không thể tưởng tượng được.
Giờ khắc này, Lãnh dược sư đối với thực lực của Tấn Vương điện hạ có một loại suy đoán cao thâm khó đoán.
Tô Lạc thấy Lãnh dược sư dường như đã bị tinh thạch màu xanh dương hút mắt không dời ra được, tò mò hỏi: “Lãnh dược sư, tinh thạch màu xanh dương có thể thay thế cho tinh thạch màu xanh lá không? Sẽ không có vấn đề chứ?”
“Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề!” Suy nghĩ của ông bị quấy rầy, nếu là bình thường, Lãnh dược sư sớm đã kêu gào, nhưng bây giờ ông ngay cả nói lớn cũng không dám, sợ khinh nhờn viên tinh thạch màu xanh dương thuần khiết kia.
“Có vấn đề gì?” Tô Lạc và Lăng Phong đều nóng nảy.
“Đương nhiên là có vấn đề! Bỏ một viên tinh thạch màu xanh dương tốt đến như vậy vào, luyện đan dược chắc chắn sẽ có hiệu quả gấp đôi!” Lãnh dược sư cười ha hả vuốt cằm, cười đến thực vui vẻ: “Lão phu đời này còn không có nguyên liệu tốt đến vậy, lần này nhất định phải luyện chế ra một viên Tan Chảy Đan tuyệt thế vô song.”
Lão già này nói chuyện thật đúng là làm người ta hãi hùng khϊếp vía.
Nhưng mà đồng thời, Tô Lạc và Lăng Phong đều thở dài nhẹ nhõm.
Như thế xem ra, Nam Cung Lưu Vân được cứu rồi?
“Vậy ngài còn không mau đi luyện chế đi!” Tô Lạc nhanh chóng thúc giục. Nhanh chóng cứu tỉnh Nam Cung Lưu Vân thì nàng đỡ áy náy hơn.
”Được được được, lão phu đi ngay, đi ngay!” Tâm trạng của Lãnh dược sư không phải một chữ tốt có thể hình dung.
Lần này luyện chế thuốc, ngoại trừ có thể giúp Tấn Vương điện hạ, đối với chính ông cũng có chỗ tốt.