Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 170: Không tăng tiến thì về làm gì?

Trong mỗi cung của Ngoại Viện thì Thường Quán sẽ ở một bên và Tân Quán sẽ ở một bên, khu trung tâm chính là chính đường cùng với một số khu nhà chức năng, khu làm việc của tầng lớp trưởng lão và chấp sự trong cung. Ở giữa phía sau khu chính đường là khu nhà ở của tầng lớp cao tầng trong cung, cạnh đó là Y xá, phòng ăn, kho đồ,…

Các khu trong cung là rất nhiều nhưng chỉ riêng Thường quán đã chiếm gần nửa diện tích của cung, mấy khu vực kia cộng lại cũng chỉ chiếm nửa già mà thôi.

Bên Thường quán đa số cũng được bố trí giống bên tân quán chỉ có điều là những công trình ở đây lớn hơn và số lượng cũng nhiều hơn. Từ nhà ở, nhà ăn, thư viện, phòng tập, sân tập,…tất cả đều gồm những khu nhà lớn hơn bên Tân Quán nhiều lần. Đồng thời một điểm khác biết nữa là bên này không hề có những công trình như Văn Đường, Võ đường hoặc mấy khu giảng đạo ngoài trời như bên Tân quán.

Liễu Thiên khi này ăn trưa cùng Hứa Vĩnh Thiên bên thư viên xong thì bắt đầu đi sang Thường Quán. Đi qua quảng trường trung tâm của cung, Liễu Thiên tiếp tục đi xuyên qua khu chính cung, đi tiếp qua hai cái hồ nhỏ, một cái hoa viên thì cũng nhìn thấy công trình đầu tiên của Thường Quán hiện ra trước mặt.

Phía trước xa xa có một khu nhà khá lớn được xây theo hình chữ ‘U’ quay sang phía trung tâm của cung. Căn nhà được ghép từ ba dãy nhà, mỗi dãy đều gồm ba tầng. Ở khu giữa của ba dãy nhà chính là một khoảng trống rộng rãi. Đứng từ chỗ của Liễu Thiên có thể nhìn thấy ở giữa vùng trống của khu nhà là một cái sân lớn, trung tâm của sân là hoa viên, trong hoa viên là một đài phun nước.

“Chi bốn!” Nhìn lên tấm biển lớn trên cái cổng cao trước mặt, Liễu Thiên lẩm bẩm.

Hắn lại nhìn sang hai bên một lượt rồi liền đi về bên trái. Theo hắn biết thì các chi sẽ xếp từ ngoài cổng cung vào trong nên chi Sáu của hắn sẽ ở phía trong. Vì thế hắn theo con đường nhỏ đi tiếp vào sâu phía trong của cung.

Quả nhiên như Liễu Thiên suy đoán, hắn đi thêm một đoạn hơn năm trăm mét thì lại thấy phía bên kia có một khu nhà giống y hệt khu vừa rồi và trên cổng của nó có ghi là chi Năm.

Đi thêm một đoạn qua chi Năm chính là khu nhà chi Sáu, Liễu Thiên từ từ đi qua một khu đường nát gạch nhỏ tiến vào cánh cổng của chi. Đi qua cổng, hắn tiếp tục tiến qua một con đường đá nhỏ, hai bên đường là những bãi cỏ xanh mượt nhìn rất thích mắt.

Đứng trước cái sân giữa ba dãy nhà, Liễu Thiên đánh giá khu nhà này một lượt.

Khu nhà này có ba tầng, mỗi tầng có rất nhiều phòng, kiến trúc của căn nhà cũng rất bình thường không có gì đặc biệt.

Liễu Thiên đứng đây một lúc vẫn không thấy một ai cả, tất cả các phòng đều khóa kín cửa, không biết họ đã về quê hết hay đang đi luyện tập nữa. Đi qua hoa viên nhỏ giữa sân, hắn tiếp tục đi sâu vào trong khu nhà. Hắn vừa đi vừa nhìn số của các phòng.

“Mình ở dãy nhà chữ Thiên, chính là dãy nhà bên phải này. Phòng ba lẻ chín chắc là tầng ba phòng số chín.” Liễu Thiên nhìn sang dãy nhà bên phải rồi lại ngước lên trên cao nói.

Nói xong hắn liền một mạch đi vào bậc tam cấp tiến vào hiên dãy nhà. Từ hiên nhà hắn đi vào cầu thang tiến lên tầng ba. Ở hành lang tầng ba Liễu Thiên bắt đầu đi tìm phòng của mình!

“Đây rồi!” Liễu Thiên đứng trước phòng mình lẩm bẩm rồi rất nhanh mở cửa phòng bước vào.

Nhìn qua gian phòng một lượt thì thấy rằng mọi thứ trong phòng đều giống bên Tân quán, chỉ khác một cái là trên bức tường của phòng có in rất rõ ràng từng dòng của Tông quy, bên dưới tông quy chính là quy định riêng của Thường Quán.

Liễu Thiên cũng không để ý nhiều tông quy làm gì, hắn đi đến mở tung cửa sổ hít một hơi rồi bắt đầu lấy đồ trong giới chỉ ra từ từ xắp xếp.

Đồ rất ít, hắn rất nhanh bố trí xong! Hắn khi này mới ngồi trên giường nhìn ngắm bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong lòng thì nghĩ vu vơ. Ngồi đó một lúc thì Liễu Thiên cũng đứng dậy chuẩn bị ăn uống rồi tiến hành tu luyện, cuối cùng hắn ngủ sớm để mai còn lên đường về nhà.



Ngày hôm sau, trời vẫn mờ mờ tối, Liễu Thiên đã dậy và chuẩn bị ít đồ đạc rồi xuất phát ra phía cổng của tông môn. Từ đó hắn sẽ đi đến Trung Dương thành để tập hợp với người trong gia tộc của mình.

Hơn một canh giờ sau, mặt trời đã lên cao thì Liễu Thiên mới bò ra đến đại quảng trường của tông môn. Cái này cũng không phải hắn lề mề mà do khoảng cách đi lại quá xa. Chỉ riêng ngoại viện cũng có diện tích đến mấy trăm dặm vuông rồi. Đã vậy đi hết Ngoại Môn thì lại phải đi qua một quãng đường hơn hai dặm nữa mới đến được mép ngoại của đại quảng trường này.

Đứng ở viền quảng trường, dưới ánh nắng vàng, Liễu Thiên nheo nheo con mắt nhìn ra phía cổng.

Phía đại môn khi này cũng có nhiều người đang di chuyển ra phía ngoài tông môn giống hắn. Nhưng nhìn vào lượng người thì không quá đông, so với hôm nhập môn gần một năm trước thì không bằng một phần. Liễu Thiên thấy vậy cũng không ngạc nhiên vì hắn biết thời gian về thăm nhà là có hạn nên đa số đệ tử đã rời tông môn về thăm nhà từ mấy ngày trước, chỉ một số người có việc bận như Liễu Thiên ở lại đến giờ mà thôi.



Trung Dương thành quanh năm đông đúc tấp nập nhưng đông đúc nhất vẫn là vào dịp tháng tám, tháng chín hàng năm. Khi này, chính là lúc đệ tử từ Kỳ Nhân các về thăm gia tộc và những đệ tử mới tiến nhập kỳ nhân các. Không những thế tháng tám cũng là lúc Trung Dương thành tổ chức buổi đấu giá lớn do Hoàng Hoa thương hội đứng đầu nên thời điểm này càng kéo thêm nhiều người từ khắp mọi nơi tụ họp về đây.

Tầm giữa chiều, từ cổng Đông của Trung Dương Thành, Liễu Thiên theo đoàn người đông đúc tiến vào thành. Hắn chen giữa dòng người, đôi mắt thì nhìn quanh tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc nào đó!

“Đại thiếu gia!” Liễu Thiên vừa đi được một đoạn thì bỗng nghe thấy tiếng gọi.

Hắn quay lại thì thấy cách cổng thành không xa có một người thanh niên đang chen qua đoàn người đi lại chỗ hắn.

“Thiếu gia đây rồi! Mời người đi theo ta, mọi người đang đợi ở khách sạn bên Tây thành.” Vị thanh niên kia chen qua đoàn người đi lại, đến nơi thì liền hướng Liễu Thiên đề nghị.

Liễu Thiên cũng không phản đối, hắn gật đầu rồi cũng đi theo thanh niên kia.

“Hồng Kiên lần này ai đi đón chúng ta vậy?” Đi theo thanh niên kia, Liễu Thiên liền hỏi.

“Mọi lần đều là tứ gia nhưng lần này tứ gia có việc bận nên nhị trưởng lão là người dẫn đội! Nhưng nhị trưởng lão đang phải đi làm thủ tục mua vé Phi Hạm nên không đón người được!” Thanh niên kia đi phía trước vừa rẽ đoàn người ra vừa nói.

“Ừm! Không sao! Chúng ta nhanh lên thôi.” Liễu Thiên gật gật đầu thúc dục.

Tiêu Linh khách điếm nằm ở phía tây nam của Trung Dương thành. Nó là một khách điếm thuộc vào hạng kém trong thành nhưng vào những ngày như thế này thì ngay cả cái khách điếm này cũng chật kín phòng.

Lúc này, trong một gian phòng phía Bắc của khách điếm này có một nhóm người đang ngồi bàn luận.

“Nhị trưởng lão chúng ta mua vé thế nào rồi?” Một vị đại hán hướng một vị trung niên nhân hỏi.

“Đã xong rồi nhưng phi hạm chiều tối nay sẽ khởi hành mà vẫn chưa thấy đại thiếu gia đến!” Vị trung niên được gọi là nhị trưởng lão kia lắc đầu rồi lại nói.

“Vậy chúng ta cũng đành chịu thôi! Dù sao đại thiếu gia cũng lớn rồi, nếu tối nay chưa đến tức là không có ý định về thăm gia tộc! Chúng ta cũng đợi một ngày rồi, gia chủ có biết cũng sẽ không nói gì đâu! Đồng thời lúc này ở thành lại đang có việc nữa!” Đại hán kia tỏ vẻ bất đắc dĩ từ từ nói.

“Ừm! Ta cũng nghĩ vậy nhưng nếu có đi thì chúng ta cũng sẽ để Hồng Kiên ở lại chờ đại thiếu gia và báo cho hắn biết sự tình để tránh xảy ra điều không hay!” Vị nhị trưởng lão kia gật đầu suy tư nói.

“Đúng vậy, chỉ có thế là vẹn toàn nhất!” Đại hán kia gật đầu tán thành.

Tại gian phòng khác phía ngoài của khu nhà, một nhóm bốn năm thiếu niên thiếu nữ đang ngồi đàm đạo.

“Lần này không biết Liễu Thiên kia thế nào rồi! Một năm nay có tiến triển gì không hay vẫn ở đệ nhị trọng?” Liễu Hòa lúc này giọng điệu giễu cợt nói.

“Nếu đúng như thế thì quá uổng phí tiền tài của gia tộc, ta nghĩ tốt nhất hắn lên ở nhà thì hơn!” Liễu Hải ngồi bên cạnh cũng gật đầu nói theo.

Hai tên này đang đầy tự tin vì cảnh giới của mình, trong một năm qua với lượng trợ cấp tăng gấp đôi, Liễu Hải từ đệ thất trọng đã tu luyến đến đệ bát trọng đỉnh phong, tuy hắn đã mười tám tuổi phải rời tông môn nhưng với tu vi như vậy về gia tộc vẫn có cơ hội tiến lên Khai Minh cảnh so với Liễu Thiên còn hơn rất nhiều. Còn Liễu Hòa trong một năm qua lại có tiến bộ vượt bậc, hắn chỉ một năm đã tiến liền ba cảnh giới từ đệ lục trọng đỉnh phong lên đệ cửu trọng sơ kỳ.

Chính vì điều này mà hai tên này khi nhắc đến Liễu Thiên thì tỏ vẻ khinh thường giễu cợt không coi ra gì.

“Thuyên muội, muội đoán thử xem Liễu Thiên kia giờ đạt cảnh giới gì rồi?” Liễu Hải lại hướng Liễu Thuyên hỏi.

Liễu Thuyên khi này cũng ngồi cạnh mấy người này, nàng sau một năm thì đã lớn hơn nhiều, bộ dáng xinh đẹp trưởng thành hơn hẳn trước, nhất là ánh mắt đã có phần sắc sảo nghiêm nghị.

“Ta không rõ nhưng chắc chắn là không thấp!” Liễu Thuyên lắc đầu rồi lại nhíu mày tỏ vẻ suy tư nói.

“Không thấp ư! Muội quá coi trọng hắn rồi!” Liễu Hòa lắc đầu cười cười không cho là đúng.

“Không đâu! Chắc chắn hắn có tiến triển rất lớn!” Liễu Thuyên vẻ mặt tin tưởng nói.

Nàng không hiểu sao có cảm giác tin tưởng đó nhưng trong lòng nàng chắc chắn một điều là Liễu Thiên sẽ có chuyển biến lớn. Sau lần đi cùng đến Kỳ Nhân các thì Liễu Thuyên đã có cảm nhận hoàn toàn khác về Liễu Thiên. Nàng tin rằng Liễu Thiên sau vụ va chạm kia đã có thay đổi rất lớn.

“Đệ nhị trọng thì tiến triển thì cũng đệ tứ trọng là cao, có khi chỉ được đệ tam trọng!” Liễu Hải lai dùng vẻ mặt suy tư dự đoán.

“Ừm! Chỉ vậy là cùng! Nhưng với hắn như vậy có thể là thành công rồi!” Liễu Hòa lại nói chêm vào. Hai anh em tên này vẫn kẻ tung người hứng rất ăn ý!

“Mà thôi không cần bàn tán nhiều đâu, đại ca về thì chúng ta sẽ biết thôi!” Liễu Thuyên lúc này nghe vậy thì tỏ không muốn bàn luận thêm, nàng liền lắc đầu nói.

“Hắn thì làm lên cơ sự gì cơ chứ! Ngoài danh hiệu đại thiếu gia thì không có gì!” Liễu Hải vẫn chưa vừa lòng lại lắc lắc đầu cười nhạt nói.

Từ đầu đến cuối thiếu niên tên Tần Dương kia vẫn ngồi cạnh Liễu Thuyên, hắn rất biết ý nên không nói gì cả mà chỉ nghe ba người Liễu Thuyên bình luận về Liễu Thiên.

“Dù sao cũng là đại ca của chúng ta, hai huynh không nên nói xấu đại ca như vậy!” Liễu Thuyên khi này nghe thấy hai tên kia liên tục khinh thường Liễu Thiên thì mày ngài nhíu lại ánh mắt sắc sảo trợn lên tỏ vẻ không hài lòng.

“Ta chỉ là khó chịu với điệu bộ hống hách của hắn khi bắt nạt muội thôi!” Liễu Hải thấy vậy liền nhỏ nhỏ nói.

Hắn tuy là anh của Liễu Thuyên nhưng tu vi kém hơn nhiều mà hắn biết mình sai lên càng tỏ vẻ yếu thế giải thích.

“Thôi dừng ở đây đi!” Liễu Thuyên lúc này cũng không muốn truy cứu nhiều mà lắc đầu thở dài tỏ rõ ý không muốn nói chuyện nữa.

Mấy người lại nói chuyện thêm một lúc thì Tần Dương lúc này chợt mở miệng: “Nghe nói tối nay là Phi hạm sẽ khởi hành, như vậy đại thiếu gia vẫn chưa về thì sẽ không kịp nữa!”

“Ừm! Ta cũng đang lo lắng điều đó!” Liễu Thuyên nghe vật cũng gật đầu lo lắng.

“Muội lo lắng làm gì, ta sợ hắn tu vi không có tăng tiến nên không muốn trở về để khỏi xấu mặt!” Liễu Hòa khi này lắc đầu nói.

“Đối với hắn lựa chọn như vậy cũng tốt!” Liễu Hải lại phụ họa theo.

“Ha ha! Đúng vậy! Không tăng tiến thì về làm gì?” Lúc này, bỗng có một tiếng cười lớn cùng một câu nói từ ngoài vọng vào khiến cả đám người ngừng đàm thoại mà nhìn ra cửa.

“Kẹt! Các vị đệ muội dạo này vẫn khỏe chứ!” Cánh cửa phòng mở tung ra, Liễu Thiên mỉm cười bước vào.