Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 39: Đối đầu

Khói đặc cuồn cuộn. Trong nhà chứa quan tài, Hoa Vân Phi cố hết sức cúi rạp người xuống, nhẹ nhàng mân mê mũi tên bằng gỗ Hoàng Dương trơn bóng. Đây là mũi tên cuối cùng của gã.

Bao đựng tên của Hoa Vân Phi tổng cộng có 20 mũi tên. Mũi tên tốt nhất không phải đơn giản có thể chế tạo ra được. Bao đựng mũi tên này, khi săn bắn thú rừng gã vẫn thường thu về tái sử dụng.

Đầu nhọn mũi tên cùn thì lại mài sắc. Trong hai mươi mũi tên, có cái mới bổ sung. Lại có cái truyền từ đời ông cha lưu lại. Gã vô cùng quý trọng.

Hai mươi mũi tên, nếu hôm nay bắn ra 19 mũi, trong đó chỉ có một mũi bị người ta dùng tấm ván cửa chắn kín. Mười tám mũi tên khác đều là mũi tên có số mệnh quan trọng định sẵn, người bị trúng mũi tên đó đều mất mạng tại chỗ.

Hoa Vân Phi ho khan mấy tiếng, vuốt vuốt con mắt bị hun khói đỏ hoe, làm chảy ướt cả mắt, gã tự cười nói:

- Liên tiếp gϊếŧ 18 người, đủ bản lĩnh đấy! Chỉ tiếc, không thể tận tay đâm lão tặc Tề Mộc, để báo thù cho cha mẹ ta!

Gã dùng cung tên không bậy bạ chút nào. Mỗi người bị bắn chết đều là cầm đầu hoặc là xông lên trước mặt. Nên gã cần phải thị uy, trấn nhϊếp đối phương khiến chúng không dám tiến công vào. Hoa Vân Phi chỉ có 20 mũi tên, ắt phải dùng tiết kiệm. Gã muốn trong thời gian này tìm được một cơ hội thoát thân. Nhưng đáng tiếc cơ hội mãi vẫn chưa đến, mà người vây bắt thì càng lúc càng nhiều.

May mà người ty tuần kiểm dường như không để bụng lắm đến việc này, cứ đứng ngoài khoe khoang hù dọa, chưa có hành động gì cụ thể, cho đến khi Phạm Lôi ra mặt bức bách, bọn lính mới đi ôm một đống các vật dễ cháy đến, phóng hỏa tạo khói trước đầu gió. Bọn họ vẫn một mực như trước, không chịu gia nhập vào hàng ngũ tiến công, không thì Hoa Vân Phi được cái nọ mất cái kia, không thể giữ được cả hai.

Tề Mộc đã kịp đến. Từ xa đã dừng lại, nhìn thấy hiện trường bày thế trận lớn như vậy, rõ ràng là quang cảnh hai quân khai chiến.

Kết quả nhà chứa thi hài đó vẫn không thay đổi. Hoa Vân Phi vẫn an nhiên tự tại ở trong phòng. Sắc mặt y bỗng trầm xuống.

Y đi xe đến, vẻ mặt không vui. Lúc này, thủ hạ nhận mệnh lệnh của y đi lấy cung nỏ đã dẫn vài người cưỡi ngựa kịp đến nơi. Tề Mộc lập tức lệnh cho họ trang bị cung nỏ chuẩn bị tiến công. Đợi khi cung nỏ trang bị đầy đủ, Phạm Lôi chỉ cần giơ tay thì một loạt cung tên sẽ rào rào bắn ra.

Mùa đông ở Quý Châu không lạnh lắm. Bởi vậy ngay cả vách tường dân cư cũng không dày dặn, thì huống hồ đây là nhà chứa thi hài.

Nóc nhà và tường dậu đều có thể bị cung dài xuyên thủng. Một loạt mũi tên này bắn ra, Hoa Vân Phi không kịp đề phòng, bả vai liền bị ăn một mũi tên khiến gã không khỏi kinh hoàng.

Hoa Vân Phi vội vàng lăn mình vào phía sau một cỗ quan tài, dùng chân mở nắp quan tài chắn lên mình. Ván gỗ quan tài tuy mỏng, nhưng mũi tên xuyên qua tường nhà chứa thi hài đã bị cản lại một lần, cường độ đã yếu hơn, lại dùng tấm ván áo quan che chắn, thì có thể bảo vệ quanh người được. Nhưng nếu cung nỏ cứ bắn ra như mưa thế, thì gã cũng không thể cản trở được. Đối phương lợi dụng làn mũi tên yểm hộ tiến gần lại, không khỏi âm thầm lo lắng.

Ah!

Quan binh ty tuần kiểm đang phóng hỏa ở đầu gió, bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Một tên binh lính bị trúng tên ngay trước ngực, ngửa mặt ngã lăn xuống. Cũng không biết do tên khốn nào bắn cao hơn một chút khiến mũi tên đã xuyên qua tường, bắn thẳng vào đội ngũ quan binh ty tuần kiểm đang đốt lửa ở phía đối diện.

- Mau né ra ngoài, giơ lá chắn chắn lên! Giơ lá chắn lên!

Ban đầu La Tiểu Diệp còn cho rằng Hoa Vân Phi muốn phá vòng vây, phát động tấn công mạnh về bên này, vội vàng hiệu lệnh mọi người phục thấp xuống, giơ tấm chắn bằng mây để phòng bị. Đồng thời nhanh chóng khom người trườn đến bên cạnh viên quan binh bị trúng tên. Mới nhìn mũi tên bắn trúng ngực hắn, La Tiểu Diệp liền tức giận nổ phổi. Cung tên và phương thức chế tạo cung tên không giống nhau, Hoa Vân Phi dùng cung tên đi săn. Mũi tên này khác nhau rõ ràng.

Tên lính bị trúng tên ở ngực nằm trên mặt đất, đang hấp hối. La Tiểu Diệp vừa hận vừa xấu hổ, nuốt nước mắt kêu tên gã:

- Đan Chấn Nghiễm, ngươi... ngươi...

Đan Chấn Nghiễm môi mấp máy vài cái, nhìn La Tiểu Diệp, cười vẻ sầu thảm, đầu hơi nghẹo sang một bên thở hắt ra. La Tiểu Thiên mắt đỏ hoe, chậm rãi siết chặt một nắm đất, dùng sức đập nát trên nền đất.

- Xông vào đi!

Phạm Lôi dẫn theo một nhóm người, trên đầu đội ván gỗ, với sự yểm hộ của cung nỏ, nhanh chóng vây kín nhà chứa quan tài. Y dùng chân đạp mạnh, cửa mở toang ra, tay cầm dao múa thành một luồng ánh sáng, cả người như một chiếc quạt gió lăn vào. Ai cũng không ngờ người quản gia dáng béo lùn này lại là một cao thủ về đao pháp nằm đất.

Tề Mộc giơ tay lên, thủ hạ liền dừng bắn tên. Chỉ nghe thấy âm thanh leng keng của binh khí, trong ngôi nhà chứa thi hài vọng ra tiếng mắng nhiếc chửi rủa, Tề Mộc cười lạnh lùng, rồi lại giơ tay vẫy vẫy về phía trước. Một đám côn đồ hung dữ như sói nhung nhúc đi ra.

La Tiểu Diệp nắm chặt đao, mắt đỏ hoe, khí thế hung hăng đi về phía Tề Mộc. Theo sau là một đoàn binh sĩ mặt đầy bi phẫn căm hờn. Trong đó có bốn tên khiênh thi thể Đan Chấn Nghiễm.

- Tề thế bá!

La Tiểu Diệp đứng vững chãi, cứng rắn nói:

- Tiểu chất dẫn người đến trước để hiệp trợ người. Nhưng trước khi bắn tên, các ngươi không hề thông báo cho chúng ta biết để né tránh. Hiện tại người của chúng ta bị bắn chết rồi. Thế bá bảo tiểu chất phải ăn nói như thế nào với anh em?

Gần đây công việc của Tề Mộc không được thuận lợi lắm nên trong lòng y lửa giận vẫn ngùn ngụt chưa nguôi, mới nhìn thấy La Tiểu Diệp từ xưa đến nay vốn cung thuận mà nay lại dám nói chuyện với y bằng khẩu khí như vậy, khiến y càng bùng lên giận dữ. Y lạnh lùng nhìn La Tiểu Diệp, thò tay ngăn thủ hạ lại, cũng không dùng động tác chân tay như trước nữa, mà dùng âm thanh ậm ừ, từng chữ từng câu trách mắng:

- Ngươi, làm việc... không làm xong, làm người... cũng không làm được!

La Tiểu Diệp mặt lặng đi một chút rồi đỏ như mào gà. Gã run giọng nói:

- Tề thế bá!

Tề Mộc lạnh lùng liếc nhìn thi thể một cái, nói:

- Người, là do Hoa Vân Phi bắn chết!

La Tiểu Diệp tức giận toàn thân run lên. Quay mặt chỉ vào thi thể Đan Chấn Nghiễm, gã nghiêm nghị nói:

- Tề thế bá, xin mời thế bá nhìn cho rõ. Đây là mũi tên của các ngươi bắn ra.

Tề Mộc bước lên trước vài bước, bỗng nhiên hơi cúi xuống, nhổ một mũi tên của Hoa Vân Phi từ trên thi thể thủ hạ bị trúng ở yết hầu ra, rồi lại quay người, nhổ mũi tên trên thi thể Đan Chấn Nghiễm, lập tức “phù” một tiếng, liền cắm mũi tên đi săn xuyên vào chỗ Đan Chấn Nghiễm trúng tên, thản nhiên nói:

- Bây giờ là do Hoa Vân Phi gϊếŧ nhé!

Tề Mộc nói xong liền không thèm nhìn La Tiểu Diệp một cái, thẳng hướng nhà chứa quan tài bước đi. Vì y nhìn thấy mấy thủ hạ đang lắc lắc đưa một thiếu niên từ trong nhà chứa thi hài đi ra. La Tiểu Diệp căm giận, trừng trừng nhìn theo bóng lưng lão ta, hai mắt muốn rách toác ra, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay. La Tiểu Diệp không thấy có cảm giác gì. Mắt gã từng lúc từng lúc nhìn thấy phía trước tối đen lại, rồi nhất thời không nhìn thấy gì nữa.

Nếu Hoa Vân Phi thật sự muốn đọ vũ khí khác, thì rõ ràng không phải là đối thủ của Phạm Lôi. Có điều nhờ vào môi trường núi rừng rèn luyện nên thân thủ nhanh nhẹn mẫn tiệp, thì cũng có thể miễn cưỡng có thể đánh cược một lần, nhưng vai gã bị thương, đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng chỉ dùng dao ngắn đâm bị thương một người, còn bản thân cũng bị ăn một mũi dao vào đùi, bị Phạm Lôi lật té xuống đất bắt sống.

Tề Mộc bước đến trước mặt Hoa Vân Phi. Hoa Vân Phi vừa mới nhìn thấy kẻ thù lớn không đội trời chung, liền nghiến răng nghiến lợi, liều mạng giãy dụa muốn bổ vào người y. Mấy tên côn đồ của Tề phủ dữ dằn giữ cánh tay gã, lại dùng chuôi dao, chuôi côn ra sức đập vào đầu gối gã, nhưng vẫn không cách nào khuất phục được tên thiếu niên giận dữ lôi đình ấy.

Tề Mộc nhìn Hoa Vân Phi với đôi mắt đầy hận thù, cười lạnh lùng, đột nhiên vung bàn tay lên, tát liên hồi vào mặt Hoa Vân Phi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đưa nó về! Để từ từ tiêu khiển nó!

- Dừng tay! Ai dám lạm dụng hình phạt riêng như vậy? Giao phạm nhân cho ta!

Nghe thấy câu thét lớn, Tề Mộc dướn mày lên, phóng tầm mắt nhìn khắp huyện Hồ, dám can đảm dùng ngữ khí này để nói chuyện với ta, ngoài Điển sử điên, còn có kẻ thứ hai nào nữa?

Tề Mộc hơi nheo mắt, chậm rãi xoay người lại, liền thấy Diệp Tiểu Thiên cầm sẵn dao, cả người Điển sử mặc bộ áo xanh, khí thế nghiêm nghị bước về phía y. Theo sau Diệp Tiểu Thiên là rất nhiều bộ khoái mang đao, tạo đãi cầm gông và dân tráng cầm trúc thương, tay cầm tấm chắn.

Tề Mộc lập tức nháy mắt về phía Phạm Lôi. Phạm Lôi hiểu ý, liền ra hiệu ám chỉ cho các tay bắn cung nỏ còn đứng ở đằng xa rút lui ra sau. Tề Mộc bây giờ không muốn Diệp Tiểu Thiên bắt được bất kỳ chuôi cán gì của lão.

Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng nhìn lướt qua Hoa Vân Phi, rồi đưa mắt tập trung vào Tề Mộc, không chút khách khí nói:

- Giao người ra đây!

Tề Mộc thở dài một hơi, mắt hơi nhắm lại, rồi lại chậm rãi mở ra, vẫy tay về phía Phạm Lôi, tỏ ý gọi Phạm Lôi lên trước nói chuyện.

Bây giờ Tề Mộc nói chuyện rất mệt hơn nữa y cũng hiểu rất rõ đối đáp với tên Điển sử bị điên này, nhất định rất “vất vả”.

Phạm Lôi trầm sắc mặt nói:

- Điển sử đại nhân, người này là do chúng tôi bắt được.

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói:

- Tề gia với tư cách là khổ chủ, có thể tự mình bắt hung thủ, khiến quan phủ chúng ta phải đứng đằng sau, bản quan rất lấy làm hổ thẹn!

Phạm Lôi lông mày dướn cao lên một nhịp, trầm giọng nói:

- Hắn đã gϊếŧ mấy chục anh em chúng ta, lại còn mưu đồ thích sát lão gia chúng ta.

Diệp Tiểu Thiên gật đầu, dở giọng quan phủ nói:

- Đúng vậy, thật sự là tội ác tày trời! Bổn huyện dân phong thuần phác, không ngờ lại xuất hiện một người điên cuồng táng tận lương tâm đến vậy. Ngươi yên tâm, quan phủ nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị hung thủ.

Phạm Lôi thấy hắn nói giọng chế giễu, không kìm được cơn giận, quát lớn:

- Tên khốn, lẽ nào ngươi không hiểu lời ta nói? Ngươi giữ chức Điển sử tiểu tốt, lại dám đùa với ta! Kẻ này đã gϊếŧ người Tề phủ, chính người Tề phủ bắt được thì chúng ta tự giải quyết đứt đoạn ân oán này, không cần quan phủ các ngươi xen vào...

Hắn vẫn chưa nói xong, Diệp Tiểu Thiên liền quạt cho một cái bạt tai. “Bộp”. Một tiếng tát mạnh vang dội hung dữ choảng vào mặt Phạm Lôi, dù là ngươi nổi danh hào kiệt một phương, cao thủ quyền thuật, cũng không kịp phản ứng lại. Lão bị Diệp Tiểu Thiên cho một chưởng đứng ngây người.

- Cái đồ khốn này, ai cho ngươi lá gan, dám nhục mạ bản quan!

Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa... lùi lại phía sau:

- Người này hành hung gϊếŧ người, sẽ có quan pháp xử trí, ai cho phép ngươi tự thiết lập công đường, bất chấp vương pháp, to gan che cả bầu trời?

Diệp Tiểu Thiên đứng vững trong đám người, cuối cùng không lo lắng bị một chân đạp bay. Nếu động võ, hắn lại là tên cặn bã. Điểm này hắn tự rõ. Diệp Tiểu Thiên đứng giữa đám người, uy phong lẫm liệt nhìn tám phía nói:

- Lại đây! Giao hung phạm, giải về nha huyện, kẻ nào cản trở quấy rối, gϊếŧ sạch không cần luận tội!

Lý Vân Thông càng hoảng sợ, vội vàng che miệng nói:

- Đại nhân, ngài thật sự coi mình là Khâm sai ư?

Diệp Tiểu Thiên ho khan một tiếng, nói:

- Kẻ nào dám cản trở phiền toái, bắt tất cả lại. Nếu người nào dùng vũ khí kháng cự gϊếŧ ngay tại trận!

Nếu không phải Diệp Tiểu Thiên phủ dụ đám tạo đãi, dân tráng từ trước, một tiếng ra lệnh này, những người chịu phục tùng mệnh lệnh của hắn có lẽ chỉ có hơn 20 tên bộ khoái. Nhưng đến giờ bọn tạo đãi và dân tráng đã lửa giận đầy mình, chỉ hận không ai hỗ trợ, không ai dẫn đầu. Diệp Tiểu Thiên ra lệnh một tiếng trên dưới trăm dân cường tráng cùng hét to: “Gϊếŧ!”

Hàng trăm mũi trúc sắc bén liền hợp thành một rừng súng, bọn tạo đãi, bộ khoái rút đao ra, nâng gông lên xuống, đều tỏ sát khí đằng đằng. Bọn côn đồ thủ hạ Tề Mộc cũng lập tức giơ đao thương, giương cung nỏ đối đầu lại với đám tuần bổ và dân tráng.

Cuối cùng La Tiểu Diệp dần bình tĩnh lại, dẫn theo quan binh của ty tuần kiểm đứng bên sườn hai bên đang đối đầu nhất cử bất động.

Hai mắt trông vẻ cổ quái lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tề Mộc, cũng không biết gã có tính toán gì.

Trong lòng Tề Mộc hơi ớn lạnh, bỗng nảy sinh cảm giác bất an mà từ trước chưa từng có. Lão biết rất rõ, nếu giao Hoa Vân Phi cho quan phủ, thì sẽ là một đòn đả kích nghiêm khắc đối với uy vọng của lão, nhưng trong tình thế này hoàn cảnh này, khiến lão không có cách nào nảy sinh tinh thần phản kháng được.

“Lẽ nào người này chính là trời phái xuống thu phục ta sao?”

Tề Mộc bỗng nảy sinh cảm giác anh hùng tuổi xế chiều. (hehe, từ chap này gọi Tề Mộc là lão cho tương xứng)