Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 31: Nhân chứng

Hoa Tri huyện bại hoại đứng trong Thiêm áp phòng của Diệp Tiểu Thiên. Tuy rất ít người thực sự tôn trọng vị huyện thái gia này, nhưng y đã hạ mình giá lâm, Diệp Tiểu Thiên cũng không tiện ngồi ở đằng sau công án, vì vậy liền lên phía trước bàn xử án.

Hoa Tri huyện như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đảo quanh Diệp Tiểu Thiên, càng không ngừng thở dài than ngắn, không ngừng nắm tay, vẻ lo lắng không thôi.

Y thấy Diệp Tiểu Thiên cũng có chút thần kinh nên không dám dùng quan uy dọa người, huống hồ y cũng không có quan uy, chỉ dám dùng giọng oán trách nói:

- Ngải Điển sử, Mạnh Khánh Duy nhưng là Huyện thừa bổn huyện, ngay cả bổn quan cũng không có quyền xử trí y, miễn chức bãi quan là do triều đình định đoạt, càng không thể nhốt vào đại lao.

Diệp Tiểu Thiên nói với Hoa Tri huyện:

- Việc là do ta làm, nếu sai, ta sẽ chịu trách nhiệm!

- Ngươi?

Hoa Tri huyện ngầm cười khổ. Nếu Diệp Tiểu Thiên thật sự là Điển sử, việc này tất nhiên là Diệp Tiểu Thiên chịu trách nhiệm. Bản thân y là huyện lệnh, tuy quản giáo có hơi lỏng lẻo, nhưng hành động lần này của Diệp Tiểu Thiên, chỉ sợ là vì cổ độc của Triển cô nương phát tác.

Một người phát điên làm chút chuyện khác người thì cũng không có gì là quá bất bình thường, triều đình cũng không trách móc nặng nề gì đám người bọn họ!

Nhưng Diệp Tiểu Thiên là giả, cho dù như thế nào cũng không thể để hàng giả gánh trách nhiệm, nếu không, một khi triều đình phái người điều tra, chỉ cần âm mưu dùng người khác mạo danh mệnh quan triều đình bị bại lộ thì chắc chắn y sẽ bị trách tội.

Nếu để Diệp Tiểu Thiên dùng thân phận Ngải Điển sử mà bị chết, ngược lại có thể để hắn gánh lấy tội này, nhưng tình huống bây giờ nếu nói Diệp Tiểu Thiên chết, ai sẽ tin hắn bệnh chết đây? Bản thân y là huyện lệnh huyện Hồ, dưới quyền y lại dám có kẻ dám ám sát mệnh quan triều đình cái ghế huyện thái gia cũng phải chấm dứt rồi.

Hậu quả này, Hoa Tình Phong vừa nghĩ đến không lâu, y từng khờ dại đề nghị thủ tiêu Diệp Tiểu Thiên, từ đó giải quyết sự chống đối của Tề Mộc, lúc ấy Mạnh Huyện thừa nhìn y với ánh mắt thương hại. Sau đó Hoa Tình Phong suy nghĩ lại nhiều lần, gần đây mới hiểu được đạo lý này, nói như vậy, thực sự chỉ có thể mặc cho Diệp Tiểu Thiên làm loạn sao?

- Tự gây nghiệt, không thể sống nha!

Hoa Tình Phong ngửa mặt lên trời than thở, lúc này Hứa Hạo Nhiên lặng lẽ đi tới, thấp giọng rỉ tai vài câu với Diệp Tiểu Thiên, thần sắc Diệp Tiểu Thiên vui vẻ, nói với Hoa Tình Phong:

- Huyện tôn đại nhân, nếu như đã có chứng cớ Mạnh Huyện thừa phạm tội, nhân chứng cũng có rồi, chẳng lẽ không thể xứ lý hắn?

Hoa Tri huyện ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi nói có người tố cáo? Ngươi có chứng cứ phạm tội thực sự?

Diệp Tiểu Thiên cất giọng nói:

- Vào đi!

Cửa phòng vừa mở ra, Tô Tuần Thiên hào hứng đi từ ngoài vào. Gần đây gã trong không có việc gì trong nha môn, hôm nay rốt cuộc làm được việc lớn rồi. Hơn nữa đối đầu còn là kẻ thù của anh rể nữa, Mạnh Huyện thừa là nhân vật số hai ở bổn huyện. Loại cảm giác thành tựu này khỏi phải nói trong lòng thỏa mãn khác thường như thế nào.

Hoa Tri huyện nhìn thấy cậu em vợ vô học của mình, khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

- Ngươi...

Tô Tuần Thiên vừa muốn gọi anh rể, chỉ gọi một chữ “anh”, bỗng nhiên nghĩ tối đây là Thiêm áp phòng, gã đường đường chính chính là một Ban đầu, lập tức thẳng lưng, thi lễ với Hoa Tri huyện, nghiêm nghị nói:

- Chào Tri huyện đại lão gia!

Hoa Tri huyện chưa từng thấy cậu em vợ du côn lại có đức hạnh nghiêm túc như vậy bao giờ, kinh ngạc nhìn, tay đưa lên, nhưng không thể nói nên lời. Tô Tuần Thiên lại chắp tay với Diệp Tiểu Thiên, khó nén sự đắc ý nói:

- Điển sử đại nhân, ty chức phụng mệnh điều tra việc làm phi pháp của Mạnh Khánh Duy, hiện đã có chứng cứ xác thực.

Diệp Tiểu Thiên vừa rồi đã nghe Hứa Hạo Nhiên nhỏ giọng bẩm báo, nói rằng Tô Tuần Thiên đã bịa ra được một tội trạng, đủ để có thể giam giữ Mạnh Khánh Duy hợp tình hợp lý. Còn những tội trạng khác, cứ từ từ bịa đặt ra.

Chẳng qua Mạnh Khánh Duy cùng đám hào cường cấu kết toan tính không gì khác ngoài quyền lợi, chỉ cần có thể lấy một tội trạng, đã có lý do công khai, tìm được chứng cứ phạm tội cũng không khó. Ngược lại giống như Mạnh Khánh Duy, hoàn toàn chỉ dùng lời lẽ mà ngậm máu phun người. Với thân phận của Diệp Tiểu Thiên, muốn dùng một tội danh lật đổ Huyện thừa là không thể.

Diệp Tiểu Thiên hắng giọng một cái, đắc ý nhìn Hoa Tri huyện, dùng ngữ khí nghiêm túc nói với Tô Tuần Thiên:

- Mạnh Khánh Duy phạm phải tội danh gì, có huyện tôn đại nhân ở đây, ngươi cẩn thận bẩm báo.

Tô Tuần Thiên nói:

- Huyện tôn đại nhân, Điển sử đại nhân, Mạnh Khánh Duy này thoạt nhìn có vẻ đạo mạo, kỳ thực không bằng cầm thú. Thân là Huyện thừa một huyện, chủ quản tư pháp, không ngờ xây hầm trong nhà ngầm nhốt một người, vì tư dục.

Hoa Tình Phong sợ hãi nói:

- Có việc như thế?

Tô Tuần Thiên nói:

- Đúng vậy! Đại lão gia, lúc đầu, Mạnh Huyện thừa bị bọn đạo chích ám toán, đánh cho bị thương chằng chịt, ty chức vâng mệnh Điển sử đại nhân đưa Mạnh Huyện thừa về nhà, vì vậy cái này...cái này... Ah! Lo lắng bọn đạo chích kia sẽ đến nhà ám hại Mạnh Huyện thừa, cho nên ty chức lục soát Mạnh gia, không ngờ tìm ra một cái hầm. Chúng thuộc hạ vào hầm cứu ra được người bị Mạnh Huyện thừa bí mật nhốt trong nhà. Khi chúng thuộc hạ cứu người đó ra, người đó vốn chịu đủ da^ʍ hình khổ ải, trông chẳng khác nào dã nhân, vô cùng thê thảm, khiến cho người khác vừa thấy liền rơi lệ. Đại lão gia, hành động này của Mạnh Khánh Duy là phạm tội giam cầm phi pháp, tội tổn thương, tội xâm phạm, tội phong hóa...

Hoa Tình Phong trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thôi. Y thật sự không thể tin nổi, trong lòng không khỏi nghĩ, dù sao Mạnh Huyện thừa cũng là nhân vật số một số hai ở huyện, muốn nữ nhân, sao lại không chiếm được? Tiểu mỹ nhân Hán Miêu đều có, kỹ viện cũng có thể đến, vậy mà lại nhốt người khác để bạo da^ʍ. Chuyện này, thực sự không thể chỉ nhìn bề ngoài rồi.

Diệp Tiểu Thiên nghe được tí nữa cười ra tiếng, trên đời này quả nhiên không có người vô dụng, chỉ có người không biết cách dùng người, chỉ cần đặt đúng nơi, sau dáng vẻ quần là áo lượt như thế của Tô Tuần Thiên, cũng có thể tìm ra sở trường. Trong thời gian ngắn như vậy, gã lợi dụng hầm có sẵn trong Mạnh gia, có thể nghĩ ra tội danh khiến người nghe kinh sợ như vậy, hơn nữa còn tìm được một “khổ chủ”, thực sự không thể tưởng.

Chỉ là không biết Tô Tuần Thiên tìm ra “khổ chủ” là người như thế nào, là bao nhiêu tiền để mua từ kỹ viện. Chị gái, em gái hay là người tình cũ, tuy vốn là vì lừa người, nhưng vẫn phải tận lực làm không chê vào đâu được, tuyệt đối không thể để lộ sơ hơ trước mặt Hoa Tình Phong, đến lúc đó thì khó ăn nói với bề trên.

Trong lòng Diệp Tiểu Thiên còn có vài phần lo lắng, nhưng trước mặt Hoa Tri huyện, hắn tất nhiên phải tỏ ra hoàn toàn chắc chắn. Diệp Tiểu Thiên chậm rãi ngồi dựa vào ghế, từ từ nâng chén trà lên, nói với Tô Tuần Thiên:

- Dẫn khổ chủ đến chưa?

- Rồi ạ!

- Đưa nàng vào đây, để cho đại lão gia hỏi.

Tô Tuần Thiên nói:

- Vâng!

Tô Tuần Thiên quay người ra bên ngoài phân phó:

- Đến đây! Dẫn khổ chủ tới!

Cánh cửa vừa mở ra, hai sai nha áp tải một người đàn ông vóc người to lớn, tóc tai bù xù tiến vào. Đại hán kia vừa tiến vào Thiêm Áp phòng, vén mái tóc rối bời vào vành tai, lớn tiếng hét lên:

- Các ngươi muốn làm gì? Muốn thẩm vấn ta, không phải nên đến đại đường sao, ta biết quy định này, các ngươi đưa ta đến nơi bỏ đi này làm gì?

Diệp Tiểu Thiên “phốc” một tiếng, phun hết nước trà trong miệng ra ngoài...

Diệp Tiểu Thiên ngây dại, Hoa Tình Phong còn ngây dại hơn hắn.

- Sao lại là nam? Hơn nữa...cao lớn như vậy, dơ bẩn như vậy, xấu xí như vậy, mở miệng là một tiếng ta đây, cho dù là hảo Nam Phong cũng sẽ không thích người như vậy, khó trách...khó trách Mạnh Huyện thừa lén lút đào hầm trong nhà để nhốt gã ở trong, không nghĩ tới khẩu vị của Mạnh Huyện thừa lại nặng như vậy ah...!

Hoa Tình Phong càng tưởng tượng cảnh Mạnh Huyện thừa ôm một người đàn ông như vậy, cùng mây mưa một chỗ, bộ dáng liều chết triền miên, nhịn không được thấy buồn nôn, nhất thời cả người nổi đầy da gà.

Diệp Tiểu Thiên nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi Tô Tuần Thiên:

- Sao...sao lại là nam?

Tô Tuần Thiên che miệng nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Lão rất ghét chuyện này!

Diệp Tiểu Thiên:

-...

Hoa Tình Phong ngước nhìn tên đàn ông ngốc kia, lùi hai bước hỏi:

- Ngươi...ngươi bị Mạnh Huyện thừa giam lỏng?

Mao Vấn Trí trừng mắt nói:

- Đúng!

Hoa Tình Phong nói:

- Nhốt trong hầm ngầm nhà lão?

Mao Vấn Trí:

- Đúng!

Hoa Tình Phong lại hỏi:

- Hắn...khóa ngươi lại?

Mao Vấn Trí nói:

- Việc đó mà cũng phải hỏi, ngươi nhìn xem, cổ tay ta đây, cổ chân ta nữa, tất cả đều là dấu ấn của còng tay xiềng chân, ta muốn chạy trốn cũng không được. A, khoan hãy nói, tám năm trước ta chạy trốn một lần, lại bị bắt trở về.

Hoa Tình Phong thăm dò hỏi:

- Tám năm rồi a, lão...làm gì ngươi?

Mao Vấn Trí nói:

- Hắn đối với ta..., phải nói ra, thật đúng là chua xót đến rơi nước mắt!! Ôi mẹ ơi, ta nói không nên lời mất, con ba ba kia quá độc ác, người nghe thương tâm, rơi lệ, vô cùng thê thảm a! Đại ca, ngài thật sự muốn nghe, ta sẽ kể cho ngài nghe.

Hoa Tình Phong tranh thủ thời gian khoát tay:

- Đừng đừng đừng, bổn quan khinh thường. À! Ngươi không cần nói, bổn quan hiểu rõ, bổn quan biết, bổn quan hoàn toàn hiểu!

Tô Tuần Thiên đắc ý nhìn Diệp Tiểu Thiên, dùng khẩu hình nói:

- Như thế nào?

Diệp Tiểu Thiên giơ ngón tay cái với gã.

Hoa Tình Phong chán ghét lùi lại hai bước, nói:

- Nhanh lên, mau đưa người ra ngoài.

Tô Tuần Thiên vội chạy đén, nói với hai bộ khoái:

- Dẫn hắn ra ngoài!

Mao Vấn Trí trừng mắt nói:

- Ta còn chưa nói mà, sao lại bắt ta đi?

Tô Tuần Thiên trừng mắt quát:

- Đi ra ngoài!

Tô Tuần Thiên dẫn Mao Vấn Trí ra khỏi Thiêm Áp phòng, Mao Vấn Trí không kịp chờ đợi hỏi:

- Đại nhân, những gì ngài dạy ta còn chưa kịp nói, không phải ta không nói, là ngài không cho ta cơ hội nói, ngài đáp ứng rồi, chỉ cần ta nghe lời ngài, ngài sẽ để ta đi, nói là phải giữ lời?

Tô Tuần Thiên cười tủm tỉm gật đầu:

- Chắc chắn, đương nhiên chắc chắn! Ngươi yên tâm, án này, lập tức thả ngươi xéo đi!

Trong phòng Thiêm Áp chỉ còn Diệp Tiểu Thiên cùng Hoa Tình Phong.

Hoa Tri huyện nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Bổn quan thật sự không rõ, ngươi yên ổn sống làm Điển sử giả là được rồi, vốn ngươi không phải muốn làm kẻ giả mạo sao? Sao lại mang đến nhiều chuyện thị phi như vậy?

Diệp Tiểu Thiên trầm giọng nói:

- Việc không nên làm, cũng sẽ không làm! Trong lòng mỗi người đều có con đường riêng, không có con đường kia, ta có thể qua ngày nào thì hay ngày đó, ta có thể khéo đưa đẩy nhượng bộ. Đã qua con đường kia, cho dù chết, ta cũng muốn tranh giành một hồi! Không tranh giành, cũng chỉ có chết, ngươi nói có đúng không?

Hoa Tình Phong yên lặng nhìn hắn, nghe lời này của hắn, trong lòng có chút khó chịu:

- Con đường kia của ta là ở đâu? Lúc nào, mới gặp được con đường trong lòng ta, để cho ta dù chết, cũng muốn tranh giành đây?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Đại nhân?

Hoa Tình Phong lắc đầu, buông bỏ tạp niệm, thở dài nói:

- Bổn quan ngăn không được ngươi, cho phép ngươi đi. Chẳng qua, ngươi không được quên, sau lưng y còn có Tề Mộc, ngươi bắt Mạnh Huyện thừa, cũng đυ.ng đến con đường trong lòng kia của Tề Mộc!

Diệp Tiểu Thiên thản nhiên cười nói:

- Đυ.ng phải thì sẽ chấp nhận thôi, kỳ thật cũng không có gì to tát! Huyện tôn đại nhân, ngài không cần cảm thấy như trời sập, có đôi khi cảm giác này, chỉ là vì...ngài đứng lệnh đường mà thôi!