Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 119: Thăng trầm (13)

Khách và chủ chén tạc chén thù, uống thật đã. Chỉ có Phòng Ngạn Tảo y ca là hai mắt bốc hỏa, hận không thể lôi tên Trình Danh Chấn ra băm thành tám mảnh ngay lập tức. nhưng trong tình hình trước mắt, y cũng biết mình vốn không thể làm như ý được. Vì thế mới mau chóng ngậm mồm lại, nghe sao biết vậy. Dù sao Ngõa Cương quân rốt cuộc có chịu bán quân lương hay không, cần phải có Lý Mật quyết định. Chỉ cần mình nói ý thư rõ một tí, chắc là Mật công sẽ không giống thằng ngu Vương Đức Nhân thấy tiền là hoa hết cả mắt.

Tuy là như thế, những lời xã giao của bọn Tần Đức Cương, Cổ Cường Bang thi thoảng vẫn bay vào tai Phòng Ngạn Tảo, khiến y khó chịu vô cùng. Khó khăn lắm yến hội mới kết thúc, Trình Danh Chấn và cả lũ ma men đều được dìu về phòng khách nghỉ ngơi, Vương Đức Nhân thì quẫn lên, mùi rượu nồng nặc nói:

- - Trưởng, trưởng sử đại nhân xin dừng bước. cái thiệp này là của ngài. Đừng đánh rơi, ta, chúng ta đều là những kẻ thô kệch, không hiểu nổi cái thứ tinh tế này đâu!

Vừa nói chuyện, vừa ấn bút tích thực của Vương Hi Chi vào lòng Phòng Ngạn Tảo, căn bản không thèm để ý đến nét mặt đã chuyển màu xanh đen của đối phương. Phòng Ngạn Tảo tức run người, định cầm tấm vải lụa ném thẳng vào mặt Vương Đức Nhân, nhưng nghĩ lại Mật công vẫn còn dùng tới người này, hừ một tiếng, cố nén giận nhận lấy bút tích thật của Vương Hi Chi.

Trở lại phòng của mình, Phòng Ngạn Tảo càng nghĩ càng tức, nghiến răng nghiến lợi. Cái hận đầu tiên là hận cái lũ Vương Đức Nhân thiển cận, để kim giáp châu quan làm mờ mắt. phải biết rằng nếu sau này Mật công giành được thiên hạ rồi, Vương Đức Nhân ngươi ít nhất cũng là người có công khai quốc, vàng bạc châu báu cần cái gì mà không có, còn để ý đến bộ khôi giáp này sao? Cái hận thứ hai là, y hận Từ Mậu Công gian ngoan mất linh, nếu không phải đề phòng cái tên bụng dạ khó lường này, thì mình làm sao có thể bị Mật công cử tới cái nơi khỉ ho cò gáy Bác Vọng sơn này. Ngày ngày phải làm bạn với cái tên Vương Đức Nhân chết tiệt này? Cái hận thứ ba là, y hận Trình Danh Chấn vô sỉ, không ngờ lại định dùng một bức tranh để mua chuộc mình. Bút tích thật của Vương Hi Chi thì thế nào? Năm đó ông đây đi theo Mật công, những người nổi tiếng gặp được đâu chỉ có ngần này!

Nghĩ đi nghĩ lại, y không nhịn nổi lôi bút tích của Vương Hi Chi trong lòng ra, cẩn thận thưởng thức dưới ngọn đèn. Vừa nhìn thấy không cần căng thẳng, đúng là mắt hoa thần loạn, suýt chút ngã cắm đầu xuống đất.

Lan Đình tập tự, đúng là Lan Đình tập tự! Phòng Ngạn Tảo gần như cổ họng nhổ ra tim, nhỏ giọng thất kinh, không sai, đây đích thực là Lan Đình tập tự đã thất truyền nhiều năm nay. Ban nãy trên bàn rượu y vội vàng nhìn qua không nhận ra được, bây giờ, men say từ trong những hàng chữ tỏa ra để phân biệt thật giả.

Tất cả hai mươi tám hàng chữ, ba trăm hai mươi tư chữ, tương truyền đây là Vương Hi Chi viết sau khi say, là đỉnh cao thư pháp cả đời của ông. Nhìn cốt cách của chữ, kết cấu của chữ, còn có hơn hai mươi chữ Chi (之) không lặp kiểu, không phải bút tích của Vương Hi Chi, còn ai có thể viết được như thần thế này?

Phòng Ngạn Tảo biết mình đã nhặt được bảo bối, chẳng còn quan tâm đến Trình Danh Chấn nữa, mười mấy ngọn sáp thắp lên, cẩn thận ngắm nghía. Càng nhìn, y càng tin tưởng đây là bản thảo thật. trong truyền thuyết Vương Hi Chi khi viết Lan Đình tập tự không có giấy trong tay, thế nên tiện tay viết lên một tấm lụa mỏng. lại nhìn lại bản thảo ghi trên tay, rõ ràng là viết vội, còn chưa cân nhắc gì cả. mồng ba tháng ba năm Vĩnh Hòa thứ chín, Vương Hi Chi túy họa! Năm không chút sai sót, hơn nữa kẻ có thể gọi Vương Hi Chi, ngoại trừ con rể Vương Hi Chi còn có thể là ai?

Hì! Trong giây lát, Phòng Ngạn Tảo nghĩ tới một việc, ngẩn ra tại trận cứ như bị lửa nến thiêu tay vậy. Vương Hi Chi xưa nay luôn thoải mái, Hữu Quân chỉ là tôn xưng của người đời sau gọi theo quan hàm của ông. Trước mặt một kẻ văn nhân mặc khách, y làm sao có thể treo quan hàm của mình lên trên mép được chứ. Huống hồ khi đó còn có Tạ An, Tôn Xước Đẳng...hiển quý ở đó, cái chức quan Hữu Quân hộ quân kia của ông làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ?

Nghĩ tới đây, gương mặt Phòng Ngạn Tảo lại phủ đầy một vẻ u ám. Tốt thôi, tên họ Trình, không ngờ mang tấm đồ dở này tới đây nhét cho ta! Nếu ngươi mang cái thật tới, Phòng mỗ mặc dù nghĩ cho đại nghiệp Ngõa Cương quân, không bán lương thực cho ngươi, cũng không thể chủ động hại ngươi! Nếu ngươi đã xem thường ta như vậy, lần này, ông cho mày tới được đi không được.

Trong cơn thịnh nộ, y lập tức đứng dậy ra khỏi cửa, tới dinh thự của Vương Đức Nhân, với thân phận Hành quân trưởng sử của ngoại doanh Ngõa Cương quân, đốc thúc đối phương lập tức tóm gọn đám Trình Danh Chấn, tống cổ vào xe tù, áp giải về Kim Dung thành. Tên Vương Đức Nhân kia vô duyên vô cớ mặc bộ bảo giáp, đang mặc nó chơi thần tiên yêu quái với đám thê thϊếp bên ngoài. Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu Phòng trưởng sử cầu kiến, giật mình kinh ngạc, xuýt chút nữa dùng đao nhỏ cắt vào người mình, lửa giận bốc hỏa ngùn ngụt, lao ra bên ngoài kêu to:

- Nửa đêm canh ba, y ta không ngủ thì ta còn phải ngủ. không gặp, nếu y ta rỗi dãi, để y ta kiếm chỗ nào mát mẻ mà tắm đi!

Đội thân binh đang trực đúng là kẻ tận tâm, nghe chủ tướng mình nói ra những lời ác ý ấy, vội vàng bò lên cửa sổ thấp giọng khuyên can:

- Đại đương gia, hay là cứ gặp y ta chút vậy. Cái tên đó với Ngụy công công quan hệ mật thiết, ngộ nhỡ dựng chuyện cho người trước mặt Ngụy công, các huynh đệ đều phải chịu tội theo!

- Thằng tặc nhãi, cũng không xem xem đang ở địa bàn của ai. Nó dám gây chuyện, ông đây băm nó ra!

Vương Đức Nhân nhìn xuống đất gắt lên một tiếng, hầm hầm chửi. Lời tuy có ngoan cố, rốt cuộc thì trong lòng Lý Mật có điều kiêng kị. Mặc qua loa cái quần cộc, lề mề bước ra ngoài.

Đợi y tới sân trước, ngọn lửa trong lòng Phòng Ngạn Tảo cũng nguội bớt. Cười ha ha nghênh tới, thấp giọng đáp lỗi:

- Phòng mỗ lỗ mãng, quấy rầy Đại đương gia nghỉ ngơi. Thứ tội, thứ tội!

- Ừ, Trưởng sử nói có chuyện quan trọng. Cho dù là ngủ rồi, cũng đáng bị gọi dậy. Ai bảo chúng ta đều làm việc cho Mật công chứ!

Vương Đức Nhân liếc y, lạnh lùng đáp.

Ăn một vố không mềm không rắn, Phòng Ngạn Tảo cũng không tức giận, cười ha ha chắp chắp tay. Tiếp tục nói:

- Không phải Phòng mỗ cố ý quấy rầy đại đương gia, quả thực là do cái tên họ Trình kia đến ý đồ kì quái. Xin đại đương gia nghĩ, Đậu Kiến Đức muốn mua lương thực, trực tiếp viết một bức thư cho Mật công là được, hà tất phải thông qua hai người chúng ta chuyển thư?

- Ừ, có thể, có thể hắn ta nhất thời không có ai chuyển thư!

Qua lời nhắc nhở của Phòng Ngạn Tảo, Vương Đức Nhân cũng cảm thấy có chút kì quái. Nhưng nếu nói Trình Danh Chấn có gì ác ý, y cũng không dám tin. Dù sao người ta đến cả thị vệ còn không mang theo, lại nghênh ngang tới sào huyệt của mình. Từ cổ chí kim, có âm mưu quỷ kế gì, có ai dám lấy tính mạng mình ra làm mồi nhử không?

Đang lúc do dự, Phòng Ngạn Tảo bước tới trước, thấp giọng đề nghị:

- Bắt tay làm với hắn, chẳng bằng tóm cổ hắn lại, đưa tới chỗ Mật công. Dù sao đưa hắn đi rồi, âm mưu quỷ kế gì hắn ta cũng không làm được nữa!

- Không được, không được.

Vương Đức Nhân lắc đầu liên tục, phẩy tay như quạt gió.

- Vương mỗ vừa nãy còn xưng huynh gọi đệ với hắn ta, sao có thể nói trở mặt là trở mặt ngay được. Dù sao cũng phải có cái lí do chứ? Trưởng sử cứ đi nghỉ trước đi, để ta ngẫm nghĩ một chút!

Phòng Ngạn Tảo trong lòng lo lắng, không khỏi lên giọng, gào to:

- Từ xưa kẻ thành đại nghiệp không quan tâm tới tiểu tiết. hắn với chúng ta vốn ở hai nước, gϊếŧ thì cũng gϊếŧ rồi, còn có gì so đo nhiều thế?

- Tiệc rượu gϊếŧ người- loại chuyện khốn khϊếp này, Vương mỗ không làm được!

Vương Đức Nhân thấy đối phương cố ép, không nhịn nổi phát tiết lên, không lựa lời cãi lại.

Lần này, đâm ngược vào vảy rồng của Phòng Ngạn Tảo. Trước kia trên bàn tiệc gϊếŧ Địch Nhượng, hắn ta cũng là một trong những kẻ chủ mưu. Xong chuyện Lý Mật hoàn thành tâm nguyện tiếp quản toàn bộ Ngõa Cương quân, hắn ta lại không ít bị người đâm lén sau lưng. Lúc này bị Vương Đức Nhân vô tình nhắc lại, không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận, từ trong lòng lấy ra ấn tín do Mật công ban cho, giơ cao lên:

- Không cần ngươi gánh tiếng ác gì cả. chuyện xấu một mình Phòng mỗ ta gánh được rồi. VƯơng thống lĩnh, mời điều năm trăm tinh binh, nghe lệnh Phòng mỗ hành sự!

- Năm trăm, đủ không?

Vương Đức Nhân lùi một bước, chiếc quần mũ bê bị gió thổi bay đi bay về phần phật:

- Có cần phải đem cả Bác Vọng sơn bảy nghìn chiến binh, còn cả hai vạn già yếu đều giao cho ngài? Ông đây đang định kiếm một chỗ sống những ngày thư thái, Phòng đại nhân ngài chịu nhận, thật là không còn gì tốt hơn!

Nói rồi, gọi thân binh lại, định nổi trống tập hợp tướng lĩnh, truyền ngôi trước mặt mọi người. Phòng Ngạn Tảo bị dọa một mẻ, vội vàng nén cơn giận lại, trầm giọng nói:

- Phòng mỗ tính tình nóng nảy, Vương thống lĩnh không cần trách tội. Ta chỉ là mượn ngài mấy người dùng thôi, chúng ta thương lượng tiếp được rồi, hà tất phải nổi nóng như vậy?

- Ai dám nổi nóng với Phòng trưởng sử! Không cần cái đầu nữa chắc!

Vương Đức Nhân bĩu bĩu môi, cười lạnh nói:

- Ai không biết Phòng trưởng giả là cánh tay đắc lực của Mật công, tiền đồ sau này không thể đo đếm được. kẻ thô kệch như chúng ta đây, cũng chỉ là thứ binh tàn gác cổng thành thôi!

- Vương thống lĩnh quá lời rồi. Vương thống lĩnh quá lời rồi! Ai mà chẳng biết Bác Vọng doanh do một tay ngài tạo nên chứ? Đổi cho người khác, sao có thể khiến các huynh đệ phục chứ!

Phòng Ngạn Tảo liến thoắng xin lỗi, cái dáng vẻ bệ vệ vừa rồi tan thành mây khói. Cái Bác Vọng doanh này của Vương Đức Nhân, từ trên xuống dưới tất cả đều là tâm phúc của đối phương. Nếu Phòng Ngạn Tảo mình còn không biết thức thời, chẳng cần phải nỏi bắt gϊếŧ Trình Danh Chấn, đến cái đầu của mình cũng có thể đổi chỗ.

- Phòng trưởng sử biết là tốt rồi!

Vương Đức Nhân quay mặt sang một bên, cân giận còn sót lại chưa tiêu.

- Kì thực, ta cũng chỉ là nghĩ thay Vương thống lĩnh thôi!

Phòng Ngạn Tảo không còn cách nào khác, đành phải đổi kiểu khác khuyên can:

- Tên họ Trình đó, xưa nay vẫn luôn là cái đinh trong mắt Mật công. Ngài có thể bắt hắn dâng lên, ắt sẽ khiến Mật công xem trọng ngươi hơn!

- Trưởng sử đại nhân cố nói đùa, Mật công nhìn cũng không nhìn lấy một cái, sao có thể coi hắn là cái gai trong mắt được!

Vương Đức Nhân uất nghẹn trong lòng, thế nên chỉ ra chỗ sơ hở trong lời nói của Phòng Ngạn Tảo không chút khách khí.

Phòng Ngạn Tảo đơ cả người ra, chê cười đáp:

- Vương thống lĩnh có điều không biết, nhưng người này lại là đệ tử cuối cùng của Trình Danh Chấn!

Vừa nói, y ta vừa cúi người, khẽ viết ra một cái họ Thị. Vương Đức Nhân vừa nhìn, quả nhiên thất sắc:

- Người này, sao có thể? Ông ấy có thể đã qua đời hơn hai chục năm nay rồi!

- Giả chết thoát thân mà thôi!

Phòng Ngạn Tảo vuốt râu cười, vẻ mặt kì bí. Nhìn nhìn những người không phận sự xung quanh, y lại hạ giọng, cằn nhằn:

- Nghe nói, số tiền của năm đó ông ta mang ra từ kho Trần quốc, còn nhiều năm cướp bóc được, đều chia ra chôn dưới đất. Còn tấm bản đồ kho báu đó, ở ngay trong tay Trình Tiểu Cửu đó!

- Trong tay Trình Tểu Cửu?

Vương Đức Nhân ánh mắt lập tức đơ ra, đờ đẫn lặp lại.

- A, nếu không, Trình tiểu cửu lấy đâu ra nhiều bảo vật như vậy!

Phòng Ngạn Tảo nhìn bảo giáp trên người đối phương, biết mình bốc thuốc đúng bệnh, tiếp tục thấp giọng cổ động:

- Vương thống lĩnh xin nghĩ cho, bắt tên họ Trình đó, ép hắn giao ra bản đồ kho báu, bao nhiêu bảo vật không có? Làm gì chỉ có tí tẹo trước mắt này?

Đúng vậy, Vương Đức Nhân bỗng chốc bừng tỉnh. Trình Danh Chấn cũng như mình, nhưng cái tên vào nhà cướp của, sao có thể đột nhiên ra nhiều tiền của như thế. Hắn ta nhất định là có bí ẩn khác! Nếu đem bắt hắn, tra tấn ép hỏi

Càng nghĩ, y càng cảm thấy Phòng Ngạn Tảo nói có lý. Không nhịn nổi nóng lòng muốn thử, bàn tay cũng vô thức đặt lên chuôi đao bên hông.

Gió đêm bỗng thổi mạnh hơn, vài con quạ đen bị kinh động, quạ quạ quạ, quạ quạ quạ!