Thiên Tống

Chương 196-2: Dương Bình dìm xác (2)

Cửu công công nói ở bên tai Triệu Ngọc:

“Bệ hạ, có thể có người muốn mượn đao gϊếŧ người.”

“Sao nói thế?”

“Nhà khác ta không dám nói, nhưng dân phụ nói không biết bệ hạ là ai, thuần túy là lời nói vô căn cứ.”

Triệu Ngọc nói:

“Thật cũng tốt, giả cũng tốt. Cho dù là vu cáo, một dân phụ cũng không dám có lá gan bực này.”

“Dẫn Âu Bình tới.”

Âu Bình quỳ xuống đất nói:

“Thảo dân Âu Bình ra mắt bệ hạ.”

“Ừm”

Triệu Ngọc gật đầu nhìn lão phụ, quả nhiên như Cửu công công nói, nghe một từ bệ hạ, trên mặt mặc dù có vẻ kinh ngạc, nhưng độ khϊếp sợ hiển nhiên không đủ. Triệu Ngọc hỏi:

“Âu Bình, ngươi nhìn có nhận ra lão phụ này không?”

Sau khi Âu Dương nhìn lão phụ nói:

“Tựa hồ là người mấy ngày trước tới Âu phủ gây chuyện.”

“Gây chuyện?”

“Dạ. Mấy ngày trước, lão phụ này cầm một sợi thừng, nói Âu phủ không giao nữ nhi của bà ta ra, bà ta liền treo cổ tự tử ở chỗ này. Thảo dân chưa gặp lão phụ này hoặc là con gái nàng bao giờ, lại thêm gần đây Âu phủ không thuê hầu gái, cho nên cho rằng bà ta tới quấy rối, liền đánh ra ngoài.”

Lão phụ vội nói:

“Nói bậy, chỗ ta còn cả công văn khế ước do Âu Dương ký tên.”

“Trình lên.”

Sau khi khế ước đưa lên, Triệu Ngọc xem xét, trên khế ước viết thuê Trương Kim nhi làm hầu gái Âu gia, thời hạn ba năm. Phía dưới còn có Âu Dương ký tên, tư ấn. Triệu Ngọc nói:

“Hình bộ thượng thư.”

“Dạ”

Hình bộ thượng thư tiếp nhận khế ước nhìn kỹ, một lát sau nói:

“Có thể chắc chắn văn tự này và kẻ kí tên không phải cùng một người. Thần từng thấy Âu đại nhân ký tên, mặc dù không có đối chứng, nhưng vừa nhìn vẫn có tám phần tương tự. Giấy này không bị chắp ghép, tự bút trôi chảy, lưu loát một mạch.”

“Vừa nhận được tin tức.”

Đường Hạ một bên chờ Triển Minh phán xét nói với Cam Tín:

“Trong nha môn có một nha dịch không biết tung tích.”

Cam Tín gật đầu hỏi:

“Phái người đi tìm đại nhân chưa?”

“Dạ, mười nha dịch đang trên đường.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Âu Bình, khế ước này ngươi có biết là chuyện gì không?”

“Bẩm bệ hạ, thảo dân không biết khế ước từ đâu mà có. Nhưng việc tuyển hầu gái, ngoại trừ lúc có phu nhân, thì đều do thảo dân làm chủ. Thảo dân tuyệt đối chưa từng gặp qua có bất kỳ ai ứng lệnh hầu gái.”

“Báo”

Một tên Nội vệ xuất hiện trong đường:

“Khởi tấu bệ hạ, bọn ty chức vào lúc bố trí phòng vệ, phát hiện một cỗ nữ thi ở trong hồ nước.”

“Cái gì?”

Cả đám Âu Bình chảy mồ hôi lạnh.

. . .

Thi thể là sau khi bị buộc chặt trên tảng đá lớn mới dìm vào trong hồ nước. Nội vệ đang thăm dò, phát hiện trong ao có thứ mơ hồ, vì vậy cầm móc câu khều tới, không ngờ nhấc lên một cánh tay. Sau khi xuống vớt lên, phát hiện là thiếu nữ cao năm thước hai tấc chừng mười lăm tuổi, mặc dù thi thể sưng phù, nhưng nhìn ra được dáng người thon dài, ngũ quan đoan chính. Sau khi Triển Minh thăm dò thi thể báo:

“Thời gian tử vong chừng nửa tháng, trước khi dìm thi đã tử vong. Chính là ót bị vật cứng nện vào mà chết. Trước khi chết. . . bị buộc chặt **, thân thể nhiều chỗ có bỏng nến, hiển nhiên bị * đãi lâu ngày.”

Triệu Ngọc nghe báo gật đầu, hiển nhiên tương đối hài lòng với lời khai báo của Triển Minh, hỏi tiếp:

“Triển Minh, ngươi làm bộ khoái nhiều năm, nhiều năm qua lại nhậm bộ đất Dương Bình, ngươi thấy sao?”

Triển Minh ôm quyền nói:

“Bẩm bệ hạ, từ công mà nói, việc này cần sau khi đại nhân trở về tra kỹ. Từ tư mà nói, Triển Minh cho rằng việc này có người vu hãm. Theo tin tức ty chức nhận được, một nha dịch trong nha môn đêm qua đột nhiên mất tích, đại nhân là rời khỏi hơn mười ngày trước, cho nên ty chức nghĩ. Việc này tất là có người vu hãm đại nhân.”

Vu hãm? Triệu Ngọc cũng thấy là vu hãm. Từ ** năm trước nhận thức đến bây giờ, nàng luôn cho rằng Âu Dương tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Nhưng sự thật lại đem tất cả chứng cớ bất lợi chỉ hướng Âu Dương. Mặc dù có nha dịch canh giữ Âu trạch chứng minh lời của Âu Bình, nhưng chỉ nói rõ Âu Bình đánh người ta đi, không nói rõ Trương Kim nhi không vào Âu phủ. Dựa theo lão phụ trần thuật, khế ước là bọn họ định ở bên cửa cùng ngày, Âu Bình cầm thư khế ước đưa cho bà ta, liền dẫn Trương Kim nhi vào, Trương Kim nhi còn từng nói mấy ngày nữa đi thăm bà ta.

Dựa theo chứng cớ trước mắt có thể dự đoán, lúc ấy Âu Dương quả thật thuê hầu gái, sau đó còn lưu khế ước rất chính quy. Sau khi Trương Kim nhi vào Âu phủ, Âu Dương ham sắc đẹp của nàng ta, định cưỡng đoạt nhưng bị cự tuyệt còn phản kháng. Âu Dương xấu hổ thành giận, buộc chặt Trương Kim nhi **, cuối cùng sát hại dìm xác dưới hồ nước. Sau đó, cùng với Tống Huy Tông đi xa, để lão phụ tìm không ra người. Nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ không ngờ, Hoàng đế ngự giá đến, khiến lão phụ có đất cáo trạng.

Mấy ngày kế tiếp, chứng cớ gây bất lợi cho Âu Dương vẫn vọt tới. Dưới hạ du Thanh Hà phát hiện ra thi thể Yến Thất – nha dịch mất tích. Lão phụ chỉ nhận, người này chính là nha dịch thường trực ở Âu phủ lúc ấy, từng thấy quá trình giao khế ước, lúc ấy còn cùng lão phụ nói với nhau vài câu. Mà Yến Thất thân trúng ba đao tất cả đều là chỗ hiểm, vết đao là do đao quan tạo nên, kẻ hạ thủ võ công bất phàm. Triển Minh cùng Âu Bình cùng ngày hạ ngục.

. . .

Triển Minh hạ ngục cùng ngày, Nội vệ lén báo cáo:

“Bệ hạ, ty chức đã kiểm tra thực hư thi thể Yến Thất, chỉ sợ không phải hành vi của Triển đại nhân.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Sao thấy được?”

“Bệ hạ, người tập võ đều biết câu tục ngữ, đao năm, côn tháng, thương cả đời. Theo ty chức biết, Triển đại nhân dùng mặc dù là đao, nhưng phần lớn là dùng thuật kiếm thương như đâm, móc. Hai ngày này ty chức còn về kinh hỏi chuyện quận chúa tiểu Thanh và Triển đại nhân giao thủ, quận chúa tiểu Thanh nói, Triển đại nhân muốn gϊếŧ người, tay không có thể đem người đánh chết. Còn nữa trừ phi cố ý, nếu không Triển đại nhân sẽ không xuất bổ chém. Nhìn thương tích thi thể, hung thủ cậy mạnh thắng quyền thuật, ra tay hung ác. Ty chức thấy, ngược lại có bảy phần giống hành vi người trong quân. Trong quân dùng đao, chỉ mấy chiêu thức, nhưng thực dụng hung ác. Có điều không bài trừ là Triển đại nhân tung hỏa mù, cố ý lưu lại sơ hở.”

Triệu Ngọc gật đầu:

“Ý của ngươi là thủ pháp gϊếŧ người này không giống là hành vi Triển Minh, nhưng nếu Triển Minh dốc lực, cũng có thể làm được đúng không?”

Nội vệ gật đầu:

“Dạ”

“Trẫm cũng tin tưởng Triển Minh cùng Âu Dương, nhưng chứng cớ ngay trước mặt, người biết chuyện duy nhất còn bị gϊếŧ chết, án này. . . Chỉ sợ không dễ làm.”

Triệu Ngọc nhìn Cửu công công:

“Ngươi già rồi thành tinh, ngươi ngược lại nói thử, nếu là vu hại, sẽ là hành vi người nào?”