Thiên Tống

Chương 196-1: Dương Bình dìm xác (1)

Không chỉ Triệu Ngọc có hứng thú, châu huyện phụ cận Dương Bình đều đã có người tới quan sát học tập. Không ít nơi là tri huyện, tri châu tự mình đến. Vì thế phải chuyên rút người an bài tiếp đãi. Mặc dù đọc sách thánh hiền cũng không vừa mắt người có hơi tiền, nhưng không có hơi tiền thì cũng không được. Thăng quan tài là mộng tưởng của bọn nam nhân. Giải thích từ trên mặt chữ, sau khi thăng quan mới có tiền. Thương có thương đạo, quan có quan đạo. Giai tầng quan viên không giàu có, lão bách tính dựa vào cái gì giàu có? Những người đi thăm này phần lớn giống Âu Dương, thông qua nhập cổ trải qua cuộc sống nửa quan nửa thương. Mặc dù như vậy, mấy chuyện dùng quyền mưu tư nhìn mãi quen mắt, nhưng việc tham ô nhưng lại ít đi rất nhiều.

Dương Bình sắp tới quả thật khá bận rộn, đường biển Thanh Hà vô cùng chen chúc, chủ yếu là trợ giúp chiến sự Tây Hạ. Nguyên liệu quân lương, sợi bông tiến trường, thành phẩm xuất xưởng, cho nên chủ yếu tuyến vận chuyển đường thủy vô cùng bận rộn. Cam Tín từ sau khi bởi vì tự tử không có kết quả bị Âu Dương kéo lên tàu cướp biển, vẫn luôn căn cứ xuân tinh thần tằm xuân nhả tơ đến chết mới dừng, ở dưới tư tưởng chỉ đạo của Âu Dương, cẩn trọng quản lý Dương Bình. Tên của hắn có thể dân gian cũng không nhận ra, nhưng chỉ Dương Bình cùng châu huyện phụ cận mà nói, danh tiếng vẫn rất lớn.

Cam Tín vừa mệt mỏi hết một ngày, vốn định đi đại tửu điếm Kim Tôn vùi đầu ăn cơm, sau đó về nhà cùng lão bà chiến nửa đêm, nhưng không ngờ một tờ công văn Đại Nội làm rối loạn kế hoạch này hoàn toàn.

Hoàng thượng muốn tới Dương Bình, nhưng. . . Âu Dương không ở đây. Âu Dương đi đâu? Âu Dương bị Tống Huy Tông kéo đi Thái Hồ phẩm trà thượng đẳng rồi. Cam Tín phát điên, công văn này làm sao trả lời? Nói Âu Dương không ở đây, bảo Hoàng đế thêm một tháng nữa lại đến? Trong lòng không khỏi tiến hành chửi bới với Hoàng đế, không có việc gì thì cứ ngoan ngoãn ở Đông Kinh đi, tới Dương Bình làm gì?

Nhưng Âu Dương đã đi trước hai ngày, nhất định đuổi không kịp. Hơn nữa khó nói Tống Huy Tông nổi tính chơi đùa, đi lông nhông đâu đó, căn bản không thể tìm ra. Cam Tín nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng chỉ có thể trả lời công văn chi tiết:

Âu Dương phụng giá bên cạnh thái thượng hoàng. Đẩy qua bên Tống Huy Tông, việc lớn liền biến thành việc nhỏ. Đại Nội trả lời lại rằng, không có vấn đề gì, Hoàng đế chỉ là muốn nhìn thử khu Bạch Vân mà thôi. Nhưng Cam Tín không ngờ, việc nhỏ này biến thành việc lớn.

Mười ngày sau, ngự giá đến Dương Bình, Cam Tín dẫn đầu một đám hương thân, người danh vọng nghênh đón ở cửa Đông. Thấy bài tràng của Hoàng đế lần này, ba trăm cấm quân mở đường, ba trăm cấm quân hộ vệ, ba trăm cấm quân cản phía sau. Đi theo mười tên quan văn một hai phẩm như Thái Kinh. Quan viên lục bộ ba tỉnh đến rất nhiều. Triệu Ngọc không tính cải cách, cho dù đề cao hiệu suất công việc cũng không tính cải cách, lần này mang nhiều người như vậy đến xem khu Bạch Vân Dương Bình, cũng là định bắt đầu tập hợp hệ thống làm việc kinh thành, dời bọn họ dời đến gần hoàng cung. Lúc Tây Bắc chiến đến say sưa, truyền Đồng Quán đều phải tốn hao không ít thời gian, khiến Triệu Ngọc tính tình có điểm nôn nóng không thể chịu đựng được.

Triệu Ngọc không xuống loan giá, Cửu công công phụ trách câu thông với Cam Tín. Sau khi nói vài câu, nha dịch mở đường phía trước, dẫn loan giá đến chỗ ở của Âu Dương đã tu sửa. Vốn là dùng tòa nhà lớn của Tô lão gia để ở, nhưng Triệu Ngọc từng ở ở huyện nha, còn nghe nói Âu Dương lắp thêm thiết bị phong cách không tệ, vì vậy liền chọn Âu trạch.

Ngự giá vừa gần phố bắc, một lão phụ từ đám người chui ra, quỳ gối trong đường, tay nâng mẫu đơn kiện hô:

“Oan uổng quá”

Cáo ngự trạng? Mọi người đều cả kinh. Trong lòng Cam Tín thót một cái, hôm trước mới thu được công văn nói rõ thời gian Hoàng đế đến, hai ngày này mặc dù tổ chức người sửa chữa Âu trạch, nhưng tin tức đến đêm qua mới công bố với bọn nha dịch, sao lão phụ này đã có chuẩn bị, chạy đến cáo ngự trạng chứ?

Còn nữa quan phủ Dương Bình phán án đều phán ở ngoài sáng, hình án mỗi kỳ đều có ít nhất bốn hương thân bồi thẩm, hơn nữa còn chuyển trong Giao Châu tái thẩm, còn phải trải qua nha môn Đề hình tư. Nếu không phải hình án, vậy ngăn đón ngự giá là muốn chết. Cam Tín nhỏ giọng hỏi:

“Biết người này là ai không?”

Vương Ngũ khẽ lắc đầu:

“Không biết, nhưng chắc chắn không phải lão cư dân Dương Bình.”

“Tí nữa đi thăm dò lai lịch người này. Đặc biệt là sương thôn.”

Triển Minh sau khi căn dặn một câu nhỏ giọng nói:

“Có chút mùi vị âm mưu.”

Cam Tín gật đầu:

“Ngửi được. Phỏng chừng lần này bị người tính kế.”

Hai người bọn họ biết phiền toái của hình ngục. Khác với hiện đại, bây giờ là ai tố cáo người đó giơ chứng, thời này là ai có hiềm nghi người đó giơ chứng. Tỷ như có chứng cớ hoài nghi Giáp gϊếŧ chết Ất, nếu Giáp cung cấp không được thứ chứng minh vô tội, hoặc là tiến hành phản bác với chứng cứ, Giáp sẽ có tội.

Cửu công công quát:

“Thu đơn kiện, dẫn người xuống dưới tạm nghỉ.”

“Dạ”

Hai gã Nội vệ thu đơn kiện, tiến lên nâng lão phụ, lui qua một bên. Loan giá tiếp tục đi tới.

. . .

Sau khi hơi nghỉ ngơi, Triệu Ngọc Hòa và hơn mười đại thần cùng hội kiến lão phụ. Mẫu đơn kiện cũng đặt ở trước bàn Triệu Ngọc. Lão phụ ở dưới đường vừa khóc vừa nói:

“Dân phụ phu gia họ Trương, chính là người Khai huyện cùng châu. Vợ mê cược thành thói, không chỉ đánh cuộc hết gia sản, còn bồi cả tánh mạng. Dân phụ chỉ là mang nữ nhân tới Dương Bình kiếm ăn. Hơn mười ngày trước nghe nói Âu phủ thông báo tuyển dụng hầu gái, lại nghe nói Âu đại nhân yêu dân như con, vì vậy để nữ nhân tới Âu phủ dự thi. Nhưng sao ngờ nữ nhân vừa đi đã mười ngày không tin tức. Vì vậy liền tới Âu phủ tìm người. Nhưng không ngờ lại bị người nhà Âu đại nhân đánh ra ngoài. Nghe tạp dịch Âu phủ nói cũng chưa từng gặp nữ nhi của ta. Dân phụ chỉ có thể bẩm báo nha môn, nhưng đơn kiện đưa lên, luôn không có tin tức. Rơi vào đường cùng dân phụ chỉ đành ngăn kiệu cáo trạng.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Ngươi biết ta là ai không?”

“Không biết, nhưng tối hôm qua nghe nói hôm nay có quý nhân, dân phụ chỉ có thể thử một lần.”

Hình bộ còn, vượt cấp cáo quan, như thế tội vu cáo tăng ba cấp, nếu không phải vu cáo, cũng sẽ sung quân biên cương sau trận chiến?”

“Phụ thân dân phụ chính là bộ khoái Khai huyện, nếu dân phụ có biện pháp khác, tất nhiên không dám. Cho dù sung quân biên cương, dân phụ cũng cam tâm tình nguyện.”

Cổ đại không tán thành kiện vượt cấp lên cấp trên, chủ yếu là vì kiện vượt cấp lên cấp trên, quan viên trên đó không biết tình huống thực tế, mà tiến hành ngộ phán với quan viên hiềm nghi.

Triệu Ngọc gật đầu nói:

“Lui qua một bên, truyền Âu Bình.”

. . .