Sau năm ngày, buổi trưa, ánh nắng tươi sáng, Lí Hàn Yến một mình đi tới bên ngoài Giác Ngưu trại.
Trên lầu trại vẫn là hai lão giả kia. Một người dựa vào lan can ngủ gật, một người ngồi xổm nuốt mây nhả khói.
Tuy rằng bọn họ già, thế nhưng mắt không mờ, nàng vừa xuất hiện thì hai người này đã nhìn thấy.
- Nha đầu, sao lại trở lại đây, đi nhanh lên!
Lão giả nuốt mây nhả khói giương giọng kêu lên.
Thanh âm của hắn sang sảng, rất nhanh từ cửa trại đã có một thanh niên lao ra, tay cầm trường kiếm, so với thanh niên tuấn tú năm ngày trước còn khỏe mạnh hơn một phần, tướng mạo có mấy phần tương tự. Lí Hàn Yến suy đoán bọn họ là huynh đệ.
Hắn xông lại, không nói một lời, tức thì đâm ra một kiếm.
Lí Hàn Yến không tránh không né, rút đao ra đón nhận. Thân đao lập lòe, tức thì ánh đao tăng vọt, hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía thanh niên kia.
Thanh niên anh tuấn vội vã nghiêng người né tránh, thuận lợi đâm ra một kiếm.
Lí Hàn Yến đã trúng một kiếm, thân thể đình trệ. Thế nhưng toàn thân lại chém ra một đao, ánh đao dâng mạnh, tốc độ như điện.
Thanh niên anh tuấn nhìn thân pháp của nàng bị trì hoãn. Hắn vui mừng khôn xiết, rút kiếm ra đâm một cái, muốn gϊếŧ nàng để báo thù thay cho đệ đệ.
Không nghĩ tới đao thế của Lí Hàn Yến so với lúc trước còn nhanh hai phần, hắn không né tránh kịp.
- Sưu!
Đầu người bay lên, máu phun ra như suối.
Sắc mặt Lí Hàn Yến trắng bệch, nhịn ý muốn nôn mửa, xoay người chạy đi.
- Chạy đi đâu!
Từ phía cửa trại lại có một người lao ra, tốc độ rất nhanh.
Lí Hàn Yến thi triển khinh công đào tẩu, nhưng ở trước mặt hắn lại không khác gì ốc sên. Trong nháy mắt đã đến sau lưng Lí Hàn Yến, ấn xuống một chưởng.
- Ô...
Ánh đao tăng vọt, lần nữa chém xuống.
Thân thể của nam tử trung niên này gập lại, nhẹ nhàng tránh ra, hàn khí từ mũi đao khiến cho hắn hoảng sợ.
Nữ tử này có tu vi nông cạn như vậy mà một đao này lại có uy lực như thế, quả thực đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Bộ đao pháp này quá lợi hại, nhất định hắn phải được!
Trong đầu có suy nghĩ này, cũng không hạ sát thủ nữa mà đánh ra một chưởng lên trên vai phải của Lí Hàn Yến.
Trường đao của Lí Hàn Yến rơi xuống đất. Trong lòng tuyệt vọng, xoay người muốn bỏ chạy.
- Ầm!
Hán tử trung niên chỉ tay điểm vào huyệt của nàng, làm cho nàng không thể động đậy được một chút nào.
Hán tử trung niên có thân thể cao to, tướng mạo uy mãnh, hắn vuốt cằm, đánh giá Lí Hàn Yến:
- Tiểu cô nương, đây là đao pháp gì?
- Vô Danh đao pháp!
Lí Hàn Yến hừ lạnh nói.
Nàng quay đầu nhìn quanh, không thấy Sở Ly, nàng biết Sở Ly sẽ không xuất thủ thay cho nàng.
- Không cần nhìn, không ai có thể cứu được ngươi!
Hán tử trung niên cười nhạt:
- Chúng ta đã phái người qua đó. Có lẽ đồng bạn kia của ngươi đã chết rồi!
Lí Hàn Yến cười lạnh một tiếng.
Nàng hoàn toàn tự tin, tuyệt đối không tin bọn họ có thể giết được Sở Ly.
- Được rồi, chúng ta làm một giao dịch.
Hán tử trung niên nở nụ cười hòa ái, nói:
- Ngươi chỉ cần giao ra đao phổ của bộ đao pháp này thì ta sẽ để cho ngươi đi. Bằng không, ta sẽ mang ngươi về trong trại, ngươi sẽ chỉ có thể bị nam nhân chơi, chơi đủ rồi lại gϊếŧ ngươi!
- Hừ!
Lí Hàn Yến quật cường trừng mắt nhìn hắn.
Hán tử trung niên lắc đầu nói:
- Đến lúc đó, ngươi muốn chết cũng không thể chết... Ngẫm lại mà xem, chi bằng sẽ bị hơn trăm nam nhân chơi, hay là giao ra đao phổ đi?
Lí Hàn Yến quay đầu nhìn chung quanh một chút, có chút tuyệt vọng, Đỗ đại ca cũng quá nhẫn tâm, không phải hắn sẽ để cho mình chết một lần đó chứ?
- Xem ra ngươi còn chưa từ bỏ ý định nhỉ.
Hán tử trung niên thở dài nói:
- Được rồi, vậy thì vào trong trại đi!
Hắn nhấc Lí Hàn Yến lên, nhẹ nhàng trở lại cửa trại.
Lão giả nuốt mây nhả khói ở trên lầu cười nói ha hả:
- Tề lão đại, ngươi ra tay cũng quá nhanh. Không ngờ lại đoạt được một cô nương xinh đẹp như thế!
- Lão Hoàng, đừng có nhiều lời!
Hán tử trung niên tức giận:
- Cẩn thận chết cũng không biết chết thế nào!
- Một ngày không đánh trong lòng lại có chút hốt hoảng. Chỉ là đao pháp của tiểu cô nương này rất huyền diệu đó. Cố gắng bắt chuyện, hỏi thăm nàng ta một chút!
Lão Hoàng cười ha hả, nói.
- Còn cần ngươi nói sao?
Tề lão đại cười nói:
- Cứ gọi mấy nam nhân tới hầu hạ, còn sợ nàng không nói nữa hay sao?
Nói đoạn hắn nhấc Lí Hàn Yến nhẹ nhàng tiến vào trong trại, đi vào trong một đại sảnh. Trong đại sảnh có năm hán tử đang ngồi, đang tò mò đánh giá Lí Hàn Yến.
- Tên kia đâu rồi?
Tề lão đại nói:
- Gϊếŧ được không?
- Đã chạy!
Một hán tử trung niên gầy gò lắc đầu than thở:
- Thủ đoạn không cao, thế nhưng khinh công lại không tệ. Đáng tiếc lại là một người nhát gan, bỏ qua tiểu cô nương như vậy, bản thân mình thì chạy mất!
Lí Hàn Yến cau mày trừng mắt nhìn bọn họ.
Từ sau khi chết một lần, dũng khí của nàng đã tăng cao. Đối mặt với năm nam tử sát khí ngập trời này nàng không cố kỵ một chút nào. Dù sao cũng chết, chết cũng không cần phải hoảng sợ như vậy.
- Huynh đệ Thường gia chết cũng không oan!
Tề lão đại ngồi vào trên ghế thái sư, đánh giá Lí Hàn Yến đang ở giữa đại sảnh:
- Đao pháp này quả thực rất bất thường, các ngươi nhìn tu vi của nàng mà xem. Có lẽ là vừa mới luyện võ đúng không? Thế nhưng huynh đệ Thường gia đã là Hậu Thiên viên mãn rồi!
- Là do bộ đao pháp kia rất tốt!
Trung niên gầy gò cười nói:
- Nàng không nói đúng không? Được lắm, ta sẽ cố gắng tâm sự với nàng một chút.
Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Lí Hàn Yến, đánh giá khuôn mặt thanh tú của nàng. Hắn lắc đầu nói:
- Đáng tiếc đáng tiếc!... Chúng ta cũng chỉ có mấy biện pháp để bắt chuyện với nữ nhân. Chiêu thường thấy nhất là trói lại. Ý là dựng thẳng một cây trường thương lên, trói nữ nhân lên trên, cố định không giãy dụa được. Sau đó để cho nàng ngồi lên trên mũi thương, mũi thương sẽ cắm vào từ phía dưới, lên trên tới ruột, sâu vào trong thân thể, tách tim ra, xuyên đến cổ họng. Tới lúc này, nếu như còn không chết thì sẽ tiếp tục tới đỉnh đầu, mãi cho tới lúc chết mới thôi... Chỉ có điều chúng ta sẽ xuyên lên trên từng điểm từng điểm một, một ngày xuyên lên trên một chút, sau chín ngày mới có thể xuyên lên trên đỉnh đầu.
Lí Hàn Yến trợn mắt lên, giận dữ nhìn hắn, cả người rét run. Nếu như bị dằn vặt như vậy, còn không bằng chết sớm thì hơn!
Trung niên gầy gò than thở:
- Những năm gần đây, cái chết như thế không có một trăm cũng có tám mươi, rất đáng thương, ài...
- Đủ chưa lão Quý?
Tề lão đại nói:
- Ra vẻ hòa ái còn không phải là chuyện mà ngươi có thể làm được!
Trung niên gầy gò cười nhìn Lí Hàn Yến:
- Tiểu cô nương, còn có biện pháp khác nữa. Chúng ta sẽ đâm thủng lỗ tai của ngươi, bỏ vào một con sâu. Để nó đi loạn trong đầu, đau đến mức chết đi sống lại, cuối cùng đau tới chết, còn nữa...
- Im miệng!
Lí Hàn Yến phẫn nộ quát:
- Ngươi đáng chết!
- Ài... ta cảm thấy sống rất vô vị, thế nhưng ông trời không thu ta!
Trung niên gầy gò lắc đầu bật cười:
- Ta cũng hết cách rồi, cũng không thể tự sát?
Sở Ly đột nhiên xuất hiện, người mặc một bộ áo bào trắng, lẳng lặng đứng ở trước người của Lí Hàn Yến, cười nói:
- Đã nhận thấy đủ chưa?
- Ta muốn gϊếŧ bọn họ!
Lí Hàn Yến oán hận nói.
Sở Ly đưa tay vỗ vỗ lên huyệt của nàng, nói:
- Đao pháp của ngươi hỏa hầu còn chưa đủ, bằng không đã có thể bù đắp chuyện công lực không đủ, xem ta thi triển đao pháp thế nào.
Trường đao bên hông hắn ra khỏi vỏ.
Đám người Tề lão đại nhìn thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện, cả đám biến sắc, tức thì đứng lên, liên tục rút đao nâng kiếm, bị người ta vô thanh vô tức chui vào bên trong. Đây tuyệt đối là cao thủ!
- Sưu!
Một đạo đao mang hiện lên, một cái đầu người bay lên trên không trung.
Sở Ly lững thững bước đi, một bước một đao, một đao một cái đầu người, thành thạo điêu luyện.
Lí Hàn Yến rập khuôn từng bước đi theo bên cạnh hắn, cảm nhận vẻ thong dong lúc hắn xuất đao, mình xuất đao thì lại hết toàn lực, mình đã luyện không đúng rồi.
Sở Ly đã từng chỉ điểm qua, thế nhưng nàng không có cách nào lĩnh ngộ được. Lúc này nàng đã tự mình cảm nhận được sự thong dong của Sở Ly khi gϊếŧ người, cảm nhận được triệt để.
Sở Ly mang theo nàng, một hơi gϊếŧ sạch Giác Ngưu trại.
Lão giả nuốt mây nhả khói trên lầu cũng bị gϊếŧ, chỉ để lại người vẫn ngủ gật kia, hai người nhẹ nhàng rời đi. Tiếp tục đi về phía Tuyết Nguyệt hiên.
Trên đường đi, Sở Ly gϊếŧ người như ngóe, nhìn thấy ác nhân là gϊếŧ, nhìn thấy thế lực tà ác là nhổ.
Trong lúc đó cũng có mười mấy lần bị mai phục, hắn ỷ vào một thanh bảo đao, giết sạch sành sanh đám người phục kích. Trên áo bào trắng vẫn không nhiễm lấy một hạt bụi, không dính một giọt máu.
Một tháng qua đi, Lí Hàn Yến đi theo Sở Ly, thấy gϊếŧ nhiều người, mình cũng bị gϊếŧ. Thần Đao nhất thức càng ngày càng thành thạo, đã hình thành bản năng. Khi chém ra một đao chính là Thần Đao nhất thức, uy lực mạnh mẽ.
Bản lĩnh gϊếŧ người của nàng càng ngày càng mạnh, đối với việc gϊếŧ người đã triệt để mất đi cảm giác, gϊếŧ người như gϊếŧ heo, không coi bọn họ là người nữa.
Bỗng nhiên một ngày nào đó, Sở Ly không tiến về phía trước nữa.
Hắn tìm một rừng cây rồi ở lại, lại làm một căn nhà gỗ. Giảng giải kinh phật cho Lí Hàn Yến, dạy nàng phương pháp tụng kinh, yêu cầu nàng từ nay về sau, mỗi ngày đều tụng kinh một canh giờ.