Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 85: Đánh cuộc nhỏ

Bên ngoài Hàn Băng cấm địa, hàn khí như ánh đao, trải rộng trong toàn bộ cấm địa.

Võ Đạo ngũ trọng thiên vào trong này nếu không lập tức phóng huyền khí ra ngoài, một dòng hàn lưu đều không thể ngăn cản được, sẽ trực tiếp bị hàn lưu làm chết cóng, có thể thấy được chỗ kinh khủng trong đó.

Đám người Lâm Phi sau khi hiểu rõ ràng liền bắt đầu tiến vào trong Hàn Băng cấm địa.

Khi bọn hắn đi vào bên trong cấm địa, hàn lưu như đao kiếm gào thét mà qua, trên người mọi người xuất hiện một bạch sắc hộ tráo, luồng khí lạnh như gặp phải lưỡi dao sắc bén, lập tức bị chém làm hai, như dòng nước bị tách đôi hình thành một màn thần kỳ. Đây chính là chỗ lợi hại của Ngự Hàn Phù.

...

"Bọn họ đều đi vào rồi?" Sau khi đám người Lâm Phi đi vào, một đạo hắc ảnh xuất hiện ở bên ngoài Hàn Băng cấm địa.

"Ừ, mới vừa đi vào." Vương Thiết nói: "Xem ra đây là một nhóm tương đối khá, hy vọng lúc này có thể xuất hiện đệ tử giỏi."

Hàn Băng cấm địa, lĩnh hội chiến kỹ vô thượng. Nơi này xưa nay đều là chỗ đệ tử thiên tài hướng tới. Kết quả, đệ tử có thể lĩnh ngộ ra chiến kỹ cơ hồ là ít lại càng ít, lĩnh ngộ chiến kỹ cực kỳ huyền ảo, người bình thường thực sự không thể lĩnh ngộ ra được.

"Nghe nói lần này trong các đệ tử ngoại môn xuất hiện một đại hắc mã, lực áp tất cả mọi người, nghe nói còn lĩnh ngộ Cửu Chuyển Huyền Công, hiện tại đang tăng nhanh như gió, không biết Lâm Phi này có thể lại làm ra kỳ tích hay không!"

Vương Thiết như có điều suy nghĩ: "Cửu Chuyển Huyền Công? Đây không phải là tâm pháp phế vật sao? Hình như trong ngoại môn, hiếm có người có thể lĩnh ngộ ra Cửu Chuyển Huyền Công, xem ra không chừng thật sự sẽ có một màn có ngoài ý muốn, thật là làm cho người chờ mong!"

...

Hàn Băng cấm địa!

"Lâm Phi, ngươi có dám đánh cuộc một hồi cùng ta không!"

Phạm vi quan sát trong cấm địa rất nhỏ, tốc độ di chuyển của mười người vô cùng chậm, hàn lưu uy lực lớn, Ngự Hàn Phù vẫn có thể chống lạnh, nhưng cường độ phòng ngự không mạnh, cho nên tốc độ của bọn họ không thể nhanh hơn được.

Người nói không phải ai khác, chính là Trương Vô Địch. Khi tranh đoạt đệ nhất ngoại môn cuối cùng thua trong tay Lâm Phi, trong lòng Trương Vô Địch vẫn áp chế khẩu khí, hắn không phải người như Trương Vạn Sơn, chỉ biết đỏ mắt đố kị đối phương. Thua trận trong một cuộc tranh tài, Trương Vô Địch chưa từng để ở trong lòng, ngược lại coi Lâm Phi trở thành đối thủ mạnh mẽ của mình.

Tất cả mọi người nghe nói như thế hơi ngẩn ra, chợt hiểu rõ là có ý gì, như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Phi.

"Trương sư huynh, đánh cuộc gì?" Lâm Phi rất trực tiếp mà hỏi.

Chiến đấu ngắn ngủi trên lôi đài, Lâm Phi đã có chút hiểu biết đối với Trương Vô Địch, người nọ là một một đối thủ không tệ, không phải loại người giống như Trương Vạn Sơn. Cho nên đối với lời nói của Trương Vô Địch, Lâm Phi không có chút phản cảm mà ngược lại còn có chút hiếu kỳ, Trương Vô Địch sư huynh sẽ đưa ra đánh cuộc gì.

Ánh mắt Trương Vô Địch hiện lên vẻ hài lòng, đưa tay chỉ xung quanh: "Lâm sư đệ, ngươi thấy biến hóa xung quanh không?"

Ánh mắt mọi người nhìn theo, chẳng biết lúc nào, bọn họ đã đi tới ngoại vi Hàn Băng cấm địa, đập vào mắt trong làn sương mù trắng, là tấm bia đá cao mấy trượng, sừng sững trong Hàn Băng cấm địa.

Chiến kỹ thạch bi!

Hai mắt mọi người đều tỏa sáng. Tư cách tiến nhập nội môn bọn họ có thể không để bụng, thế nhưng không dễ dàng mới có một cơ hội lĩnh hội chiến kỹ vô thượng, mặc dù là sơ cấp chiến kỹ, cũng là một nguyện vọng bọn hắn ước mơ.

Chiến kỹ! Chiến kỹ vô thượng!

...

"Ngươi muốn so chiến kỹ với ta?" Lâm Phi cười nói.

Trương Vô Địch lắc đầu: "Không phải so với chiến kỹ mà là xem chúng ta người nào lĩnh ngộ ra chiến kỹ nhanh hơn, Lâm sư đệ, ngươi có dám đấu với ta hay không?"

Đây là vì Trương Vô Địch không cam lòng vì trận thua lần trước. Vì vậy, muốn dùng một cách thức khác lại đọ sức một phen.

Nhắc tới đây là đánh cuộc, Lâm Phi muốn bắt đầu đặt tiền cuộc, lập tức lấy túi tiền ra, tinh thần lập tức tỉnh táo: "Việc này ta thích!"

"Ngươi thật sự đáp ứng rồi?" Trong lòng Trương Vô Địch rất là bất ngờ, Lâm Phi cực kỳ có khí phách.

Bọn họ đánh cuộc, chẳng qua là muốn phân cao thấp, còn như những người khác, không khỏi kinh ngạc trong lòng. Bọn họ cũng không dám nói gì. Đây không phải là chuyện giữa bọn họ, mà chính là một hồi hành động theo cảm tính.

...

Phạm vi chiến kỹ sơ cấp.

Mọi người phân tán đi ra, bắt đầu tìm kiếm thạch bi của riêng mình, lĩnh hội chiến kỹ vô thượng, còn như có thể thành công hay không, điểm này chính bọn họ cũng không biết.

Lâm Phi tìm được một địa phương vắng vẻ.

"Phong Thần quyền, sơ cấp chiến kỹ!"

Liếc mắt nhìn qua, Lâm Phi liền rung động trong lòng, trong phạm vi Hàn Băng cấm địa, số lượng thạch bi không ít. Phong Thần quyền trước mắt chính là môn sơ cấp chiến kỹ. Lâm Phi nhìn một chút từ đầu tới đuôi, môn sơ cấp chiến kỹ này, nếu tu luyện thành công có thể trong một hơi thở đánh ra một trăm quyền, uy lực kinh người, hơn quyền pháp thông thường rất nhiều.

"Phong Thần quyền, nhìn qua không tệ, nhưng so với Nhất Đao Vạn Lý thì chênh lệch quá xa!"

Trung cấp chiến kỹ là lá bài tẩy lớn nhất của Lâm Phi, vẫn chưa từng thi triển qua.

Bây giờ nhìn thấy nhiều chiến kỹ như vậy, Lâm Phi không khỏi hưng phấn, đây quả thực giống như là khi buồn ngủ lập tức có người đưa gối đầu lên, thoải mái ngủ một giấc.

"Quyền pháp, không tốt lắm, ta hẳn là nên lựa chọn chiến kỹ dùng đao!"

Nếu như không có Hắc Sát đao, Lâm Phi khẳng định sẽ chọn quyền pháp. Nhưng sau khi đã nếm thử uy lực của đao pháp, dần dần thích cảm giác sảng khoái một đao gϊếŧ người này. Cho nên, Lâm Phi muốn chọn đao pháp chiến kỹ.

Nhất Đao Vạn Lý, trung cấp chiến kỹ, thông thường Lâm Phi sẽ không thi triển, nó quá mức bá đạo, quan trọng hơn là tiêu hao quá nhiều huyền khí trong cơ thể. Hiện giờ sơ cấp chiến kỹ là thích hợp với hắn nhất.

...

"Quyền Bá Thiên Hạ!"

"Kiếm Phá Thương Khung!"

"Vô Ảnh Kiếm!"

...

Một đường mỗi tấm bia nhìn một chút. Lâm Phi bản thân cũng kinh hãi, bởi vì là sơ cấp chiến kỹ còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều, thật không hổ là bất lạc vương triều, một trong ba đại môn phái.

Có những chiến kỹ này nếu như truyền ra bên ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ mất hết lý trí, nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ, kịch đấu thảm thiết. Chiến kỹ bọn họ đỏ mắt chờ mong toàn bộ đều tụ tập ở trong Hàn Băng cấm địa này, thủ đoạn Thần Vũ môn quả là vô cùng lợi hại.

Lâm Phi hiểu rõ sự khác biệt giữa nội môn và ngoại môn, e rằng số người trong nội môn biết chiến kỹ nhất định không phải là con số nhỏ. Chỉ có điều, lĩnh ngộ chiến kỹ Lâm Phi ít nhiều cũng biết một chút, cũng không phải là dễ dàng lĩnh ngộ như vậy, nếu quả thật đơn giản là có thể lĩnh ngộ được, số lượng chiến kỹ trong ngoại môn sẽ không như phượng mao lân giác, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Dọc đường hắn thấy được không ít chiến kỹ thạch bi, thậm chí vùng phụ cận chiến kỹ thạch bi còn lưu lại vết tích, tất cả đều là dấu vết lưu lại khi lĩnh hội. Có thể thấy được lĩnh hội chiến kỹ khó khăn đến dường nào.

Trước đây, Lâm Phi không thể nào tin được chuyện này, cho đến khi nhìn thấy dấu vết lưu lại bên trong Hàn Băng cấm địa, rốt cục mới hiểu lĩnh ngộ sơ cấp chiến kỹ khó không kém gì lên trời.

Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu không phải là đã biết chỗ thần bí của Nhất Đao Vạn Lý, bản thân Lâm Phi cũng không tin có thể học được trung cấp chiến kỹ. Một môn trung cấp chiến kỹ cũng đủ làm cho tất cả mọi người không ngờ và khϊếp sợ, càng nhiều hơn chính là một loại uy hϊếp.