Không lâu sau, Giang Thần phát hiện ra mình không cần làm cái gì cả.
Hai bản thân hắn ở bên trong ánh sao đang tự mình dung hợp, nguyên nhân cũng giống như trước đó đã nói vậy, vật mà hắn cảm ngộ ở trong phòng trước đó cần phải có thời gian để tiêu hóa.
Chờ đến khi hoàn toàn tiêu hóa, hắn có thể tiến hành khắc tượng đá được.
Quá trình này mất thời gian hai đến ba ngày, sau đó Giang Thần thẳng thắn ngồi xuống dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa ngày sau, rốt cuộc Úy Trì Hoành đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, hắn rất hưng phấn cầm lấy dao chạm trổ hòn đá.
Nhưng trước khi bắt đầu, hắn liếc mắt nhìn Giang Thần, vẻ mặt lập tức nở một nụ cười.
Hiển nhiên hắn cho rằng Giang Thần chưa tìm ra được đầu mối, cho nên không có chỗ xuống tay.
Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy, bọn họ hiểu rõ hàm nghĩa của căn phòng này, cũng nghĩ đến chuyện đao kiếm của Giang Thần sáp nhập, ánh sao ngưng tụ thành người, rất có thể sẽ có hai người, cho nên mới không hạ thủ được.
Đối với chuyện này, bọn họ chỉ có thể tiếc nuối và đồng tình mà thôi.
Hai ngày sau, phần lớn người đã hoàn thành được một nửa tượng đá, ở trong quá trình điêu khắc, bọn họ cảm giác được Thiên võ ý cảnh của mình đang thăng hoa.
Đẳng cấp trên thẻ của Hàn Ty Minh lần nữa xảy ra biến hóa, đạt đến cấp độ thông hiểu đạo lí, là người cao nhất trong tất cả mọi người.
Lúc nghỉ ngơi, Hàn Ty Minh rất được hoan nghênh, tất cả mọi người đều hi vọng có được sự giúp đỡ của hắn ở trong những căn phòng sau đó.
Đối với chuyện này, Hàn Ty Minh cũng không từ chối.
Đã có người bắt đầu gọi hắn là tiểu đội trưởng, trong đó nữ tử trước đó phản bác Thiên Húc là người tích cực nhất.
Nàng mặt mày đưa tình, rõ ràng là có ý với Hàn Ty Minh.
Đến ngày thứ tư, Hàn Ty Minh đã hoàn thành khắc tượng đá trước tiên. Khi một đao cuối cùng hạ xuống, tia sáng chói mắt từ trong tượng đá trào ra.
- Oa!
- Tiền bối, điều này đại biểu cho cái gì vậy?
Dị tượng không giống bình thường như vậy đã khiến cho những người khác hiếu kỳ.
- Ánh sáng càng nồng nặc thì đại diện cho cấp độ càng tốt, ánh sáng mỏng manh thì lại là miễn cưỡng.
Lão giả nói.
- Như vậy Hàn sư huynh được coi là tốt chứ?
Nữ tử kia hỏi.
- Đúng thế.
Lão giả kia gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.
- Hàn sư huynh thật là lợi hại!
Nữ tử này kích động kêu to.
Hàn Ty Minh ôn hòa nở nụ cười, cũng không vì vậy mà hưng phấn, thế nhưng phản ứng như thế lại càng làm cho người ta kính nể hơn nữa.
- Không bằng, Hàn sư huynh làm tiểu đội trưởng mới của chúng ta đi, như vậy cũng tiện chỉ dẫn chúng ta ở trong hai căn phòng sau này.
Nữ tử kia đề nghị.
Nàng nói với những người khác, mà không phải là thỉnh cầu lão giả kia đồng ý.
Cho dù hắn nhận định Giang Thần là tiểu đội trưởng, thế nhưng chỉ cần đại đa số người tôn Hàn Ty Minh lên, như vậy Võ Phường cũng không thể ngăn cản được quyền tự do lựa chọn của những người khác.
Lời này đã được đa số người tán thành, chỉ có Thiên Húc bất mãn hừ lạnh một tiếng, rất là chói tai.
Hàn Ty Minh nghe thấy vậy, khẽ cau mày.
- Ngươi có ý gì?
Nữ tử trừng mắt nhìn Thiên Húc, chất vấn hắn.
Vốn Thiên Húc đang khắc chế chính mình, thế nhưng lại không nghĩ rằng nàng lại còn hỏi mình, đương nhiên hắn sẽ không nhịn được mà nói.
- Ngươi luôn mồm cảm ơn, đề cao Hàn Ty Minh, thế nhưng đã từng nói một câu cảm tạ nào với Giang Thần sư huynh chưa?
Thiên Húc nói.
- Thi ân không cầu báo đáp, Hàn sư huynh không cần người ta cảm ơn hắn, ngươi chủ động đưa ra chuyện này trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy Giang Thần không đủ tư cách.
Công phu miệng lưỡi của nữ tử này rất là lợi hại.
Trong khoảng thời gian ngắn Thiên Húc cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Đường Uyển Như cô nương, trước khi Thiên Húc mở miệng, Giang Thần cũng chưa từng yêu cầu cái gì cả. Thế nhưng ngươi mở miệng ra là nói như vậy, thiên về một bên chỉ vì phương tâm của chính mình, ngươi không cảm thấy ngại sao?
Âm Sương vẫn rất yên tĩnh mở miệng, âm thanh vẫn rất êm tai như cũ, thế nhưng khí thế lại không yếu kém một chút nào.
Đặc biệt là thân phận của nàng, không cần giới thiệu, người ở chỗ này đều biết nàng là ai.
Gò má của Đường Uyển Như kia đỏ chót, con mắt trợn lên rất lớn.
- Nói tới báo ân, chung quy có chút buồn cười, tiểu đội trưởng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, là một thân phận tượng trưng của lớp Thiên cấp mà thôi.
Một lát sau, Đường Uyển Như lùi một bước để tiến hai bước, nói:
- Ta chỉ đang nghĩ, chúng ta là lớp Thiên cấp thứ mười hai năm nay, sau này nếu như có ai hỏi ta tiểu đội trưởng là ai, ta sẽ nói là Hàn sư huynh, mà không phải là một người nào đó luôn ngồi bất động.
Nàng rất thông minh, tránh nặng tìm nhẹ, làm suy yếu sự hổ thẹn ở trong lòng mọi người, đồng thời kêu gọi mọi người ở chỗ này cảm thấy vinh dự.
- Không sai, tiểu đội trưởng của chúng ta là Hàn sư huynh.
- Lần trước tiểu đội trưởng Nguyệt Lam Thanh của lớp thứ mười một đạt đến đăng phong tạo cực, khiến cho lớp bọn họ đi chúc mừng ở Thiên Vọng lâu trong Thánh thành, phong quang vô hạn.
- Sau này ra ngoài, chúng ta cũng không thể nói tiểu đội trưởng của mình vẫn là vừa tìm thấy đường đúng không?
Quả nhiên, lập tức có người nhảy ra, so với trước đó còn tích cực hơn nhiều.
Hàn Ty Minh cũng đã bị lời này nhắc nhở, hắn đi tới trước người lão giả kia, nói:
- Tiền bối, lúc mới bắt đầu người đã nói, chọn tiểu đội trưởng phải là người được mọi người phục tùng, nhưng hiện tại...
Lời phía sau đã rất rõ ràng, Giang Thần tự tìm đau khổ, không trách được người khác.
Lão giả do dự, có rất ít tình huống đổi tiểu đội trưởng, thế nhưng tình huống của Giang Thần quả thực rất đặc thù.
- Tiền bối, ta đồng ý từ bỏ chức vị tiểu đội trưởng.
Lúc này, Giang Thần mở hai mắt ra, nói:
- Đúng như mọi người hy vọng.
Cho dù ngữ khí của hắn rất bình thường, thế nhưng lại có một nhóm người xấu hổ cúi đầu.
Mà Đường Uyển Như kia thì lại như là đánh thắng trận, mặt mày hớn hở.
- Vậy cũng tốt, Hàn Ty Minh đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng.
Lão giả kia bất đắc dĩ nói.
Hàn Ty Minh gật gật đầu, nhìn về phía Giang Thần, cũng không cảm thấy ngại mà lý lẽ hào hùng, nói:
- Cân nhắc vì đại cục, hi vọng ngươi có thể hiểu được.
- Ta có thể hiểu được.
Giang Thần nói.
Hàn Ty Minh thấy hắn không giống như mạnh miệng, cho nên cũng không nói thêm gì cả.
Chợt, Giang Thần bước chân, đi về phía trước.
- Ta nói ngươi có ý gì chứ, khi ta bảo ngươi nhường chức vị tiểu đội trưởng cho ta...
Úy Trì Hoành rất bất mãn đi tới.
Có điều hắn còn chưa dứt lời thì Giang Thần đã trực tiếp từ đi tới trước mặt hắn.
Chuyện này làm cho hắn tức giận đến mức muốn làm khó dễ, rồi lại nhìn thấy Giang Thần cầm lấy dao chạm trổ trên đất, cũng giống như những người khác, ngẩn người đứng tại đó.
Khi một ngày chỉ còn lại một ngày cuối cùng, hóa ra Giang Thần không hề từ bỏ.
Vốn bọn họ cho rằng Giang Thần muốn ngồi ở chỗ đó vượt qua năm ngày, bởi vì hắn đã phạm phải sai lầm, cho nên dẫn đến không có cách nào hoàn thành được chương trình học ở trong gian phòng này.
Bây giờ nhìn qua, dường như không phải như vậy.
- Ồ?
Lão giả kia cũng rất muốn biết biểu hiện của Giang Thần ra sao.Ở dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Giang Thần cầm dao chạm trổ trong tay, không cẩn thận từng li từng tí một giống như những người khác mà trực tiếp vung đao lên.
Giống như cầm kiếm chém gϊếŧ vậy, để lại từng dấu vết thật dài ở trên nham thạch.
Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dấu vết kia phát ra ánh sáng, chứng minh quả thực Giang Thần đã đạt đến yêu cầu chương trình học của gian phòng này.
Điều này làm cho trong đôi mắt của lão giả kia tràn ngập dị dạng.
Mà đây, chỉ vẻn vẹn là bắt đầu mà thôi.
Giang Thần nhanh chóng ra tay, chẳng khác nào đại sư tượng đá, không chút nghĩ ngợi, giơ tay chém xuống, đá vụn và những hòn đá dư thừa không ngừng hạ xuống.
Tượng đá mà người khác cần bốn, năm ngày cân nhắc suy nghĩ lại được hoàn thành giống như là nước chảy ở trên tay hắn.
Thậm chí có lúc ánh sáng của dấu ấn thứ nhất vẫn chưa hoàn toàn tắt đi thì ánh sáng của dấu ấn thứ hai, thứ ba cũng đã xuất hiện.
Vì vậy toàn bộ quá trình nhìn qua vô cùng rực rỡ.
Nhưng so với những người khác chỉ cảm thấy xinh đẹp thì lão giả kia lại hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì, hắn kinh ngạc đứng dậy.
Phanh!
Theo Giang Thần di động, có món đồ gì đó từ trên người hắn rơi xuống, là cái thẻ ghi chép đẳng cấp.
Mọi người cúi đầu vừa nhìn qua, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Vốn đẳng cấp của hắn đã lui đến mức hơi có tiểu thành, lúc này lại đang không ngừng biến hóa.
Quen tay làm nhanh, lại tới thông hiểu đạo lí, sau đó là tài năng xuất chúng.
Đồng thời còn một hơi không bị chặn lại mà đạt đến xuất thần nhập hóa.
Sau khi một đao cuối cùng hạ xuống, đẳng cấp đã đạt đăng phong tạo cực đến cao nhất trong các cấp độ!