Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 165: Chạy trốn

"Lãnh Dạ, em biết anh đang suy nghĩ gì , chúng ta tắm rửa xong đã có được không?" Bạch Tuyết thấp nỉ non.

"Không được!" Lãnh Dạ không chút nào che giấu sự không vui của chính

mình, như là một đứa nhỏ đói bụng đã lâu, một khắc cũng không muốn chờ.

"Vậy, tối thiểu không nên làm ở trong phòng tắm!" Bạch Tuyết nói thật nhỏ.

Lãnh Dạ không nói gì, hung hăng xé áo ngủ của Bạch Tuyết, sau đó đem vật cứng của chính mình để ở nơi mềm mại của Bạch Tuyết.

Đừng!

Bạch Tuyết thấp giọng lên tiếng, vật cứng kia vừa to vừa thô cứ như vậy dũng mãnh tiến tới gần cô, khiến thân thể cô run lên.

Lãnh Dạ giật giật khóe miệng, cô gái nhỏ này thực sự là dễ động tình,

anh chỉ là đυ.ng nhẹ một cái, cô liền nhanh chóng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thế.

Thế nhưng, động tác tiếp xúc tiếp theo của người đàn ông này đã dọa Bạch Tuyết, anh tách hai chân Bạch Tuyết ra, không có bất kỳ khúc nhạc dạo,

liền như vậy mạnh mẽ xông thẳng vào. A! Bạch Tuyết kêu to một tiếng.

Cô hét lên một tiếng thảm thương, người đàn ông này lại tàn nhẫn như

vậy, nơi đó đã rất nhiều ngày chưa được thăm hỏi , bỗng nhiên vật cứng

lớn như vậy đi vào, Bạch Tuyết hiển nhiên có chút không chịu nổi, chỗ đó lúc này cảm giác nóng bừng , khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ vặn vẹo một trận.

"Không ——" Bạch Tuyết muốn nó đi ra, Lãnh Dạ thông minh như thế làm sao

lại không biết, từ phía sau một tay ấn mông Bạch Tuyết lại, một tay kéo chân nhỏ của Bạch Tuyết, rồi đã bắt đầu vận động, mỗi lần vô đều rất

hung tàn, rất dã man, Bạch Tuyết nâng tay lên liền bắt đầu đấm đánh Lãnh Dạ.

"Vô lại, có biết như vậy rất khó chịu hay không, em không muốn ở chỗ này, ôm em đi vào phòng ngủ!"

Thế nhưng, người đàn ông này tựa hồ không nghe được lời nói của Bạch

Tuyết, liều mạng ấn mông cô, không cho cô giãy giụa, cự long kia không

chút lưu tình hung hăng tiến vào chỗ đó của cô, trong phòng tắm truyền

ra tiếng nước.

Bạch Tuyết vẫn gọi, Lãnh Dạ hoàn toàn không để ý tới Bạch Tuyết gọi, anh không phát ra một tiếng nào, cúi đầu, nhìn bộ vị của hai người, vùi đầu chăm chỉ làm việc.

"Khốn khϊếp, Lãnh Dạ, anh là đồ vô lại, tổ tiên nhà anh cũng thế? Em

không chịu được nữa, ôm em đi phòng ngủ, nhanh lên một chút, chân em đã

mỏi lắm rồi..." Bạch Tuyết rống giận, thế nhưng Lãnh Dạ vẫn như cũ ra

sức làm việc chăm chỉ, không để ý tới Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết cảm giác Lãnh Dạ hình như nghẹn lại một lát, giống như là tám đời không có cùng phụ nữ làm, rất đói, lực đạo mãnh liệt đi xuyên vào

cô, thậm chí muốn hòa nhập trong thân thể cô. Bạch Tuyết chỉ cảm thấy

anh một chút so với một chút càng vào sâu, một chút so với một chút càng mãnh liệt.

"Lãnh Dạ, Lãnh Dạ, Lãnh Dạ, anh muốn đem đứa nhỏ trong bụng mất đi? Em

đã mang thai con của anh có biết hay không? Em mang thai, em có thai đứa nhỏ của anh, ..." Bạch Tuyết một hơi hét lên.

Lãnh Dạ thân hình cùng sự hung hãn theo sát dừng lại.

Khóe miệng anh nhếch lên, cả người phát ra vui mừng.

"Em rốt cuộc cũng chịu thừa nhận ——" Lãnh Dạ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu em không thừa nhận, anh sẽ đem bọn chúng hại chết mất, anh không

quý trọng bọn chúng, nhưng với em bọn chúng là bảo bối của em!" Bạch

Tuyết phẫn nộ nói.

"A ——" Lãnh Dạ hung hăng đâm thọc, Bạch Tuyết lại hét lên một tiếng chói tai.

"Bọn chúng không phải chỉ là của em, anh cũng có phần, nếu như không

phải anh gieo hạt giống, em làm sao có thể mang thai? Nếu không muốn

tiếp tục bị đau, liền cùng anh làm, không nên giãy giụa!" Trong giọng

nói Lãnh Dạ có một tia nhu tình.

"Em mới không cần cùng anh cùng nhau làm, thực không tốt" Bạch Tuyết

nũng nịu nói, không biết rằng lại hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lãnh Dạ, cả người Lãnh Dạ run run một trận.

Lại thêm một trận co rúm kịch liệt.

"Lãnh Dạ, em cũng đã nói là em mang thai, vì sao anh còn dùng sức còn

như thế? Anh không lo lắng đứa nhỏ bị anh làm cho mất không?" Bạch Tuyết bỗng nhiên sợ lên, chẳng lẽ người đàn ông này không muốn đứa nhỏ, cho

nên như thế dùng sức, muốn cho đứa nhỏ gặp chuyện không may?

"Đứa nhỏ ở bên trong rất tốt, hiện tại coi như là đang thảnh thơi,em

không cần quan tâm nhiều, bọn chúng là con của anh, sẽ không có chuyện

gì!" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.

"Anh nói bậy, anh là không muốn bọn chúng, như thế cho nên anh mới dùng

sức có phải hay không? Khốn khϊếp, anh buông em ra, em không cần, em

không cần anh ! Anh muốn gϊếŧ con của em, anh thật khốn khϊếp ——" Bạch

Tuyết bỗng nhiên khóc lớn lên.

Lãnh Dạ không nói!

Lãnh Dạ không nói gì!

Thực sự là không thể hiểu nổi cô gái này!

"Em vẫn nên cùng với anh !" Lãnh dạ lại phát ra thanh âm uy hϊếp Bạch Tuyết.

"Anh thật khốn khϊếp, anh chậm một chút là sẽ chết à? Trong bụng em là

có con của anh, anh không nên ác như vậy chứ? Em đau chết mất, anh muốn

hại chết mấy mẹ con em có phải hay không?" Bạch Tuyết nổi giận!

"Mấy mẹ con?" Lang vương cố ý hỏi.

"Chính là , anh như thế khinh suất, thoáng cái ngay trong bụng em mà

gieo ba hạt giống! Anh cũng không hỏi xem cái bụng em có chịu được

không!" Bạch Tuyết khóc nói.

Lãnh Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhu tình nhìn Bạch Tuyết, sau đó xông lại, cắn lên môi Bạch Tuyết , hôn lên giọt nước mắt đang chảy trên má .

"Không được nói ngốc , phía dưới của em bé như thế, anh đi vào thế nào chịu được! Lại nói! Anh thật là rất đói bụng!"

"Thế nhưng, cũng không có bao lâu a!" Bạch Tuyết tính toán ước chừng cũng chỉ là hơn mười ngày thôi! Có lâu mấy đâu?

"Với anh mà nói thật lâu." Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết đi phòng ngủ, sau đó đem cô đặt lên chiếc giường mềm mại, phụ thân đè lên.

"Ngoan ngoãn để anh ăn no, nếu không anh rất khó chịu." Lãnh Dạ rất nghiêm túc nói.

"Thế nhưng, thực sự đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì?" Bạch Tuyết lo lắng nói.

"Không có chuyện gì cả, em coi như bọn nhỏ thảnh thơi đi."

"Đang thảnh thơi ư? Có thể nghĩ như vậy sao?" Bạch Tuyết không tin hỏi.

"Chẳng lẽ không thể? Bây giờ cái gì cũng không cần nghĩ , tốt nhất nên

phối hợp anh, làm anh thỏa mãn tốt, anh thực sự rất đói." Trong giọng

nói Lãnh Dạ tựa hồ có ý cầu xin, Bạch Tuyết mềm lòng, để người đàn ông

của chính mình bị đói hình như có chút không đúng.

"Em sợ đứa nhỏ bị đè ép, không bằng em sẽ ở trên anh."

Lãnh Dạ xoay người đưa Bạch Tuyết lên phía, cô dựa theo liền hôn lên

Lãnh Dạ, một cặp núi cao ma sát bộ ngực của Lãnh Dạ , cũng mơ hồ hung

hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần dưới thân của người đàn ông này.

Bạch Tuyết bắt đầu động, Lãnh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt

tuấn tú căng ra, tựa hồ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, vặn vẹo một chút thật

sâu, đưa tay hung hăng bất lấy cặp mông của Bạch tuyết thân thủ nắm lấy

Bạch Tuyết một đôi kiều thí hung hăng ép sát người lên. Vừa lên một

chút...

Bạch Tuyết theo động tác trên tay Lãnh Dạ mà vận động, cô thở hổn hển,

trên khuôn mặt nổi lên một tầng hồng, cô cảm giác được chỗ đó đã rất

ướt, thanh âm nước chảy rất lớn, cô chính là dễ dàng như vậy bị người

đàn ông này khiến cho động tình. Lãnh Dạ đưa ra một tay sờ lên ngọn núi

của Bạch Tuyết , vuốt ve một trận. Bạch Tuyết cúi đầu thở mạnh, bàn tay

của Lãnh Dạ cảm giác được mồ hôi trên lưng Bạch Tuyết đang chảy xuống

rồi chảy lên tay anh , thân thể Bạch Tuyết lúc này bắt đầu nổi lên đỏ

bừng.

Nghe thấy thanh âm ngâm vang khẽ phát ra của Bạch Tuyết, Lãnh Dạ hung

hăng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai tay bắt đầu mạng mẽ nắm lấy cặp mông của Bạch

Tuyết đem áp sát phần cứng của chính mình, a, Bạch Tuyết thét lên chói

tai, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ trở lên động lòng người, Lãnh Dạ bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn thật sâu , động tình nhìn cô, gương mặt xinh đẹp này

làm cho người ta vẫn không thể dời mắt!"Ngô ngô, a, a, không được, không được." Bạch Tuyết run run, cơ hồ cảm thấy cơ thể đem cô bức điên.

Lãnh Dạ bị Bạch Tuyết đẩy tới cao trào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng theo tới , anh

cũng từng đợt run run. Bạch Tuyết nằm bò ở dưới bộ ngực của anh mà thở

dốc, tạm thời tất cả rốt cuộc cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Nghỉ ngơi rất lâu, Bạch Tuyết lười biếng nằm trên người Lãnh Dạ.

"Chân thật mỏi." Bạch Tuyết làm nũng nói.

Lãnh Dạ xoay người, đem Bạch Tuyết xuống phía dưới, anh sâu sắc nhìn Bạch Tuyết.

"Anh còn đói!"

"A? anh, anh không phải vừa mới đã như vậy sao?"

"Mới một chút như thế sao đủ no!"

Lãnh Dạ lúc này rất giống một đứa nhỏ tham ăn, tựa hồ bị Bạch Tuyết chất vấn, cảm thấy rất bất mãn.

! ! !

Bạch Tuyết bất đắc dĩ, thế nhưng trong lòng cũng có chút không nỡ với

người đàn ông này, đồng thời lại hiếu kỳ anh mưa vọng rốt cuộc có bao

nhiêu? Vận động lâu như vậy, lại còn nói một ăn không đủ no! Cô thế

nhưng đã dốc hết sức lực mới hoàn thành sự nghiệp to lớn, liền như vậy

bị anh nhẹ nhõm bác bỏ!

"Không nói lời nào chính là chấp nhận, anh muốn bắt đầu ăn bữa ăn chính

." Lãnh Dạ tàn bạo nói, tựa hồ mọi chuyện đều là việc chính trực, chỗ đó tự nhiên mà vậy, Bạch Tuyết nhìn dáng vẻ không chút khách khí nào cảu

anh mà muốn cười một trận.

"Cái gì mà ăn bưa chính thôi? Em cũng không phải là thức ăn!"

"Những chuyện vừa xong chỉ là món điểm tâm mà thôi , hiện tại mới là bữa ăn chính."

Chóng mặt!

Không nói gì!

Mới vừa rồi mệt mỏi như vậy, lại có thể chỉ là món điểm tâm, như vậy bữa ăn chính chẳng phải là muốn mạng của cô!

Trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Đang lúc Bạch Tuyết đang tự suy nghĩ, Lãnh Dạ hung hăng thẳng tiến vào, mạnh mẽ thẳng vào thật sâu.

"A! Anh" Thân thể Bạch Tuyết lên tới cao trào, đặc biệt nahyj cảm, thế

nào chịu được một cái mạnh mẽ như thế của anh. Bạch Tuyết phát ra âm

thanh, Lãnh Dạ như thế nào chịu được, anh lúc này như là một mãnh thú

hung ác, hung hăng hướng về phía trước thứ, không lư tình chút nào đánh

thẳng vào nơi mềm mại của Bạch Tuyết.

"Chết ở trên người của em cũng được, em khiến anh không thể khống chế

được, em khiến anh muốn tới phát điên, rất tốt, rất tốt, anh mau bị em

khiến cho chết mất ." Lãnh Dạ thở dốc nói.

"Hừ! Em chết, anh cũng không chết được, ai thấy qua người sắp chết còn

có lực như thế !" Bạch Tuyết trưng mắt liếc anh một cái, có chút chịu

không nổi cắn cắn môi, thân thể tựa hồ lại bị anh mang khiến cho trở nên nhẹ nhàng.

Bạch Tuyết đã không còn một chút khí lực, cô bị Lãnh Dạ bắt lấy cánh

tay, đôi chân nhỏ mà bắt đầu chơi đùa, Bạch Tuyết một trận mơ hồ, một

trận bất tỉnh, cô thế nào chịu được thú tính cường đại của Lãnh Dạ !

Hiện tại thân thể của cô dù sao vẫn là người phàm.

Bất quá đến lúc nguyên thần của Bạch Tuyết trở về vị trí cũ, ai mạnh hơn, ai lợi hại chỉ có đến lúc đó nhất quyết cao thấp .

Bạch Tuyết không chịu đựng nổi, cuối cùng ngất đi, Lãnh Dạ vẫn là vùi

đầu làm việc chăm chỉ, bận việc tới hơn nửa đêm, cuối cùng anh rốt cuộc

hài lòng nằm bò trên người Bạch Tuyết , đã lâu không có ăn no như thế,

cảm giác ăn no thật tốt!

Anh đi phòng tắm, đơn giản rửa sạch một chút trên người, rồi mói cầm

khăn bông ấm, vì Bạch Tuyết đơn giản lau sạch phía dưới, chỗ đó bị anh

bắn rất chật vật, thậm chí theo chân Bạch Tuyết chảy ra rất nhiều, anh

biết Bạch Tuyết mệt mỏi, không có ôm cô đi rửa, đơn giản lau sạch một

chút, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt .

Sau khi dọn djp tất cả thật tôts, Lãnh Dạ lên giường, đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, an tâm thoải mái ngủ.

Ngày thứ hai.

Bạch Tuyết tỉnh lại, Lãnh Dạ đã rời giường, cô nghe thấy âm thanh dưới

lầu, biết anh đang ở dưới, thật đúng là bội phục thể lực và tinh lực của anh, đêm qua không biết bị anh đùa giơn bao lâu, anh lại còn có thể

thức dậy sớm như vậy.

Bạch Tuyết mặc vào một bộ đồ ngủ, sau đó đi phòng tắm, đơn giản tắm sạch một chút, xuống lầu .

"Lãnh Dạ, Lãnh Dạ..." Bạch Tuyết kêu hai tiếng. Chỉ thấy Lãnh Dạ đi từ trong phòng bếp đi ra.

"Anh đang nấu cơm?" Bạch Tuyết giật mình hỏi.

"Anh đói bụng." Lãnh Dạ lạnh giọng trả lời,

Hiện tại Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ là người, nếu có một ngày cô biết Lãnh Dạ là yêu, là con sói tu luyện ngàn năm , đến lúc đó, anh nếu như đối

với cô mà đói, không biết có thể hay không dọa Bạch Tuyết chạy trốn?

Bất quá, cách Lãnh Dạ hiện thân ngày không lâu ! ! ! Lúc Bạch Tuyết Sinh con, Lãnh Dạ vì sao lại bức kim đan trong cơ thể ra? Kim đan một khi ly khai khỏi Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cũng sẽ bị đánh hồi nguyên hình, cụ thể cần

phải bao lâu, còn không nhất định! ! ! Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại , lang Vương vĩ đại nhà chúng ta đã yêu Tuyết nhi đến chết cũng không

thay đổi.