Bạch Tuyết nhất định là đi giáo huấn bọn nhỏ, Lãnh Dạ hiếu kỳ, ẩn thân đi vào toilet.
Quả nhiên, Bạch Tuyết một tay chống nạnh, một tay chỉ bụng gầm nhẹ.
"Mấy đứa nhỏ các con có thể hay không yên tĩnh một lúc, cư nhiên ở trước mặt cha các con nói hươu nói vượn, may mắn là cha các con nghe không
được, nếu không mẹ sẽ rất mất mặt! Hiện tại mẹ muốn nghiêm túc suy nghĩ
một chút rốt cuộc có nên không thừa nhận chuyện mẹ mang thai , ai bảo
các con nói lung tung !" Bạch Tuyết uy hϊếp.
"Mẹ..." Thanh âm ngọt ngào, mềm dẻo vang lên, sói con số ba giỏi nhất là dỗ người, chính là vì thanh âm ngọt ngào chết người này, khiến cơn giận của Bạch Tuyết giảm đi một nửa, tiểu gia hỏa này liền tiếp tục làm
nũng.
"Mẹ, không nên... con chỉ muốn cho cha biết chúng con tồn tại..." Vẫn là giọng nói chết người.
"Ai bảo các con không nghe lời!" Bạch Tuyết nói thật nhỏ, trong giọng nói không còn chút tức giận nào.
Kỳ thực, trong lòng Bạch Tuyết rất muốn Lãnh Dạ biết nàng mang thai, thế nhưng, chuyện mới vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như bị Lãnh Dạ nghe thấy
những lời này, anh ấy sẽ cho là mình rất khát khao, bị anh cắm có bao
nhiêu thoải mái đâu! Không thể để anh ấy biết, quá mất mặt!
"Mẹ, sau này, ba đứa bọn con sẽ ngoan ngoãn , mẹ... không nên tức giận
có được không... con thật rất yêu mẹ..." Thanh âm ngọt ngào tựa hồ có ma lực, đem toàn bộ cơn tức giận của Bạch Tuyết biến mất.
Sao không biết, lúc này trong lòng bọn chúng lộ rõ sự vui thích chứ!
Bọn chúng là muốn cho cha biết bọn chúng tồn tại, vì mẹ bọn chúng có đôi khi sẽ rất tùy hứng, động một chút là nói không cho bọn chúng ăn đồ
cay- ớt trộn thịt bò! Thật là, luôn luôn lấy đồ ăn ra trừng phạt bọn
chúng!
Cho nên bọn chúng cần một thần hộ mệnh, đương nhiên là cha bọn chúng - Lãnh Dạ .
Trước đây bọn chúng còn lo lắng mẹ rất yếu đuối, sẽ trông nom bọn chúng
không tốt, không ngờ bây giờ mẹ lại nghiêm khắc như thế, khiến cho bọn
chúng có chút lo lắng, mẹ luôn luôn lấy đồ ăn để uy hϊếp bọn chúng, như
vậy bọn chúng lúc nào mới có thể to lớn!
Cho nên so với cùng cha mau nhanh quen biết là điều quan trọng nhất.
Thế là, bọn chúng phái Tiểu gạo nếp đoàn ra đối phó mẹ.
Tiểu gạo nếp đoàn đương nhiên là sói con số ba, chính là lang vương tiểu công chúa.
Cũng bởi vậy, bọn họ sau này cũng gọi sói con số ba: Tiểu gạo nếp đoàn.
"Vậy, sau này các con không được nghe lén tâm tư của mẹ, có biết hay
không? Còn có... thời gian mẹ ở cùng cha... Các con không được phép xuất hiện, không được biết chúng ta đang làm gì! Nếu không, mẹ liền không
nói cho cha con biết là có các con!" Bạch Tuyết nghiêm nghị nói, bởi vì
cô cho rằng đây là rất vấn đề nghiêm trọng, đứa nhỏ cơ hồ là không gì
làm không được, điều này làm cho cô rất sợ hãi, như vậy sao được? Một
điểm ** cũng không có, quá đau khổ!
"Có thể, con cùng anh cả và anh hai quyết định, sau này mẹ và cha chỉ
cần lên giường, chúng con liền mở tất cả hệ thống cách âm có được không? Tuyệt không nghe trộm, tuyệt không có nhìn trộm cái gì hết?" Tiểu gạo
nếp đoàn nãi lý nãi khí nói.
"Còn có, chính là, cha con có đôi khi cùng một chỗ với mẹ, cũng không
phải là ở trên giường , các con cũng phải mở hệ thống, không được soi
xét chúng ta có biết hay không?" Bạch Tuyết nghĩ đến Lãnh Dạ thường
xuyên chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được địa điểm liền cắn cô một ngụm, hoặc là sờ cô một phen! Như vậy cũng không nên!
"Thế như vậy đi, sau này nếu như cha mà cắn mẹ, mẹ liền ra tín hiệu cho
chúng con, chúng con liền mở hệ thống có được không?" Sói con số ba
nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, cha con cầm tinh con chó , liền thích cắn người! Vậy nói cho
các con biết, sau này chỉ cần mẹ vỗ nhẹ trên bụng ba cái chính là khẩn
cấp mở hệ thống, các con nhất định phải nghe theo có biết hay không?"
Bạch Tuyết sắc bén hỏi, cô không có pháp lực, không biết bọn nhỏ rốt
cuộc có làm thật không, cho nên vẫn là nghiêm khắc một ít, phỏng chừng
bọn nhỏ sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
"Mẹ, cha thế nào lại là cầm tinh con chó ! Cha là sói, hơn nữa còn là lang vương vĩ đại!" Sói con số ba bất tri bất giác nói ra.
Lúc này, Lãnh Dạ đang ẩn thân ngừng thở quan sát Bạch Tuyết.
Trong bụng ba đứa nhỏ cũng biết đã gây họa, sợ đến một chút âm thanh cũng không dám phát ra!
Ai biết, một lát sau.
"Ha ha... Các ngươi, các ngươi thật đúng là giống như cha của các ngươi , anh ấy chính là nói như vậy: Ta là sói ." Bạch Tuyết học theo thanh âm
của lãnh Dạ mà nói.
Lãnh Dạ không nói gì!
Sói con số một không nói gì!
Sói con số hai không nói gì!
Tiểu gạo nếp đoàn không nói gì!
"Kỳ quái, các con không có trao đổi với anh ấy, sao lại có thể nói giống như nhau thế chứ? Quá khôi hài , trên thế giới nào có loài sói như thế ! Cười chết mất thôi ." Bạch Tuyết khanh khách cười rộ lên.
"Mẹ! Thì ra là mẹ hiểu như vậy ! Ai —— con thật lo lắng thay cha, mẹ
thủy chung cùng đứa nhỏ đơn thuần giống như nhau, tương lai sau khi
sinh, mẹ có thể hay không chăm sóc chúng con! Cha chắc cũng không muốn
đối mặt với bốn đứa trẻ!" Tiểu gạo nếp đoàn nói thật nhỏ.
"Nói bậy bạ gì đó! Mẹ là người lớn, thế nào lại là đứa nhỏ! Mặc dù so
với người khác mẹ còn bé, thế nhưng, chỉ cần mẹ mang thai, mẹ chính là
mẹ thôi! Thế nào có thể cùng các con so sánh sao!" Bạch Tuyết không vui
nói, bọn nhỏ đem cô nói kém như thế , cô thật kém như vậy sao?
“Vậy mẹ chúng ta cứ quyết định như vậy, mẹ nhất định phải mau nhanh nói cho cha biết sự tồn tại của chúng con."
"Biết rồi, đi, mẹ mang các con đi ăn cơm." Bạch Tuyết hài lòng cười,
cuối cùng cũng đối phó được một đại sự , sau này Lãnh Dạ hôn cô, cô cũng không cần phải lo lắng .
Đi tới trong phòng ăn, Lãnh Dạ đã đem đồ ăn đều chuẩn bị xong.
Sau bữa cơm chiều, Bạch Tuyết nhẹ nhàng vỗ lên bụng ba cái, mặc dù cô
cực lực che giấu động tác đặc biệt của chính mình, thế nhưng vẫn bị Lãnh Dạ nhạy bén thu hết vào mắt. Khóe miệng hắn trừu trừu.
"Anh mua cho em một bộ quần áo, một chút nữa thử xem có hợp không?" Lãnh Dạ mềm giọng nói một câu, Bạch Tuyết sửng sốt, quần áo? Lại mua cho cô
quần áo, mấy ngày nay anh là như thế nào, lúc nào cũng mua quần áo cho
cô, bên trong , bên ngoài , có đôi khi là nguyên bộ .
"Vì sao lại mua quần áo cho em? Em có rất nhiều quần áo, em không mặc
được nhiều như vậy! Sau này không nên mua nữa! Hơn nữa, qua một khoảng
thời gian nữa có lẽ sẽ không mặc được nữa..." Thanh âm câu nói kế tiếp
của Bạch Tuyết rất nhỏ, giống như là đang tự nói với chính mình, thế
nhưng cũng bị Lãnh Dạ nghe thấy .
Thật ra Lãnh Dạ lo lắng quần áo trước đây của Bạch Tuyết rất chật, cho
nên gần đây anh từ trong ra ngoài đều mua cho Bạch Tuyết một ít, hi vọng sẽ không ủy khuất đám nhỏ trong bụng, đám nhỏ có ba đứa, chắc hẳn sau
này bụng sẽ phá lệ lớn hơn một chút.
Bạch Tuyết ăn xong , vẫn như cũ vẫn là ngoan ngoãn đi thử quần áo, chắc
chắn quần áo anh mua đều rất đắt, vẫn là nên thử một chút, nếu không hợp có thể đi đổi lại!
Nhưng lại nghĩ mỗi lần anh mua quần áo cô mặc đều rất vừa vặn, hình như là đặt làm giống nhau.
"Em rất thích cái này." Bạch Tuyết thật bất ngờ, bộ quần áo này cô rất thích, thế nhưng, ngay lúc cô thay quần áo.
Lãnh Dạ từ xa bước tới trước mặt cô, ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, bởi
vì anh nhìn thấy vết thương trên người cô, như là bị vật cứng đánh
trúng.
Kỳ thực, vết thương trên người Bạch Tuyết là do Bạch Lan dùng chổi lông
gà mà đánh, Lãnh Dạ nhìn thấy trên người cô có hai vết bầm tím, khuôn
mặt đen lại trong nháy mắt, hơn nữa còn rất lạnh.
"Ai đánh ?" Lãnh Dạ tức giận hỏi.
Anh không ngờ người phụ nữ của anh còn có người dám khi dễ!
Bạch Tuyết khẩn trương nhìn Lãnh Dạ, ánh mắt của anh thật hung dữ, thật
dọa người, anh là một người tàn nhẫn, Bạch Tuyết vẫn luôn biết thế,
nhưng mà, mặc kệ thế nào Bạch Lan là con gái của cha, Bạch Tuyết cũng đã đánh lại Bạch Lan, cũng không tính là có hại!
Cô lắc lắc đầu, cô không muốn khiến cho cha thêm ngột ngạt, Lãnh Dạ là
một con người nguy hiểm, anh mà nổi giận, người bình thường sẽ không có
khả năng chống đỡ được !!!
Lãnh Dạ thấy bộ dạng này của cô, càng trở nên tức giận !!!
Cô gái nhỏ này là đang che dấu ai?
"Là là do em tự mình bị ngã ..." Bạch Tuyết thấp giọng trả lời. Cúi đầu, không biết làm bộ dáng như thế nào cho phải , cố ý né tránh, trong ánh
mắt trộn lẫn một tia áy náy, cô biết là anh quan tâm cô, thế nhưng, mặc
kệ thế nào, cô cũng đã giáo huấn Bạch Lan, cô vẫn còn phần nào bận tâm
đến cảm nhận của cha.
Lãnh Dạ cũng không phải đồ ngốc, mọi cử chỉ của Bạch Tuyết đều bị thu hết vào trong mắt anh, trong lòng anh càng thêm phẫn nộ!
"Dám đυ.ng đến người của anh, chính là muốn chết!" Lời Lãnh Dạ nói khiến Bạch Tuyết hoảng sợ.
Bạch Tuyết vừa nghe, không tốt!
Người đàn ông này muốn gϊếŧ người sao? Chỉ vì trên người cô có hai vết bầm tím ???
"Anh vì em mà sẽ gϊếŧ người sao?" Bạch Tuyết chớp đôi lông mi cong dài nhìn Lãnh Dạ.
"Có thể."
Bạch Tuyết nóng nảy, liền ôm lấy cánh tay Lãnh Dạ.
"Nhưng, anh không nên vì em mà gϊếŧ người."
"Người phụ nữ của anh, anh còn không nỡ đánh, ai dám —— "
"Em chính là bị ngã , thực sự, không liên quan tới bất kỳ ai, anh đừng
nên truy cứu nữa có được không? Em còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho anh." Bạch Tuyết cực lực che giấu tâm tư lo sợ của chính mình, cô
sợ Lãnh Dạ sẽ gϊếŧ Bạch Lan, đến lúc đó chẳng khác nào gϊếŧ cha, Bạch
Tuyết làm không được, mặc dù Bạch Lan đáng ghét, thế nhưng, sau này cô
sẽ tự bảo vệ lấy chính bản thân mình, cô không thể để Lãnh Dạ vì cô mà
làm chuyện phạm pháp!
Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết sau khi cơm nước xong len lén ở trên bụng vỗ ba
cái, ý là hiện tại bọn nhỏ đã mở tất cả hệ thống cách âm. Như vậy bây
giờ bọn họ là an toàn , không ai có thể nghe trộm.
"Anh gần đây thật hay nóng giận, có phải hay không là bởi vì thật lâu
không có cái kia ... Cho nên mới phải nổi giận..."Bạch Tuyết nói thật
nhỏ.
"A?" Lãnh Dạ ngoài ý muốn nhìn Bạch Tuyết, không ngờ cô gái nhỏ này cư
nhiên sẽ nói như vậy, thật bất ngờ, rất giật mình, chẳng lẽ cô cũng muốn ?
"Em hiện tại liền đi tắm, anh chờ em..." Bạch Tuyết ngọt ngào ,mềm dẻo
nói. Kỳ thực, Tiểu gạo nếp đoàn trong bụng Bạch Tuyết thực sự là di
truyền từ Bạch Tuyết, cùng Bạch Tuyết nói chuyện chính là giống nhau,
Lãnh Dạ lập tức liền nguôi giận , hơn nữa thân thể tê tê như bị điện
giật.
"Khụ khụ! Cùng nhau tắm đi."
"A?"
"Cùng nhau tắm, đi thôi."
"Này..." Bạch Tuyết mặt đỏ tim đập nhìn Lãnh Dạ.
Ai ngờ vừa tiến vào phòng tắm, tất cả đều thay đổi, vốn đang yên tĩnh thì Lãnh Dạ bỗng nhiên trở nên rất thị huyết.
"Cô gái nhỏ, anh thực sự là nợ em , em sờ sờ ở đây, anh nhanh chóng đã
bị em làm cho sắp chết ——" Lãnh Dạ liền nắm tay Bạch Tuyết hướng hai
chân chính mình mà vuốt ve.
( Míp : edit đoạn này >.< .... thật đen hết đầu... phụt hết máu mũi... )
Bạch Tuyết bị ánh mắt của anh dọa đến sợ, anh thế nào bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt rất hung hãn!
Không ngờ anh cư nhiên rất nhanh kéo xuống khóa quần của anh, vẻ mặt
Bạch Tuyết có chút lúng túng, người đàn ông này thế nào lại cấp bách như thế, anh thậm chí ngay cả cởϊ qυầи cũng không kịp , quần rơi đến đầu
gối, cuối cùng rơi trên mặt đất. Hạ thân anh chỉ còn lại duy nhất một
***, anh cũng lười cởi, chỉ là lay một chút, chỉ thấy cái kia chôn ở
trong bụi cỏ mạnh mẽ liền chui ra, hơn nữa cao cao nổi lên, Bạch Tuyết
bị dọa đến sắc mặt đều biến hóa.
"Sờ nó ——" Lãnh Dạ một tiến ra lệnh, Bạch Tuyết môi run lên. ( Tác giả : hì hì, Tuyết nhi thảm! )