Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 155: Em trai Ma Vương

Lại dám chạy trốn! Cô lại dám --

Được thôi! Anh cũng không cần mềm lòng!

Lãnh Dạ tức giận nắm tay đánh về phía vách tường, vách tường liền bị đánh thành khe nứt, máu tươi trên tay chảy ròng, bắn lên trên vách tường trắng, thậm chí bắn cả lên trên mặt anh, vậy mà anh nhìn chằm chằm vách tường, mặt mày hung dữ!

Giống như ma quỷ!

Bạch Tuyết --

Nhất định tôi sẽ tìm được em!

Thế nhưng, vào lúc này, trong bầu không khí nguy hiểm, Bình Tĩnh lại tiến vào, anh không thể không tiến vào, bởi vì có chuyện quan trọng muốn thông báo!

"Anh, tên đó tới!" Bình Tĩnh khϊếp đảm nói.

"Ai?" Lãnh Dạ bỗng nhiên quay đầu lại, ôm một tia hi vọng nhìn Bình Tĩnh, anh cho rằng đã tìm được Bạch Tuyết .

"Em trai Ma vương, Ma quỷ." Bình Tĩnh nói.

Lãnh Dạ thất vọng!

Không phải người phụ nữ của anh đã trở về!

"Biết rồi! Cậu đi trước đi!" Lãnh Dạ trả lời.

Bình Tĩnh do dự một chút, vẫn đi ra ngoài!

Tên đó tới!

Chẳng lẽ bọn nhỏ đã sớm biết Ma quỷ đi tới nhân gian, cho nên mang theo Bạch Tuyết rời đi?

Nếu như là vậy, Bạch Tuyết rời đi là đúng đắn.

Dù sao Ma Quỷ đang hướng về phía bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết, nhất định tên đó đã đoán được máu của bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết có thể cứu anh trai mình là Ma Vương.

Lãnh Dạ bỗng nhiên đứng dậy canh giác, đã tới, vậy thì sẽ gặp thôi!

Ma Quỷ trực tiếp đến nhà của Lãnh Dạ, hắn ta biết Lãnh Dạ ở thế giới nhân loại chính là đang chờ hậu nhân của mẫu đơn tiên tử chậm rãi lớn lên, hắn ta đã nhận được tin tức, Lãnh Dạ và hậu nhân mẫu đơn tiên tử đã kết hợp, hơn nữa ba linh đồng Thiên sơn kia đã rời khỏi Thiên sơn, nói như vậy hiện tại mẫu đơn tiên tử có khả năng đã mang thai?

Hai tay Bình Tĩnh nắm chặt đứng ở trong sân, lúc này bên cạnh nổi lên gió to, lá cây trên mặt đất đều bị cuốn lên không trung! Hơn nữa xoay tròn xung quanh Bình Tĩnh!

"Ha ha... Tên kia? Ngươi chỉ là một tiểu yêu sao có thể là đối thủ của bản tôn, không nên ở chỗ đây nhận lấy cái chết , nhanh gọi Vương của các ngươi ra, nếu không ta san bằng nơi này!" Ma Quỷ lơ lửng trên không trung vẫn không có hạ xuống !

Bình Tĩnh lo lắng làm hại người khác, đã phòng hộ nơi này, người khác sẽ không thấy ở đây sảy ra chuyện gì!

"Ma Quỷ hèn hạ, ông đây ở chỗ này chờ ngươi chính là cho ngươi mặt mũi, đừng tưởng rằng mình có bao nhiêu tài giỏi, chỉ ngươi? Ông đây còn không để vào mắt! Muốn gặp Vương của tôi, mơ tưởng!" Bình Tĩnh phi thân lên, nhìn thẳng vào Ma Quỷ.

"Ha ha ... Không biết sống chết, ngoan ngoãn chịu chết đi --" Ma Quỷ bỗng nhiên rống một tiếng, một đạo hồng quang đánh thẳng qua, ngay khi đánh tới Bình Tĩnh. Một đạo lam quang đối diện đón nhận lại hồng quang.

Không tệ, đạo lam quang này chính là do Lãnh Dạ vĩ đại chúng ta bắn tới .

Anh biết pháp lực Bình Tĩnh không đủ, giả như hồng quang vừa rồi đánh tới Bình Tĩnh, thì cậu ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

"Ma Quỷ, ngươi lại dám dương oai ở nhân gian, chẳng lẽ không sợ trời phạt?" Lãnh Dạ gầm lên giận dữ!

"Hôm nay ta tới lấy huyết mạch của hậu nhân mẫu đơn tiên tử, nếu không muốn chết, ngoan ngoãn giao cô ta ra đây! Nếu không bản tôn sẽ đại khai sát giới! Đến lúc đó nơi đây sẽ máu chảy thành sông! " Ma Quỷ gào lên.

" Khốn khϊếp! Ngươi muốn huyết mạch của hậu nhân mẫu đơn tiên tử, không có quan hệ gì tới người nơi này, nếu ngươi dám làm hại người nơi này, ta sẽ không tha cho đâu --" Lãnh Dạ lạnh lùng rít lên.

"Không muốn ta làm hại người nơi này, liền ngoan ngoãn giao hậu nhân mẫu đơn tiên tử ra, nếu không... Hừ hừ!" Ma Quỷ đe dọa.

" Đê tiện -- Hiện nay Bản vương vẫn đang tìm mẫu đơn tiên tử, đến nay vẫn chưa có tìm được !" Lãnh Dạ sắc bén trả lời, trong giọng nói không có một chút do dự.

"Càn rỡ, ngươi dám lừa gạt bản tôn, linh đồng Thiên sơn đã đầu thai chuyển thế, ngươi cho là bản tôn không biết sao? Nếu ngươi không có cùng hậu nhân mẫu đơn tiên tử kết hợp, thì tại sao bọn họ có thể đầu thai?" Ma Quỷ quát.

"Cho dù là linh đồng đầu thai cũng không có quan hệ gì với bản vương?"

"Không cần nói với bản tôn ngươi không biết, linh đồng Thiên sơn tu luyện mấy trăm năm vẫn không có đầu thai, chính là vì đang chờ đợi hậu nhân mẫu đơn tiên tử cùng Lang Vương ngươi kết hợp!" Ma Quỷ thét lên, Cuối cùng Lãnh Dạ suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, thảo nào.

"Chớ có nói hươu nói vượn, nhận của ta một chưởng --" Lãnh Dạ nổi giận! Người của anh, con của anh sao có thể bị người ta khi dễ, dễ dàng như vậy, thân là Lang Vương, nếu như ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được, sẽ không xứng làm Lang Vương.

Ma quỷ tiếp được một chưởng sắc bén của Lãnh Dạ!

"Không ngờ pháp lực của ngươi tiến triển nhanh như vậy, bản tôn thực sự là xem nhẹ ngươi ! Phẫn nộ --" Ma Quỷ ra một chưởng tập kích Bình Tĩnh, Bình Tĩnh xem chiến bên cạnh bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu đen, rơi trên mặt đất!

Ma Quỷ biết Lãnh Dạ trọng tình trọng nghĩa, cố ý tập kích Bình Tĩnh, phân tán lực chú ý của Lãnh Dạ, quả nhiên Lãnh Dạ bay qua tiếp được Bình Tĩnh, lúc này, Ma Quỷ dùng sức phát ra một kích trí mạng, trúng vào phía sau Lãnh Dạ. Cùng Bình Tĩnh rơi xuống.

"Anh?" Bình Tĩnh thống khổ kêu lên!

Lãnh Dạ và Bình Tĩnh rơi xuống, Lãnh Dạ phi thân lên, đứng vững, hai tay vận hành, chỉ thấy một quả cầu lam trong lòng bàn tay Lãnh Dạ nhanh chóng xoay tròn, sau đó Oành-- bắn ra, hai tay Ma Quỷ tiếp được, thế nhưng, hắn ta không nghĩ đến nội lực Lãnh Dạ thâm hậu như thế, Oành-- quả cầu lam khiến Ma Quỷ bay ra!

A --

Ma Quỷ hét thảm một tiếng biến mất không thấy!

Lãnh Dạ cũng ngã trên mặt đất, chẳng biết rằng một kích vừa rồi dốc hết toàn lực của Lãnh Dạ, anh biết Ma Quỷ vừa mới đến nhân gian, phải cho hắn ta biến tay, nếu không sau này hắn lại không biết tự lượng sức mình đến tìm phiền toái, đến lúc đó liền khó đối phó, cứ như vậy, Ma Quỷ ăn ít khổ sở, sau này hắn ta sẽ làm việc cẩn thận!

"Anh? Anh, anh..." Bình tĩnh kêu to, anh ta nỗ lực bò dậy, ôm Lãnh Dạ vào trong nhà, sau đó ngồi xếp bằng, hơn nữa gọi Lãnh Nguyệt và mẫu thân Lãnh Dạ tới.

Lãnh Nguyệt vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt Lãnh Dạ trắng bệch nằm ở trên sô pha!

"Anh, anh..."

Lãnh Nguyệt quỳ rạp xuống bên người Lãnh Dạ, lo lắng lay người Lãnh Dạ, hy vọng anh có thể tỉnh lại!

"Lãnh Nguyệt, bây giờ em ra ngoài đi, ở bên ngoài coi chừng, phòng ngừa tên Ma Quỷ lại đến! Chúng ta phải vận khí cho anh ấy!" Bình tĩnh đau đớn nói.

"Vâng, em lập tức đi ngay, thế nhưng bây giờ bản thân anh còn khó giữ nổi, làm sao vận khí cho anh ấy được, vẫn là nên nhờ mẫu thân vận chân khí cho anh ấy đi?"

"Nguyệt nhi con mau đi ra ngoài trông chừng, nơi này có ta rồi, con yên tâm." Mẫu thân Lãnh Dạ đỡ Lãnh Dạ ngồi trên mặt đất, sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu vận khí.

Bạch Tuyết đang ở nơi xa, bỗng nhiên mí mắt giật liên hồi, cô không biết cô rời khỏi Lãnh Dạ thì sẽ như thế nào? Thế nhưng, cô biết người đàn ông độc tài kia nhất định sẽ giận dữ!

Thậm chí sẽ nổi điên!

Cho nên mí mắt cô mới có thể giật liên hồi như vậy!

Bạch Tuyết sờ sờ bụng của mình, làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?

Rời khỏi anh, hai người hẳn là đều khó chịu đi?

Thế nhưng, người nhà bọn họ không thích cô, không thích đứa nhỏ trong bụng của cô!

Nghĩ đến đứa nhỏ, Bạch Tuyết kiên định muốn lẩm trốn! Không thể bị bọn họ bắt được!

Cô xuống xe, xờ vách tường đi về phía trước, ở đây đã là thôn nhỏ, không có đường quốc lộ, mà là đường núi gồ ghề, cô cẩn thận đi lên trên núi, bởi vì cô nhìn thấy giữa sườn núi có một thôn nhỏ, không bằng đi tới đó trốn? Vốn định đến nhà cô hoj ở mấy ngày, nghĩ lại hay là thôi đi! Không biết người trong nhà cô có sao không? Ngộ nhỡ giống người như mẹ kế! Vì vậy, cô mới chọn một thôn hẻo lánh như thế trốn đi!

Bạch Tuyết dọc theo sườn núi đi lên phía trước, mệt mỏi thì ngồi nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục lên đường!

Lúc này.

"Em trai, chúng ta có nên giúp mẹ hay không, nhìn rất đau lòng nha!" Sói con số một hỏi.

"..." Đứa hai không nói, kỳ thực trong lòng nó cũng đau lòng cho mẹ! Thế nhưng, bây giờ bọn nó không thể ra tay, một khi sử dụng pháp lực, Ma Quỷ sẽ phát hiện bọn chúng, sau đó tìm tới nơi này, đến lúc đó bọn chúng cũng sẽ bị mang đi! Cho nên bọn chúng không thể ra tay trợ giúp mẹ!

"Anh cả, nhịn một chút đi! Hiện tại mặc dù mẹ vất vả, thế nhưng, tối thiểu chúng ta đều rất an toàn !" Sói con số ba đau lòng nói.

"Nếu không thế này đi, chúng ta không thể dùng pháp lực, thì sau này nếu như mẹ bị ức hϊếp, chúng ta liền chỉ đạo tư tưởng của người, làm cho người kiên cường có được không?" Cuối cùng sói con số hai nghĩ đến việc có thể giúp mẹ.

Nó biết hai tháng này, bọn chúng tạm thời phải lẩn trốn, trong vòng ba tháng bọn chúng chưa có lớn thành hình người thì giai đoạn mẹ mang thai rất nguy hiểm, bây giờ bọn chúng mới hơn một tháng, qua hai tháng nữa bọn bạn chúng đủ ba tháng, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm của phụ nữ mang thai .

Cho nên bọn chúng chỉ cần ở trong bụng mẹ sống quá cẩn thận qua hai tháng này thì tốt rồi, đến lúc đó bọn chúng có thể trở lại tìm cha, mặc dù Ma Quỷ đến tìm phiền toái, bọn chúng cũng không có sợ như vậy, đến lúc đó bọn chúng cũng đã thành hình, cũng có thể phát công lực, cũng có thể bảo vệ mẹ, khi đó bọn chúng đã khẻ hơn, liền không cần lo lắng rơi ra khỏi bụng mẹ.

Chỉ là bây giờ bọn chúng phải kiên nhẫn một khoảng thời gian!

"Chỉ có như vậy, trong khoảng thời gian này phải để mẹ ủy khuất!"

Bạch Tuyết không biết ba đứa nhỏ trong bụng có bao nhiêu ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, đau lòng cho cô. Nếu như cô biết nhất định sẽ rất vui vẻ.

Thật vất vả đến được thôn trên sờn núi, nhìn một căn nhà vẫn sáng đèn, Bạch Tuyết gõ gõ cửa, chỉ chốc lát sau một ông cụ ra mở cửa, ông nhìn Bạch Tuyết, dường như không phải người nơi này?

"Ông à, con lạc đường, có thể vào đây nghỉ ngơi một chút?" Bạch Tuyết mệt mỏi hỏi, cô mệt muốn chết rồi, cô đã đi rồi rất xa, cái gì cũng chưa có ăn, đã không còn bao nhiêu thể lực chống đỡ!

"Cô gái, vào đi, đường núi ở đây rất nhiều, cô từ ngoài đến nơi này rất dễ lạc đường!" Ông cụ cho Bạch Tuyết tiến vào, Bạch Tuyết đi vào, mới phát hiện trong cái nhà này chỉ có hai cụ già, các con đều lên thị trấn làm việc, trong nhà chỉ có một đứa bé và hai cụ già.

Bạch Tuyết tạm thời được ông bà cụ cho ở nhờ, người bà cho Bạch Tuyết một bát mỳ, còn nấu cho cô hai quả trứng, Bạch Tuyết đói rã rời, đều ăn hết.

"Bà, cảm ơn bà." Bạch Tuyết vô cùng cảm kích. Nước mắt lưng tròng nhìn hai ông bà.

"Cô bé ngốc, cảm ơn cái gì, hiện tại chúng ta không giống như trước, mọi nhà đều có cơm ăn, cô yên tâm ở nơi này đi, đã tới, thì cứ ở lại, coi như nơi này trong nhà mình, đừng khách khí." Cụ bà nhìn thấy Bạch Tuyết mang theo túi xách, cũng đoán đại khái có lẽ cô rời nhà trốn đi. Hoặc là là lạc đường. Mặc kệ thế nào, trước cho cô ở lại rồi nói.

Bạch Tuyết vào ở trong một căn phòng nhỏ, bà cụ lấy ra cho cô chiếc chăn bông mới để đắp.

"Cô gái, chúng ta ở trong núi không thể so với thành phố, ở đây đêm đã khuya sẽ rất lạnh, đắp nhiều một chút, đừng để cảm lạnh." Bạch Tuyết nhịn không được khóc lên.

"Làm sao vậy? Vì sao cô lại khóc?"

"Bà, bà thật tốt, bà giống như mẹ con, thế nhưng..." Bạch Tuyết tủi thân nức nở. (Bạch Tuyết lập tức sẽ biết đứa nhỏ trong bụng có thể nói, hơn nữa còn không phải một đứa nhỏ, mà là ba, chờ mong nhé...)