Bạch Tuyết tự mình an ủi mình, không chấp nhặt việc mẹ Lãnh Dạ không thích đứa nhỏ trong bụng, coi như là nhìn mặt mũi Lãnh Dạ.
Rất nhanh đã tới nhà hàng ăn, Bạch Tuyết ngồi im, mẫu thân Lãnh Dạ cũng ngồi im, nên Lãnh Dạ đành phải đi chọn món ăn.
Lãnh Dạ rời khỏi, mẫu thân anh nhanh chóng lợi dụng thời gian con trai không ở đây.
"Tôi không cần biết cô tiếp xúc với con tôi có mục đích gì, hi vọng cô hiểu rõ một chút, cô mãi mãi chỉ có thể là tình nhân của nó, chẳng lẽ cô muốn đi theo nó như thế mãi? Con tôi có rất nhiều phụ nữ, cô căn bản không xứng làm người của nó, những người phụ nữ kia mỗi người đều tốt hơn cô!"
"Bác gái yên tâm, cháu sẽ rời khỏi anh ấy! Vả lại, cháu cũng không có mang thai, bác cũng không cần khẩn trương như vậy, cửa lớn của Lãnh gia các người cháu cũng không định tiến vào!" Bạch Tuyết cho rằng cô không ăn trộm ăn cướp, tại sao muốn nhục mạ cô!
"Thật sự cô sẽ rời khỏi nó?" Mẫu thân Lãnh Dạ không ngờ tới, hôm qua Bạch Tuyết còn khóc nói không rời khỏi, chỉ qua một đêm, cô lại nói sẽ rời khỏi con trai mình, không khỏi có chút nghi ngờ?
"Cháu có tự tôn của mình, trước đây cháu không biết anh ấy đã kết hôn, cho nên cháu mới có thể ở bên anh ấy, nếu anh... Cháu nghĩ mình nên rời khỏi!" Bạch Tuyết nhỏ giọng nói.
"Coi như cô là một cô gái sáng suốt, nhớ kỹ, mãi mãi cũng không nên gặp lại con tôi, bằng không cô sẽ hại chết nó! Nhớ kỹ tôi đã nói." Mẫu thân Lãnh Dạ nói.
"Bác gái, xin bác nói chuyện chú ý một chút, cháu yêu Lãnh Dạ, làm sao lại hại anh ấy chứ!" Bạch Tuyết gần như muốn khóc, cô yêu Lãnh Dạ còn không kịp, sao có thể hại anh?
"Từ xưa hồng nhan họa thủy!" Mẫu thân Lãnh Dạ nói.
"Ha Ha! Thì ra là!" Bạch Tuyết cười lạnh hai tiếng, dường như đã hiểu, dường như còn hoang mang!
Lãnh Dạ rất nhanh trở lại , không có phát hiện Bạch Tuyết khác thường, Bạch Tuyết không muốn Lãnh Dạ vì cô lo lắng, kỳ thực cô hiểu trong lòng người đàn ông này có đôi khi rất quan tâm cô, nếu không vì sao lại ở cùng cô, đυ.ng phải mẹ anh cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn!
"Cảm ơn." Bạch Tuyết hướng về phía Lãnh Dạ cười cười, chẳng biết Lãnh Dạ nhíu mày, mỗi lần trong lòng cô khó chịu trên mặt đều có loại mỉm cười này, cô khổ sở cũng không biểu hiện ra ngoài, mỉm cười của cô khiến tim của anh giàu xé, anh thà rằng nhìn thấy bộ dạng cô đau buồn, cũng không cần cô chịu đựng uất ức như thế!
"Ăn nhiều một chút. Mẹ? Đây là của người." Lãnh Dạ để tới trước mặt Bạch Tuyết, mềm giọng muốn Bạch Tuyết ăn nhiều một chút, sao Bạch Tuyết có thể chịu được anh lại đối tốt với cô như vậy!
Cúi đầu, xoạch, rơi một giọt nước mắt, cúi đầu ăn cháo trong bát, không muốn Lãnh Dạ nhìn thấy dạng vẻ cô như vậy, cho nên từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng ăn!
"Làm sao vậy?" Đỉnh đầu truyền đến hỏi thăm dịu dàng!
Mẫu thân Lãnh Dạ không ngờ con mình thay đổi nhiều như vậy, nó lại có thể ôn nhu đối với một cô gái như vậy, nó lại có thể quan tâm tới người khác, lại có thể buông xuống tự tôn, buông xuống cao ngạo, lại có thể quan tâm Bạch Tuyết trước mắt này!
Bà quyết không thể cho bi kịch sảy ra!
Cô gái này phải biến mất!
"Không có việc gì, không có việc gì, có chút nóng!" Bạch Tuyết hít mũi, cố nén nước mắt đảo quanh, trả lời Lãnh Dạ.
"Ăn từ từ, đây, tôi giúp em." Nhìn Bạch Tuyết như vậy,Lãnh Dạ đau lòng không ngớt, cô như vậy là sao? Chẳng lẽ sau khi mang thai liền trở nên yếu đuối sao?
"Không, không cần, tự em ăn là được." Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn Lãnh Dạ, nhìn nhìn mẹ Lãnh Dạ! Cô làm sao thế này? Cô hẳn là phải kiên cường, tại sao muốn ở trước mặt anh và mẹ anh khóc?
"Ăn từ từ, không hợp khẩu vị tôi sẽ cho người làm thứ khác." Lãnh Dạ hoàn toàn không đếm xỉa tới mẫu thân mình ở đây, anh cũng là vì chứng minh quyết tâm mình muốn Bạch Tuyết, anh là nói cho mẫu thân mình biết, cô gái này hắn đã định rồi.
"Không sao đâu, ăn rất ngon, thực sự." Bạch Tuyết ngẩng đầu cho Lãnh Dạ một nụ cười ngọt ngào, để anh yên tâm.
Bạch Tuyết vừa nhìn Lãnh Dạ, đôi mắt liền chuyển đi.
"Lãnh Dạ, sau khi cơm nước xong, em muốn đi xem cha, rất ít khi bác gái đến, anh bồi bác gái đi." Bạch Tuyết nói.
"Tạm thời mẹ tôi sẽ không trở lại, tôi sẽ cùng em đi gặp cha em, rất nhanh cha em sẽ về nhà." Lãnh Dạ vừa ăn vừa nói, biểu tình rất tự nhiên, kỳ thực, trong lòng...
"Cám ơn anh, em muốn tự mình đi." Bạch Tuyết nhìn mẫu thân Lãnh Dạ, ý nghĩ sâu xa.
"Con trai, mẹ thật sự có chuyện phiền con, mẹ vừa mới đến đây, rất nhiều nơi không quen, con liền đi dạo cùng mẹ đi."
"Mẹ, con sẽ bảo Nguyệt Nguyệt đi cùng mẹ."
"Cả ngày cũng không thấy em gái con đâu, còn muốn nó theo ta, kéo đến đi!"
"Lãnh Dạ, anh đi cùng bác gái đi, em không sao, thực sự." Bạch Tuyết đưa tay sờ lên mu bàn tay Lãnh Dạ đặt ở trên bàn cơm, cô nghĩ muốn Lãnh Dạ ôm mình một cái, thế nhưng, hình như đây là một hi vọng xa vời, nếu như cô không rời đi, mẹ anh sẽ không bỏ qua cho đứa bé trong bụng cô!
"Được rồi!" Lãnh Dạ đáp ứng .
Ăn xong cơm, Bạch Tuyết rời đi.
Lãnh Dạ đi toilet, anh muốn gọi điện thoại cho thủ hạ, để cho bọn họ đi theo Bạch Tuyết, một tấc cũng không rời, vốn muốn để Bình Tĩnh đi theo, thế nhưng Bạch Tuyết nhận ra nó, cho nên anh an bài ba người thủ hạ lanh lợi đi theo Bạch Tuyết, hơn nữa nói nhất định phải bảo vệ cô, không cho phép cô chạy mất, không cho phép sảy ra chuyện không may!
Bạch Tuyết đeo túi xách đi tới cửa hàng cầm đồ, khiến cho cô không ngờ là, hai khuy cài áo lại đổi được tám mươi vạn!
Ông trời ơi!
Bạch Tuyết bị dọa sợ!
Rốt cuộc nguời đàn ông này cho trên người cô bao nhiêu tiền?
Những thứ trong ngăn kéo ấy sẽ không phải vô giá chứ!
Cô bỗng nhiên thấy áy náy!
Cứ đi như vậy, nhất định anh sẽ hận cô!
Sẽ hận cô tới chết!
Thế nhưng, cô muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, cô không đi, mẹ anh sẽ không dừng lại!
Nhưng vào lúc này.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta cứ nhìn cha và mẹ tách ra như vậy sao?" Sói con số một hỏi.
"Phải tách ra." Sói con số hai nói.
"Vì sao? Em không muốn tách khỏi cha!" Sói con số ba khổ sở nói.
"Bởi vì tên đó tới! Trước hết chúng ta phải chạy trốn!" Sói con số hai nói.
"Ai?" Sói con số một hỏi.
"Kẻ thù của chúng ta-- em trai Ma Vương: Ma quỷ." Sói con số hai nghiêm nghị nói.
"Cái gì? Sao tên đó lại tới? Nguy rồi! Cộng thêm lão yêu bà, bây giờ chúng ta rất nguy hiểm!" Sói con số một nói.
"Cho nên, chúng ta phải chạy trốn cùng mẹ trước, hiện tại ở lại bên người cha trái lại sẽ có hại, phải biết hậu nhân của Lang Vương cùng mẫu đơn tiên kết hợp, mục tiêu của chúng rất lớn, hiện tại nguyên thần của mẹ còn chưa có trở về vị trí cũ, bây giờ mẹ chính là người phàm, chúng ta cũng nhỏ bé, chúng ta ở cùng một chỗ với mẹ sẽ không sợ bị lộ, thế nhưng nếu như hiện tại ở cùng một chỗ với cha ngược lại sẽ bị lộ nhanh hơn!" Sói con số hai nói.
"Ô ô... Em không muốn tách ra khỏi cha!" Sói con số ba nói.
"Yên tâm, tương lai chúng ta còn trở lại, chỉ chờ tới lúc ba người chúng ta đầy tháng, ba tháng sau, chúng ta sẽ có hình người, đến lúc đó pháp lực có thể cao hơn so với hiện tại, hiện tại chúng ta mới hơn ba mươi ngày, chỉ như một hạt đậu, chính là cần thời gian dưỡng thai, nếu như chúng ta đấu với lão yêu bà sẽ rất nguy hiểm, tách ra chỉ là tạm thời!" Sói con số hai lạnh lùng nói.
"Anh nói nhé, ba tháng sau chúng ta có hình người, nói như vậy, cũng chính là tách ra khỏi cha hai tháng liền ok, đến lúc đó chúng ta sẽ trở lại nhé? Không được gạt người?" Sói con số ba nói.
"Đương nhiên là thực, hai tháng sau chúng ta sẽ trở về."
Bạch Tuyết đi tới cửa hàng, vì Lãnh Dạ mua một bộ đồ màu đen, đối với người đàn ông này cô không thể buông bỏ!
Thế nhưng, hiện tại cô không có đường để đi!
Đứa nhỏ trong bụng sẽ càng ngày một lớn lên, đến lúc đó sẽ không giấu giếm được!
Cô nhất định phải sinh đứa nhỏ có dòng máu của Lãnh Dạ! Nhất định phải sinh, thế là, quyết tâm rời đi càng cương quyết.
Trở lại biệt thự, Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ vẫn chưa về, kỳ thực, Lãnh Dạ bị mẹ anh quấn lấy, mẹ anh biết ý trong lời nói của Bạch Tuyết, chính là cô cần thời gian, cần thời gian rời đi, cho nên ánh mắt cuối cùng của Bạch Tuyết, bà liền hiểu.
Bạch Tuyết về đến nhà, đem cái nhẫn Lãnh Dạ mua cho cô lấy ra, đeo lên, sau đó đem ba vòng tay nhỏ bé cất vào trong túi. Đơn giản thu thập mấy bộ quần áo.
Cầm bút lên, viết cho Lãnh Dạ một bức thư.
Lãnh Dạ:
Em đi đây, xin lỗi, xin tha thứ em không từ mà biệt!
Gặp được anh là chuyện hạnh phúc nhất trong kiếp này của em, nhưng mà, chúng ta quen nhau lại là một sai lầm, em không muốn chia rẽ gia đình của anh! Là em xông vào cuộc sống của anh, là em phá hủy tất cả, nên lúc này phải rời đi!
Quen biết anh, em không hối hận.
Yêu anh, càng không hối hận.
Vĩnh viễn yêu anh.
Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết rơi nước mắt, ra khỏi biệt thự, sau đó lên xe taxi.
Cô không biết vẫn có người theo cô, người đi theo bảo vệ Bạch Tuyết gọi điện cho Lãnh Dạ, nói cô cầm một cái túi đi ra, đi tới hướng nhà ga.
Lãnh Dạ đen mặt cúp điện thoại!
"Con trai? Con trai..." Mẫu thân Lãnh Dạ ở phía sau gọi to, nhìn thấy biểu tình của con trai, bà biết là Bạch Tuyết chạy trốn. Hi vọng cô ta sẽ không bị con mình bắt lại!
Bạch Tuyết chợt phát hiện phía sau có một chiếc xe vẫn đi theo cô, trong lòng bắt đầu hoài nghi.
Thế là, cô xuống xe ở trước một tòa nhà, sau đó đeo túi xách đi vào.
Đúng lúc, Bạch Tuyết gặp được Lâm Giang, cô đã lâu không gặp người ngồi cùng bàn, bỗng nhiên trong lòng cảm giác có thể là cứu tinh.
"Lâm Giang, có người theo dõi tôi, cậu giúp tôi với, ngăn bọn họ lại." Bạch Tuyết cầu xin nói.
"Bạch Tuyết, cô yên tâm, đi vào trốn đi, tôi ngăn bọn họ lại." Chút chuyện này đối với Lâm Giang mà nói là việc rất nhỏ, cậu ta chỉ cần búng một ngón tay, mấy người theo dõi Bạch Tuyết kia lập tức đi trở về đi, không có theo Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đi vào sau tòa nhà, cô biết tòa nhà này còn có cửa saug, thế là chạy tới cửa sau, sau đó ngồi lên taxi tiếp tục chạy trốn.
Lên xe, Bạch Tuyết gọi cho Lâm Giang một cú điện thoại, dù sao muốn rời đi, hay là nên cảm ơn cậu ta.
"Lâm Giang cám ơn cậu, sau này có cơ hội tôi sẽ ở trước mặt cám ơn cậu." Bạch Tuyết cảm kích nói.
"Bạch Tuyết cô muốn đi đâu?" Lâm Giang lo lắng hỏi, từ khi Bạch Tuyết không đi học, cậu ta cũng không có đi đến trường, mà tùy ý đi chơi xung quanh thế giới nhân loại một thời gain, cậu ta không phải đối thủ của Lãnh Dạ, cậu ta cũng không muốn tổn thương Bạch Tuyết, Bạch Tuyết yêu Lãnh Dạ, cậu ta biết, hiện tại cậu ta đang do dự rốt cuộc nên làm như thế nào?
"Tôi muốn đi tới nhà người thân ở, tạm thời rời khỏi đây một thời gian." Bạch Tuyết nói.
"Nói cho tôi biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cô đang ở đâu? Tôi quá đó tìm cô." Lâm Giang hỏi.
"Lâm Giang, cậu không cần tới, hôm nay cám ơn cậu, tôi cúp đây." Bạch Tuyết cúp điện thoại.
Cô không có tới nhà ga, cũng không có tới sân bay, nàng lại ngồi taxt đi về nông thôn, cô nhớ ở nông thôn có một người cô? Là em gái cha, thế là cô muốn đi tới đó?"
Bạch Tuyết không có rời đi, mà là đi tới vùng ở nông thôn ngoại thành, cô cho rằng ở nông thôn sẽ an toàn hơn. Mạng lưới không phát triển, đến lúc đó nhất định Lãnh Dạ sẽ không nghĩ tới cô sẽ rời thành phố, đi xuống nông thôn.
Cô cho rằng nơi nguy hiểm thì càng an toàn, Lãnh Dạ nhất định cho rằng cô sẽ cao chạy xa bay, kỳ thực, cô ở nơi cách anh không xa, như vậy sẽ không bị anh phát hiện!
Nhưng mà, bên kia, mưa gió ầm ầm, thiên địa biến sắc!
"Cái gì?" Lãnh Dại giận dữ trừng mắt đối diện với thủ hạ, mấy người này là người lanh lợi dưới tay anh, thậm chí ngay cả cái cô gái cũng không coi được!
"Mẹ kiếp -- cái gì? Các cậu nói cái gì? KHông thấy người? Mấy người đàn ông các cậu thậm chí ngay cả một cô gái cũng không trông coi được, trơ mắt để người trốn thoát, đồ ăn hại--" Lãnh Dạ tức giận mắng, tức giận giáng một quyền về phía chiếc xe bên cạnh, anh một đường chạy như bay chạy tới, lại có thể người đi nhà trống!
"Phái người đuổi theo cho tôi, trạm xe lửa, bến xe, sân bay, ca-nô, chỉ cần là nơi người có thể đi liền đuổi theo cho tôi, tìm không được cô ấy không được trở về gặp tôi! Mẹ nó!"
Đêm khuya, toàn bộ nội thành dường như bị lật tung, tìm kiếm khắp tất cả các nơi, lại không có tìm được, cũng không có phát hiện dấu vết Bạch Tuyết chạy trốn!
Bình Tĩnh cẩn thận nhìn Lãnh Dạ ngồi ở trên sô pha, mặt trầm như nước, làm cho người ta kìm nén sợ hãi, anh không có mở đèn, một đôi hàn quang ở trong đêm tối lóe ra, âm trầm khủng bố, trận trận gió lạnh, thật sự là sợ hãi, giống như dã thú khát máu, mai phục trong đêm tối, tiến tới một gϊếŧ chết một, Bình Tĩnh chỉ có thể kiên trì đứng ở chỗ này!
Không phải Bạch Tuyết chạy trốn, đây là muốn gϊếŧ người a, cô là muốn gián tiếp hại chết bọn họ!
Bạch Tuyết lấy đâu ra lá gan dám chọc Lãnh Dạ như vậy, Bình Tĩnh cho rằng Bạch Tuyết nhất định điên rồi, nếu như hiện tại tìm được Bạch Tuyết, Lãnh Dạ nhất định sẽ răng rắc, một chưởng bóp chết cô! Càng nghĩ càng sợ, nhìn Lãnh Dạ trong bóng đêm, trong lòng không khỏi bắt đầu sợ hãi!
Lãnh Dạ bỗng nhiên đứng lên, bóng dáng cao lớn đứng ở trong đêm tối, âm u, mang theo khí tức lạnh lùng tử vong!
"Đi ra, ai cũng không cho tiến vào!" Lời Lãnh Dạ như một cây đao mạnh mẽ đâm vào người Bình Tnh, cậu nơm nớp lo sợ. Không dám nói một tiếng.
Sau khi cửa đóng lại, rốt cuộc trong phòng Lãnh Dạ nổi giận nổ tung, lúc này anh có thể phá hủy tất cả như Đại Ma Vương, ai dám xuất hiệnở trong tầm mắt anh, anh sẽ không chút do dự xé nát nguời đó! Đồ vật đập vào mắt đều bị anh hung hăng xé nát!
Cô nhóc đáng chết, thật là lợi hại! Cô thật dám!
Cô vẫn chưa tin anh có thể bảo vệ cô!
Anh lần lượt vì cô nhẫn nhịn, lần lượt bỏ xuống dáng vẻ, kể từ khi biết cô, anh không có đυ.ng chạm tới cô gái nào bên ngoài, anh chỉ sợ cô đau lòng, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Cô nhóc đáng chết mang theo con của anh! Thế nhưng vì sao bọn nhỏ không có phản đối cô?
Nàng cho là mình che che giấu giấu anh không biết cô mang thai sao? Cô liều mạng ăn cay, ăn tchua, cô nghĩ người khác cũng là đồ ngốc sao? Cô nhóc đáng chết! Chính cô vẫn còn con nít! Cô làm sao có thể chiếu cố tốt đứa bé trong bụng đây?
Vì cô suy nghĩ, vì bọn nhỏ trong bụng, anh làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ vì để cho cô an tâm, đáng ghét, cô lại có thể dám bỏ trốn! Bọn nhỏ trong bụng cô cũng là của anh, cô dựa vào cái gì không nói tiếng nào đã mang con anh đi?
Sở dĩ hiện tại anh không có vạch trần chuyenj cô mang thai, là bởi vì anh muốn tìm cách, làm sao khiến mẫu thân tiếp nhận bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết, chỉ là muốn chờ một chút, cô lại cứ tự mình mang mang bọn nhỏ của anh đi như vậy! Mẹ nó!
Còn dám khóc nói yêu anh! Không rời khỏi anh!
Đáng chết!
Cũng là bởi vì tin những lời này của Bạch Tuyết, mới có thể để cho cô chạy mất, đáng ghét, đều là chuyện hoang đường! Chuyện hoang đường gại người!
Ngày mẫu thân tới đó, Bạch Tuyết ôm anh khóc, khóc đến tan nát cõi lòng, hóa ra những thứ ấy đều là nói láo! Gạt người !
Nói cái gì mà không thể rời khỏi anh?
Đều là nói xạo!
Lãnh Dạ nổi giận!
Lãnh Dạmắng chửi người!
Lãnh Dạ hận muốn gϊếŧ người!
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, anh cũng không nên tin cô!
Cô thật sự đi!
Cô thật là độc ác!
Nàng thật to gan!
Đã như vậy, anh cũng không cần mềm lòng --
(Lang Vương vĩ đại của chúng ta không lâu sau cũng bị đánh hồi nguyên hình, đương nhiên là vì cứu Bạch Tuyết của chúng ta, đến lúc đó Bạch Tuyết sẽ thật sự biết lai lịch người cô yêu là gì? )