Treo Cờ

Chương 4

Ngày hôm sau bắt đầu thi cuối kỳ, buổi sáng Lương Kinh Kinh làm giám thị, buổi chiều rảnh rỗi, cô mang điện thoại di động cũ rích của mình đi tìm người bạn Lý Giai Lạc.

Ngày hè trong hẻm nhỏ, ven đường chen chúc các cửa hàng nhỏ. Vài ba thanh niên ăn mặc theo trào lưu đứng dưới bóng râm hút thuốc tán phét.

Xa xa, có một người đeo kím râm và khẩu trang đang đi trên vỉa hè, bóng người duyên dáng cầm ô, Lý Giai Lạc bật cười.

“Đưa tôi xem nào, hỏng thành cục sắt gì rồi?” Anh ta cười nói với người vừa đến.

Lương Kinh Kinh xông thẳng vào tiệm của anh ta: “Vào nhà trước đã, nắng chết tôi rồi…”

Người kia rất vui vẻ theo sau cô đi vào cửa hàng.

Đặt kính râm lên giá, Lương Kinh Kinh cởi khẩu trang hiện ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Lương Kinh Kinh rút điện thoại ra, một cánh tay với hình săm sóng biển và hoa sen duỗi đến trước mặt cô.

Lý Giai Lạc lật qua lật lại chiếc điện thoại: “Vẫn sửa được, bên trong màn hình không bị hỏng, chỉ cần thay phần bên ngoài thôi.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Thích đồ chính hãng hay hàng lậu.”

“Cứ dùng được là được, dù sao cũng sắp ra phiên bản mới rồi.”

“Vậy cậu đưa 500 đi, tôi vẫn sẽ lắp màn hình chính hãng có cậu.”

“Đắt thế.”

“Chị à, 500 còn chê đắt?” Anh ta nhìn cô: “Nếu không thì quay về bảo Vương Á mời tôi một bữa, không trả tiền cũng được.”

“Không thành vấn đề.” Lương Kinh Kinh mỉm cười: “Lắp cho tôi màn hình giá 3000 đi.”

Lý Giai Lạc ngước mắt lên, miệng méo xệch, giơ ngón tay cái với cô: “Chị hai, lợi hại lợi hại.”

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong Lương Kinh Kinh ngồi xếp bằng trên giường lau tóc, trên đùi trải một tờ giấy mỏng – biên lai.

Buông khăn mặt xuống, cô cầm điện thoại lên.

Cuộc thứ nhất, không có ai tiếp.

Lại cầm lấy khăn lau tóc, cô gọi tiếp lần nữa, vẫn không có người nghe.

Qua 5 phút đồng hồ, cô gọi lần thứ ba.

“Tút —— tút —— tút” Âm thanh chờ dài dằng dặc, không có người nhận, cũng không có ai cúp máy.

Vương Á cầm đĩa cà chua bi đi tới, cô ấy người cao chân dài mà dựa vào cạnh tủ quần áo.

“Sao thế, mặt mày cau có thế kia.”

Lương Kinh Kinh cúi đầu nói: “Tìm người đòi nợ.”

Vương Á nói: “Còn có người dám thiếu tiền cậu?”

Lương Kinh Kinh nhìn điện thoại không nói gì, Vương Á lại hỏi: “Không nhận điện thoại à.”

Lương Kinh Kinh nói: “Cậu thử nói xem nếu gọi ba cuộc rồi mà chẳng có ai nghe, là cố ý không nhận phải không?”

Vương Á nói: “Đương nhiên rồi. Ăn cà chua bi không?”

Lương Kinh Kinh bực bội lắc đầu, lại thấy Vương Á định đi thì gọi cô ấy lại: “À, đúng rồi, Lý Giai Lạc muốn cậu mời cậu ta bữa cơm.”

“Cậu bảo cậu ta đi ăn trong mơ đi.”

Lương Kinh Kinh cười rộ lên: “Thật ra tớ cảm thấy cậu ta rất khá, có nghị lực, đã nhiều năm như thế rồi.” Lý Giai Lạc là bạn học của các cô, theo đuổi Vương Á 4 năm.

Vương Á quay đầu lại nhìn cô: “À đúng rồi, cái anh Lamborghini của cậu thế nào rồi?”

Lương Kinh Kinh thở dài: “Không liên lạc nữa.”

Vương Á cười cười: “Hối hận rồi?”

Lamborghini mà Vương Á nhắc tới là con nhà giàu hồi trước muốn làm quen với Lương Kinh Kinh. Đó là một người bạn quen biết trên bàn tiệc, người địa phương, mở một công ty quảng cáo. Người này dáng dấp hơi mập nhưng điều kiện rất khá, tính cách cũng tạm coi là hài hước, Lương Kinh Kinh muốn thử một chút xem sao.

Lamborghini đi ăn với Lương Kinh Kinh hai lần, lần thứ thứ ba thì hẹn hò, anh ta đưa cô ra bờ sông hóng gió, ai ngờ ngồi trong xe chưa nói được hai câu đã lao đến hôn cô. Lương Kinh Kinh không vui đẩy anh ta ra, có lẽ người ta tưởng cô nghiện mà còn ngại, vẫn cứ tiếp tục hướng đến miệng cô đòi hôn. Nóng máu lên, Lương Kinh Kinh ‘bốp’ cho anh ta một bàn tay, đêm đó chia tay trong không vui.

Sau khi trở về cô kể chuyện này cho Vương Á nghe khiến Vương Á cười tới đau bụng. Về sau, Lamborghini kia cũng không đi tìm cô nữa.

Sau đó, Lương Kinh Kinh cũng hơi hối hận.

Là xe Lamborghini đấy, không biết cô còn cơ hội gặp được chiếc thứ hai nữa không.

Đêm nay, Lương Kinh Kinh không tiếp tục gọi cho Đàm Chân nữa. Cô gọi cho anh ba cuộc, nếu có tâm, anh nhất định sẽ gọi lại. Nhưng anh cũng không gọi lại.

Lương Kinh Kinh gọi được cho anh là vào buổi trưa hôm sau.

Khi đó cô vừa kết thúc việc trông thi, đi cùng đám học sinh nối đuôi nhau xuống tầng. Ngoài ý muốn phát hiện ra điện thoại đã nối thông, Lương Kinh Kinh đi ngược dòng người đến đầu hành lang nói chuyện.

Cô vừa ‘A lô’ một tiếng, bên kia đã nói: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Lương Kinh Kinh:”…”

Ngừng lại, Lương Kinh Kinh nói: “A lô, tôi là Lương Kinh Kinh, anh không lưu số sao?”

Trong ống nghe truyền đến tiếng gió thổi rất lớn, cứ phần phật phần phật. Sau một hai giây im lặng, đầu bên kia mới vang lên âm thanh: “Cô nói gì cơ? Ngại quá, tín hiệu không tốt…”

Lương Kinh Kinh tăng âm lượng: “A lô, tôi nói tôi là Lương Kinh Kinh, anh nghe được chưa? Hôm qua tôi đi sửa di động và lấy hóa đơn rồi. Bao giờ anh mới đưa tiền cho tôi?”

Lại là tiếng gió thổi.

Hai giây yên lặng chờ đợi vẫn không được đáp lại, Lương Kinh Kinh cau mày, cầm di động đến trước mặt nhìn thử, sau đó lại ghé vào tai ‘A lô hai tiếng.

“À, nghe rõ rồi, bao nhiêu tiền?” Anh bỗng nhiên đáp lại.

Ngữ khí bình thản nhẹ nhàng, so với người đứng đắn nghiêm trang trong trường học lại như hai người khác nhau.

Đầu hạ, bầu trời tràn ngập ánh nắng, một mảng xanh trong giống như bức màn sân khấu vô hạn.

Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ màu lúa mì nhàn nhã tựa trên lan can, đôi tay thoải mái cầm lấy bình nước khoáng. Theo nhịp đung đưa của cổ tay, nước trong bình cũng lắc lư theo.

Xung quanh trống trải rộng rãi, gương mặt người đàn ông gầy hẹp, sống mũi cao thẳng, mái tóc ngắn như thảm cỏ bị trận gió lớn thổi qua tạo nên gợn sóng.

Phía dưới, đường băng hình cung màu xám cắt thảm cỏ xanh mượt thành nhiều phần nhỏ, giống như những cánh đồng lúa nơi xa. Ở đầu bên kia, một chiếc máy bay nhỏ màu đỏ đang chậm rãi trượt trên đường băng.

“3 ngàn.” Người phụ nữ trong ống nghe nói.

Đàm Chân híp hai mắt lại: “Sửa ở đâu?”

“Một cửa hàng kỹ thuật số rất bình thường, phải thay cả màn hình.” Không biết có phải do chột dạ hay không, Lương Kinh Kinh còn chèn thêm một câu: “Vì muốn lấy nhanh nên họ tăng thêm tiền công.”

“Đừng sửa ở đó nữa, tôi nghĩ vẫn nên đưa về xưởng sản xuất thì tốt hơn, chất lượng càng yên tâm.”

Lương Kinh Kinh nói: “Không cần, ngày mai bên kia đã làm xong rồi.”

“Không được.” Bình nước khoáng đập vào lan can sắt theo tiết tấu, Đàm Chân nói: “Ngộ nhỡ sau này lại xảy ra vấn đề lớn hơn thì sao, tôi thấy gửi về xưởng sẽ tốt hơn.”

Lương Kinh Kinh đã ngửi ra được dấu vết của câu nói này, cười cười: “Có ý gì đây, các anh định quỵt nợ đấy à?”

Trên đường băng, máy bay chạy ngày càng nhanh. Chỉ chốc lát sau, cánh quạt nhỏ trên đầu máy bay bỗng nâng lên, vạch ra một dấu gạch chéo trên bầu trời. Tầm nhìn cũng nâng lên, Đàm Chân nheo mắt dưới ánh mặt trời, ngắm nhìn vệt đỏ đang lao thẳng vào bầu trời trong xanh kia, khóe miệng khẽ cong lên.

Anh nói với điện thoại: “Em thích thì theo em vậy, nhưng sau này xảy ra vấn đề gì thì đừng tìm chúng tôi. Lát nữa em thêm wechat của tôi vào, sau đó gửi cho tôi ảnh hóa đơn và chiếc điện thoại sau khi được sửa, tôi sẽ chuyển khoản cho em.”

“Wechat của anh là gì?”

“Em cứ tìm số điện thoại này là ra. Bên này tôi đang vội, không nói chuyện với em được nữa.”

“Này, tôi thấy…”

“Tút, tút, tút…”

Cúp điện thoại, Đàm Chân vặn chai nước khoáng uống một ngụm, ánh mắt anh thay đổi khi phát hiện bên cạnh có hai người đàn ông đang nhìn mình như xem kịch vui.

Mắt anh hơi nhướn lên như hỏi bọn họ, ý cười trên khóe miệng còn chưa tan đi.

Mạnh Chí Siêu, người có khuôn mặt baby hỏi: “Cô giáo của Tư Lam à?”

Đàm Chân ‘ừ’ một tiếng.

“Anh nói chuyện với người ta bằng giọng đó à, sau này cô ấy lại gây khó dễ Tư Lam cho coi.”

Mạnh Chí Siêu nhỏ hơn Đàm Chân một tuổi, dáng người vạm vỡ, mày rậm mắt to, làn da trắng trẻo. Đàm Chân hừ cười một tiếng, nhìn anh ấy như nhìn trẻ con rồi cũng lười nói chuyện.

Mạnh Chí Siêu cau mày, nghiêm túc nói: “Này, em không đùa đâu, anh đừng tưởng có thể dễ dàng đùa giỡn với phụ nữ, người ta là cô giáo của Tư Lam đấy…”

Đàm Chân chậm rãi quay đầu lại, yên tĩnh nhìn chằm chằm anh ấy.

Sau một giây đối mặt, Mạnh Chí Siêu nhăn trán, nói với người bên cạnh: “Sân bay của các anh rộng thật đấy, ha ha, anh vừa nói hạng mục tiếp theo là gì ấy nhỉ?”

Từ Ninh vẫn đứng im bên cạnh nãy giờ bỗng bật cười hai tiếng, lắc đầu bất lực, đi về phía bậc cầu thang.

“Đi thôi, dẫn các cậu đến đài quan sát nhìn thử.”



Ở đầu bên này, sau khi thi xong học sinh đã đi về hết.

Lương Kinh Kinh đứng trên hành lang tầng hai, nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp, lông mày nhăn thành hình chữ ‘Xuyên’.

Cô chửi thầm trong lòng, những vẫn đi tìm wechat của anh.

Ảnh đại diện wechat của Đàm Chân là một hòn đá nhỏ nằm dưới biển, cái tên wechat khiến Lương Kinh Kinh vừa bực mình vừa buồn cười.

Tên wechat của anh là —— “Bạn có thể gọi tôi là bố”.

Vừa mới gửi xong lời mời kết bạn, điện thoại Lương Kinh Kinh đã rung lên, cô vừa nhận điện thoại vừa đi xuống lầu: “A lô, mẹ à, có chuyện gì thế?”

Mẹ Lương gửi lời hỏi thăm từ phía Đông Bắc xa xôi, hỏi cô bao giờ được nghỉ hè, lúc nào mới về nhà.

Kẹp điện thoại bên tai, Lương Kinh Kinh mở ô, lại đeo kính râm và khẩu trang lên, đi bộ trong bóng râm để tránh ánh nắng, nhanh chóng rời khỏi sân trường.

Cô không kiên nhẫn nói: “Không phải đã nói với mẹ rồi sao, bên này con có việc, tạm thời không về được.”

“Cả kỳ nghỉ hè con đều không về?”

“Về để làm gì, nghỉ hè con bận nhiều việc lắm, về nhà cũng chỉ ăn với chơi, còn phải tốn tiền mua vé máy bay.”

“Vé máy bay thì tốn bao nhiêu tiền đâu, con về đi, mẹ trả tiền vé máy bay.”

“Thôi mà mẹ, mẹ đừng phiền vậy nữa, tiền của mẹ không phải là do con cho sao. Bên này con rất bận, bây giờ còn đang vội đi phỏng vấn với người ta kìa, mẹ có biết bên con nóng thế nào không, thôi con cúp máy trước nhé.”

Cúp điện thoại, Lương Kinh Kinh nhìn đồng hồ, đi về phía trạm tàu điện.

Cuộc phỏng vấn Lương Kinh Kinh vội đi là cuộc phỏng vấn Vương Á đã giới thiệu trước đó.

Lương Kinh Kinh nghĩ cuộc phỏng vấn này khá đơn giản, nhưng khi đến hiện trường giao lưu mới phát hiện ra nó cũng khá phức tạp. Không phải quay video thời trang đơn giản mà là quay phim ngắn, người mẫu các cô phỏng vấn trước, phía sau còn mấy vị tiểu minh tinh tuyến 18 tham dự nữa. Vì muốn chụp hai cảnh đặc thù là sáng sớm và chạng vạng, lại cộng thêm phải phối hợp lịch trình của minh tinh nên các cô phải khoe lưng khoe thịt hai ba ngày liền, cũng may tiền lương khá cao.

Đại điểm phỏng vấn nằm ở trong một văn phòng tại trung tâm thành phố.

Lương Kinh Kinh cố ý về nhà thay quần áo, trang điểm kĩ càng mới tới đây. Có mấy cô gái rất xinh đẹp cũng đi phỏng vấn giống cô, trong đó có người trước kia Lương Kinh Kinh từng gặp qua trong lúc làm việc.

Người tuyển dụng là mấy người đàn ông rất bình thường, nói chuyện đơn giản vài câu với các cô, họ giới thiệu tình huống cụ thể, hỏi chiều cao của các cô, bảo các cô vào lều chụp thử vài kiểu ảnh.

Mọi thứ kết thúc, cơn gió hè nhẹ nhàng như mang hơi say, ráng chiều tà nổi lên trên mỗi nơi của thành phố ồn ào náo nhiệt.

Xe cộ trên đường như mắc cửi, biển người đông đúc, Lương Kinh Kinh đi đôi giày cao gót 8 cm băng qua đường cái, một mình đi về phía tàu điện ngầm.

Giày cao gót cọ vào chân, thỉnh thoảng Lương Kinh Kinh phải dừng lại để điều chỉnh.

Đôi giày cao gót đai mỏng màu đen này được thiết kế rất tinh tế, giá cả cũng không rẻ. Cô không thường xuyên đi lắm, vì phải phối hợp với trang phục, lúc ra cửa cô mới vội vàng xỏ giày vào. Trên đường đi tới đã cảm thấy khó chịu, mà bây giờ hai ngón chân út của cô sắp gãy rời ra rồi, bàn chân giống như giẫm lên trên lưỡi dao, đau đớn và bỏng rát không thôi.

Vất vả lắm mới đến trạm tàu điện ngầm, thang cuốn lại chỉ đi lên không đi xuống. Lương Kinh Kinh tao nhã đi được mấy tầng thì dừng lại, đối với cầu thang bộ sâu hun hút kia, cô bỗng nhiên có cảm giác vĩnh viễn không thể đi đến đích.

Trong giờ cao điểm, người ra vào trạm tàu điện ngầm nhiều vô cùng, vẻ mặt ai nấy đều vội vã, mọi người bỗng nghiêng đầu hết sang một bên ——

chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp đi chân đất đang lao xuống ngược hướng thang cuốn, tóc cô xõa ngang vai, mặc một bộ váy nhỏ màu vàng chanh, trong tay xách một đôi giày cao gót.

Có người mỉm cười, có người chụp ảnh, có người xì xào với bạn bè. Người đứng trên thang cuốn đi lên thấy cô vội vàng chạy thẳng xuống thì dồn dập ngoái lại nhìn, nhìn bóng người màu vàng đi ngày càng xa.

Dọc đường chạy đến cửa tàu điện ngầm, Lương Kinh Kinh cấp tốc dựa vào lan can đi giày vào, sau đó bóng dáng cao gầy đã nhanh chóng hòa vào biển người.