Treo Cờ

Chương 3

Đêm đó Lương Kinh Kinh và Vương Á không chơi đến cùng, hơn nửa đêm đã xách túi rời đi.

Cô mệt đến không thở nổi, tháo trang sức, sau đó vẫn cố thực hiện đầy đủ các bước chăm sóc da, chờ khi làm xong tất tần tật đã gần 2 giờ sáng. Lương Kinh Kinh nằm xuống giường, sau khi đặt chuông báo thức thì dạo một vòng trên wechat, nhìn thấy bài đăng mới nhất của Diệu Diệu trên vòng bạn bè.

Vừa hay là ảnh chụp chung ở KTV.

Ảnh gồm bốn cô gái, cô và Diệu Diệu đứng giữa, khuôn mặt gần sát nhau. Diệu Diệu vểnh khóe môi, mái tóc vàng che khuất nửa khuôn mặt, mê hoặc dụ người. Mà Lương Kinh Kinh thì sao, cô cũng đang cười, còn hơi chu môi làm vẻ đáng yêu, kết quả máy ảnh chọn đúng lúc cô hơi nhắm mắt thì bấm máy, khiến ánh mắt cô trở nên vô hồn đờ đẫn, giống như uống quá nhiều rượu vậy.

Lương Kinh Kinh trực tiếp bình luận một icon cục phân chó.

Tắt đèn nằm xuống, nghĩ tới sáng mai lại đi làm, Lương Kinh Kinh lập tức muốn tự tử. Cả đêm dây thần kinh phấn khích trong tiếng nhạc và chất cồn, bây giờ không thể nào bình tĩnh được, Lương Kinh Kinh lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ bay xa.

Trong đầu bỗng xuất hiện cái thùng rác trên hành lang, áo sơ mi màu xanh, và cả giọng điệu tự nhiên thoải mái kia.

Cô nghĩ thầm: Sao người này chẳng thay đổi gì thế nhỉ.

Không biết thϊếp đi lúc mấy giờ, khi đồng hồ báo thức vang lên, Lương Kinh Kinh có cảm giác mình chỉ vừa mới chợp mắt thôi. Cô không ăn bữa sáng, chỉ vội vàng trang điểm và lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng chạy đến trường.

Mới tiết một đã có giờ dạy.

Ngày mai thi rồi, hôm nay học sinh phải ôn tập.

Lương Kinh Kinh bị ù tai suốt lúc dạy học. Cô cứ thiếu ngủ là bị ù tai. Cô cấp tốc chữa xong một đề luyện tập cho học sinh, ai ngờ chữa xong mới phát hiện còn 15 phút nữa mới hết tiết. Nhìn xuống đám học sinh cũng đang ủ dột phía dưới, Lương Kinh Kinh cho phép chúng tự ôn tập.

Phòng học lập tức ồn ào như chợ vỡ.

Cuối cùng cũng chờ được tiếng chuông reo, tuy thấy có một học sinh ngồi ở cuối lớp cầm sách đi lên bục giảng như định hỏi thêm kiến thức, nhưng Lương Kinh vờ như không thấy, hai ba bước đã chạy khỏi phòng học.

Vừa bước vào phòng làm việc, Lương Kinh Kinh đã nằm bò ra bàn.

Giáo viên cấp 2 ở cùng trong một văn phòng lớn. Sau tiết học đầu tiên, tinh thần mọi người đều phấn chấn kể lể khoe khoang, dạy học sinh thế này bảo học sinh thế nọ. Có một thầy giáo cầm tách trà đi tới, lớn tiếng nói đùa vài câu thì có người hất cằm về phía bên cạnh ra hiệu với ông ta. Lúc này ông ta mới nhìn thấy người đang gục xuống bàn.

Nhìn Lương Kinh Kinh nằm sấp không nhúc nhích, mấy thầy cô dùng ánh mắt trao đổi với nhau, hai vị giáo viên già còn thâm ý lắc đầu.

Ai biết Lương Kinh Kinh đang nằm sấp như người chết đột nhiên ngồi dậy. Tóc dài đen bóng xõa tung nhưng không bị rối chút nào.

Mấy thầy cô đang ra ám hiệu bằng ánh mắt bị giật mình, vội vàng chuyển chủ đề sang kế hoạch của kỳ nghỉ hè. Dưới tầm mắt chỉ thấy Lương Kinh Kinh sột soạt sột soạt tìm trên bàn, cầm cái cốc trên bàn đi đến hộc tủ bên bệ cửa sổ, nhấc bình nước lên.

Hương cà phê tràn ngập trong không khí.

Rất nhiều tin đồn trong trường học về Lương Kinh Kinh đều từ văn phòng này bay ra. Cũng không thể trách người ta nhiều chuyện được, bởi cũng như hương cà phê sáng sớm nay, hành động của Lương Kinh Kinh thật khiến người ta liên tượng miên man.

Tin đồn bắt nguồn từ thầy Lý dạy toán. Bình thường thầy Lý là người rất nhiều chuyện, chuyện nhà ai hay cái gì thầy ấy cũng phải hóng hớt một chút. Thật trùng hợp, lúc thầy tan làm dắt xe ra cổng trường thì trông thấy một chiếc xe thể thao màu vàng đang đỗ trước cổng trường.

Lát sau, Lương Kinh Kinh cũng bước ra khỏi cổng trường. Cô đi giày cao gót, cầm túi xách nhỏ, mở cánh cửa xe thể thao rồi lên xe. Tiếng động cơ xe gầm rú, sau đó ánh đèn xe vụt đi trong nháy mắt.

“Đừng uống cà phê vào buổi sáng, không tốt cho dạ dày đâu.” Có một cô giáo cũng đến bệ cửa sổ pha trà, nhìn vào cốc của Lương Kinh Kinh.

Lương Kinh Kinh mỉm cười: “Hôm qua ngủ không ngon, giờ đang mệt rũ rượi.”

“Đêm qua làm gì vậy, buồn ngủ lắm à?”

“Đầu tiên là chấm bài tập đến 10 giờ, muốn soạn xong giáo án ôn tập cho học sinh rồi mới ngủ, ai ngờ sờ vào mới thấy có rất nhiều chỗ không hiểu rõ, bèn đi tra tài liệu, làm một mạch đến 12 giờ đêm, sau đó lại bị mất ngủ, buổi sáng suýt nữa thì đi muộn.”

Cô giáo kia gượng cười haha hai tiếng: “Tiểu Lương, cô nghiêm túc quá rồi, làm chúng tôi cũng áp lực theo đấy.”

Lương Kinh Kinh mỉm cười: “Người mới như chúng ta chắc chắn phải học tập nhiều một chút, có quá nhiều vấn đề còn chưa biết rõ.”

Cô giáo kia lại cười: “Cứ thả lỏng đi, làm từng bước một.”

Chuông vào học truyền đến từ nơi xa, tan tiệc trà nước, mỗi người trong văn phòng lại giống như ông chủ, bà chủ cầm sách và cốc nước lên, đi đến từng lớp học.

Tiết này Lương Kinh Kinh không có lớp, cơn buồn ngủ cũng đã qua đi, cô đeo tai nghe lên, ngồi lệch trên ghế chơi điện thoại.

Chiếc điện thoại kia đang bị hỏng, hai ngày nay cô đều dùng điện thoại cũ nên có chút không quen.

Vương Á gửi tin nhắn wechat nói có một video đang thiếu người quay, hỏi cô có nhận không. Lương Kinh thấy thời gian là hai ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, nội dung chụp cũng đơn giản nên đồng ý. Vương Á bảo hai ngày này cô dành chút thời gian đến chụp thử cho người ta xem.

Nghề này chính là như vậy, có khách hàng yêu cầu cao thì sẽ phải phỏng vấn trước.

Thật ra hiện tại Lương Kinh Kinh không thể nhận những công việc phức tạp, chỉ có thể giúp vài người quen quay chụp vào tối muộn hay hai ngày nghỉ trong tuần. Bây giờ sắp đến nghỉ hè rồi, thời gian cũng dư dả hơn.

Sau khi tốt nghiệp, Vương Á đi làm người mẫu chuyên nghiệp, rất khó mới có dịp nghỉ ngơi như hôm nay, bây giờ đang nằm bò ở nhà. Thấy Lương Kinh Kinh hình như cũng đang rảnh, cô ấy liền ngồi chém gió với cô. Nói đến chuyện một đồng nghiệp gần đây xảy ra tai nạn xấu hổ, Lương Kinh Kinh đang hào hứng thì có người bước vào văn phòng.

Lương Kinh Kinh mỉm cười quay sang. Là cô Phòng chủ nhiệm lớp 7.

“Cô giáo Tiểu Lương, vừa hay cô đang ở đây, cô đi với tôi sang phòng họp đi, người nhà của Tưởng Tư Lam đến giải quyết chuyện của em ấy.”



Đang là thời gian lên lớp, sân trường rất yên tĩnh.

Hôm nay mặt trời cực kỳ lớn, Lương Kinh Kinh vừa ra khỏi tòa nhà dạy học đã phải nheo mắt lại, đưa hai tay che ánh nắng mặt trời. Cô đi bên cạnh cô giáo Phòng, hỏi có phải mẹ Tưởng Tư Lam đến rồi không.

“Không phải, là một người họ hàng của bọn họ. Người ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bây giờ đã đến nơi rồi.” Cô giáo Phòng nói: “Điện thoại của cô đã cầm đi sửa chưa, hay vẫn để đấy?”

Lương Kinh Kinh không trả lời, cô giáo Phòng liếc nhìn cô.

Lương Kinh Kinh nói: “Ôi tôi vẫn chưa đi sửa.”

Cô Phòng hơi gật đầu: “Cũng tốt, lát nữa các cô tự thương lượng với nhau, để xem bọn họ sửa điện thoại giúp cô hay cô tự đi sửa rồi đem hóa đơn về cho bọn họ. Giải quyết tốt chuyện này của cô, cục đá trong lòng tôi cũng được đặt xuống.”

Chẳng mấy chốc đã đi tới phòng họp hành chính, cô giáo Phòng đẩy cửa cho Lương Kinh Kinh bước vào.

Bên trong có hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện vui vẻ, bầu không khí có vẻ rất tốt.

Trong đó có một người Lương Kinh Kinh rất quen thuộc là thầy Nghê hiệu phó.

Người kia cô cũng không xa lạ gì, chính là cái vị bạn học cũ hôm qua mới gặp được.

Thật ra trên đường đến đây Lương Kinh Kinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô cũng không kinh ngạc. Ngược lại, Đàm Chân nhìn chằm chằm Lương Kinh Kinh hai giây, bên môi vẫn là ý cười nhạt, nhưng trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vài phần kinh ngạc.

Lương Kinh Kinh mím môi, ngồi xuống đối diện bọn họ.

Thầy Nghê thay phiên giới thiệu bọn họ với nhau: “Vị này là cô giáo Lương Kinh Kinh của chúng tôi, là giáo viên mới trường chúng tôi mới tuyển thêm năm nay, cô ấy cực kỳ ưu tú.”

“Tiểu Lương, vị này là Tưởng Tư Lam…” Thầy Nghê hình như chưa tìm được từ nào để hình dung, bèn nhìn người bên cạnh.

“Họ hàng.” Đàm Chân nói: “Thật ngại quá, lần này đã gây ra rắc rối cho trường học, cũng gây thêm phiền phức cho cô giáo Lương rồi.”

Anh liếc nhìn Lương Kinh Kinh.

Thầy Nghê cười cười: “Không có gì, trẻ con khó tránh khỏi lúc ngang bướng khó bảo. Người lớn chúng ta giải quyết mọi chuyện êm đẹp cũng có thể khiến cho chúng ghi nhớ, lần sau trước khi gây ra chuyện sẽ suy nghĩ kỹ. Bây giờ giáo viên và học sinh rất khó có được điểm chung, đôi khi chúng ta…”

Trong phòng họp rộng rãi, thầy Nghê nói nửa ngày cũng không bắt vào chủ đề.

Thật ra Lương Kinh Kinh rất bội phục những người này, cứ há miệng là lời tuôn ra như suối, rất giỏi đóng kịch. Trong lúc cảm khái, cô trông thấy người đàn ông đối diện thỉnh thoảng gật đầu, đáp lại thầy Nghê.

Ánh nắng ngày hè chiếu thẳng vào trong, phòng học sáng sủa. Khuôn mặt người đàn ông này dù đối diện với ánh sáng nóng bỏng này vẫn rất sạch sẽ, mũi lại càng thằng.

Khi anh quay mặt qua như muốn nhìn về phía mình, Lương Kinh Kinh lặng lẽ thu hồi tầm mắt, nhìn thầy Nghê. Cũng không biết đang nói đến đoạn nào, cô gật đầu cười, làm ra vẻ rất tán thành.

Mặc dù Lương Kinh Kinh là người trong cuộc nhưng cuộc nói chuyện này cơ bản thầy Nghê chẳng cho cô nói gì, cuối cùng mới hỏi cô một câu: “Tiểu Đàm, vậy chuyện này chúng ta cứ quyết định vậy nhé, cậu và cô giáo Lương thương lượng thử xem.”

Lại hỏi Lương Kinh Kinh: “Điện thoại đã đi sửa chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Lương Kinh Kinh nói với Đàm Chân: “Không biết các anh có muốn xem qua không.”

“Không cần, cô cứ cầm đi sửa đi.” Đàm Chân nói.

Lương Kinh Kinh hơi gật đầu: “Được.”

“Vậy cứ thế nhé?” Thầy Nghê mỉm cười nhìn thử mọi người.

Sau khi đạt được nụ cười và những cái gật đầu, mọi người trước sau đứng lên, chuẩn bị tiễn khách.

Thầy Nghê bắt tay với Đàm Chân: “Hôm nay làm phiền cậu chạy tới đây một chuyến, quay về gửi lời hỏi thăm của tôi tới chính ủy Kiều nhé.”

Đàm Chân: “Thầy Nghê khách khí rồi, đã khiến mọi người thêm phiền phức rồi.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ. Tiểu Lương, chúng tôi còn vài chuyện muốn nói với cô Phòng, cô về trước đi.”

Sau lời chào tạm biệt, thầy Nghê và cô giáo Phòng đi vào phòng làm việc, Lương Kinh Kinh và Đàm Chân đi ra khỏi phòng hành chính.

Mặt trời vẫn rất chói chang, ánh mặt trời bỏng rát khiến Lương Kinh Kinh phải nhíu mày.

Đàm Chân đi sánh vai cùng cô. Lương Kinh Kinh không đi giày cao gót, trong lúc đi bộ, cô phát hiện người này chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, nhìn thử một chút, ăn cho lắm cũng chỉ cao tới 1m80.

Hôm qua gặp mặt còn thấy rất cao.

Lương Kinh Kinh nói: “Hai ngày nay thật là trùng hợp, đúng rồi, anh có quan hệ gì với Tưởng Tư Lam?”

Đợi một lát vẫn không thấy người bên cạnh lên tiếng.

Liếc nhìn anh, giọng điệu Lương Kinh Kinh chứa ý cười mỉa mai: “Ha ha, chẳng lẽ còn định giữ bí mật? Đứa trẻ này nhà các anh hình như rất có bối cảnh, khiến hiệu trưởng của chúng tôi lo được lo mất…”

“Em nghĩ thế nào mà lại làm giáo viên.” Người bên cạnh bỗng cắt ngang lời cô.

“Có ý gì.” Cô hỏi.

Đàm Chân nhìn cô, như thể đang cười: “Không có gì, điện thoại định sửa thế nào, hay là gửi về nhà máy sửa nhé.”

“Phiền phức quá, tôi tìm đại một cửa hàng sửa màn hình là được.”

“Em làm đi, sửa xong hết bao nhiêu tiền thì báo cho tôi.”

“Báo thế nào?”

“Số điện thoại của em là gì?”

Đàm Chân lấy điện thoại ra, Lương Kinh Kinh đọc số. Anh gọi tới, điện thoại dự bị cô mang theo rung lên một chút.

Lương Kinh Kinh ấn tắt, mỉm cười: “Được rồi, chờ điện thoại của tôi nhé.”

Tạm biệt dưới bóng cây ở cổng trường học, hai người đi về hai hướng khác nhau dưới ánh nắng chói chang.