Edit: Bánh Bao Thịt
Beta: V-Emy
Đào hồng liễu xanh, oanh phi yến vũ, trái tim Thi Hiểu Nhiên từ nôn nóng trở về bình tĩnh, không còn mỗi ngày đều mong ngóng Cố Bắc Viễn ngày nào đó sẽ xuất hiện, cũng không đi thăm hỏi, hắn vẫn luôn ở núi Trích Tinh Phong, hai người chỉ cách nhau mấy dặm mà thôi, dường như vẫn ở bên nhau. Cuộc sống của nàng bận rộn mà phong phú, các khoản sổ sách của Thất Dương Cung nàng xem cũng hiểu được, lúc rỗi rãi thì chăm hoa trồng cỏ, ngày trôi qua cũng chẳng khổ sở đến vậy.
Cuối tháng có nhiều khoản thu chi, một đống giấy tờ thật dày xếp trên bàn học, những dòng chữ xếp hàng làm người ta nhức đầu, xem lâu liền biến thành một đống kiến đen thui chạy trên giấy. Ngày gần đến trưa, nàng có hơi hoa mắt, thả bút xuống liền giơ tay dụi dụi, ngẩng đầu lên từ đống sổ sách, tựa vào lưng ghế nhìn chăm chăm ra ngoài cửa. Nàng như nhìn thấy Cố Bắc Viễn và Cố Nam Viễn đang sóng vai mà đi ở đằng xa, vừa đi vừa cười, nàng mỉm cười nửa miệng, nhắm mắt lại xoa xoa trán, quả nhiên quản lý sổ sách này không phải chuyện dễ làm, nhìn lâu lại khiến người ta sinh ra ảo giác.
Nhưng lúc mở mắt ra, vẫn trông thấy hai bóng người, càng lúc càng gần, cả hai đều có dáng người cao ngất, Cố Nam Viễn mặc một bộ quần áo đen huyền, Cố Bắc Viễn vẫn là một bộ áo đen không đổi kia.
Thi Hiểu Nhiên nhìn đến ngây ngốc, không phân biệt rõ đây là sự thật hay là ảo giác.
“Đệ xem, đệ vừa ra tới nàng ấy đã nhanh chóng trở nên choáng váng, nha đầu này nhớ đệ đến quay quắt rồi.” Cố Nam Viễn bước vào cửa, trên mặt hiện lên vài phần trêu tức.
Cố Bắc Viễn đứng ở cửa, cười nhẹ như gió thoảng mây trôi với nàng, hệt như ánh trăng tản ra, tuấn dật vô cùng.
Trong lòng Thi Hiểu Nhiên nhảy dựng, ánh mắt nàng hoảng hốt sáng tối không ngừng, sau một lúc lâu, nhìn người tới, cười nhẹ như thanh cúc, “Chàng cũng đến xem sổ sách sao?”
Cố Nam Viễn sặc một cái, “Hắn đương nhiên không phải là đến xem sổ sách rồi. Nghe nói ngươi ở trong này nên liền một đường đi tới đây cùng ta. Còn ở đó thất thần làm gì?”
Khóe môi Cố Bắc Viễn ẩn hiện ý cười, khẽ mân miệng.
Thi Hiểu Nhiên bây giờ mới nhận ra,đứng dậy làm bật cả ghế dựa, hỏi: “Độc của chàng đã giải xong rồi ư?”
Nàng tất nhiên biết là lời này hỏi thừa, nếu hắn đã đứng cạnh Cố Nam Viễn thì xác định độc đã được giải, có lẽ là vì đã mong nhớ quá lâu nên nàng có chút hồ đồ, những lời muốn hỏi cứ lập qua lập lại trong đầu từ trước nhưng hiện giờ lại trống rỗng, chỉ phun ra một câu như vậy.
“Đã giải hết rồi, mất hơi nhiều thời gian hơn một chút.” Cố Bắc Viễn thản nhiên đáp, mắt dao động giữa dòng hoa, ngũ sắc rực rỡ.
“Giải được là tốt rồi, mất nhiều thời gian thì mất nhiều thời gian.” Người mà mình ngày đêm mong nhớ đứng ở trước mắt, nhưng nàng lại giống cô gái hàm xuân mang theo chút ngượng ngùng.
Cố Nam Viễn cong khóe môi, nói: “Đừng đứng ở trong này nữa, hai người đi về trước đi.”
“Ừm.” Thi Hiểu Nhiên cúi đầu, bắt đầu thu xếp
lại đống sổ sách, Cố Bắc Viễn cũng đi đến bên cạnh bàn ý muốn giúp nàng thu dọn lại.
Cố Nam Viễn vội vàng ngăn cản: “Đừng làm nữa, để cho ta.”
Thi Hiểu Nhiên ngẩng đầu mỉm cười, “Vậy làm phiền Đại cung chủ.”
“Đi thôi, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, Bắc Viễn, đệ cứ lo đoàn tụ với Thi cô nương đi, hai ngày sau chúng ta sẽ đem rượu đến chúc mừng.” Cố Nam Viễn lộ ra ý cười bỡn cợt.
Trên hành lang dài, đường mòn quanh co, thỉnh thoảng có tôi tớ đi ngang qua. Hai người đi đến Trầm Hoa điện, cách nhau một thước, bước đi không nhanh không chậm. Mặt Cố Bắc Viễn trầm tĩnh, ánh mắt Thi Hiểu Nhiên đặt ở cảnh đẹp hai bên đường, nhưng thực ra chẳng có tiêu điểm, không biết cuối cùng là đang nhìn nơi nào. Đất trời tháng tư, cây cối sinh trưởng mạnh, ven đường cỏ dại cây xanh sức sống bừng bừng, màu xanh đậm, xanh say mê, màu xanh chiếu vào người như gội rửa, hoa hồng ven đường nở ra mấy đóa hoa nhỏ màu đỏ, làm đẹp cho tầng tầng lớp lớp lá xanh. Hai người cũng không nói chuyện, dường như sợ khoảng thời gian tốt đẹp này là ảo ảnh trong nước, chỉ cần động vào một chút sẽ lập tức tan biến.
Bầu trời trong vắt không mây, mặt trời chiếu sáng ngời mà ấm áp. Thi Hiểu Nhiên hơi nghiêng đầu, thình lình bắt gặp ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng cười.
“Chàng gầy!”
“Nàng gầy một chút!”
Hai người đồng thời nói, nghe hai câu này lại cười, Thi Hiểu Nhiên nói nhỏ: “Thời tiết hôm nay không tệ.”
“Trời sáng khí trong, là ngày đẹp.” Cố Bắc Viễn phụ họa.
“Vậy, chàng ra ngoài hôm nay à?”
“Ừ, hai ngày này đại ca luôn túc trực ở chỗ ta. Quá trình không quá thuận lợi, Tiết thần y cũng là lần đầu làm việc này, vốn dự tính trong một năm có thể chuẩn bị xong, không ngờ lại kéo dài lâu như vậy.”
“Chỉ cần giải được độc là tốt rồi, vừa rồi thấy Đại cung chủ thật cao hứng.”
“Cuối cùng cũng giải được độc.” Hắn như trút được gánh nặng, quay đầu nhìn nàng, lông mi của nử tử lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong con ngươi của hắn đong đầy thâm tình, “Nghe nói, mấy tháng gần đây nàng giúp đại ca xem sổ sách?”
“Ừm, Đại cung chủ để ta theo học một chút, dù sao cũng nhàn rỗi nên liền tìm chút chuyện để làm.”
“Đừng để mình quá mệt mỏi là tốt rồi.”
Không biết là cố ý hay vô tình, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay nàng, da thịt tiếp xúc nhẹ nhàng lại như có một dòng điện nhỏ chạy qua, trong lòng Thi Hiểu Nhiên chấn động, toàn thân tê rần.
“Vừa rồi nhìn tinh thần của nàng không tốt lắm, là do quá mệt mỏi sao?”
Còn không đợi nàng trả lời, hắn liền tóm lấy tay nàng, nắm chặt, trong lòng bàn tay có mồ hôi rịn ra, nhẹ nhàng dùng sức, thân thể của nàng liền kề sát trong ngực hắn, như âm mưu đã được kiềm chế từ lâu, trên mặt hắn hiện lên lớp phấn hồng mỏng, giọng nói như suối nhỏ trong rừng, “Nếu nàng mệt mỏi, đường xa, hay là để ta đưa nàng trở về.”
Lưng Thi Hiểu Nhiên cứng đờ, thanh âm tựa
như bị chặn lại ở cổ họng, mãi không nghe thấy một tiếng “Ừ”.
Đường không xa, một nén nhang đã đến nơi rồi.
Môi mỏng của Cố Bắc Viễn cong lên, hai tay vòng qua thắt lưng của nàng, đầu óc Thi Hiểu Nhiên trì độn, hai chân vô lực, trong sự hoảng hốt liền nhìn thấy cây cối Trầm Hoa điện.
Đây là góc hẻo lánh của Trầm Hoa điện, rậm rạp trong hoa viên, bốn phía yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim chóc kêu ở đầu cành, mấy đóa hoa du đồng nở đúng lúc, hoa nhỏ màu trắng rậm rạp, giống như tuyết trắng phủ đầu cành, gió thổi qua, mưa hoa nhẹ rơi. Cố Bắc Viễn ngừng bước, nhưng vẫn ôm nàng trong ngực, vừa lúc có một đóa hoa rơi trên tóc Thi Hiểu Nhiên, hắn nhẹ nhàng gạt xuống, “Du đồng tuy là loại cây tầm thường, nhưng ta lại cho rằng khi hoa của nó nở trông rất đẹp, cả cây như được bao phủ bởi tuyết.”
“Ừm.” Thi Hiểu Nhiên chui ra từ trong lòng hắn, cũng chú ý đến việc Cố Bắc Viễn không có ý buông ra. Nàng cũng không giãy dụa, lẳng lặng tựa vào lòng hắn.
Màu da Cố Bắc Viễn so với trước kia càng trắng hơn, khuôn mặt có nhiều chỗ sáng bóng, dùng cái tay đã gạt hoa kia phẩy nhẹ mái tóc của nàng, “Suốt mười sáu tháng, mỗi ngày ta đều nhớ đến nàng.”
“Ta cũng nhớ chàng.” Thi Hiểu Nhiên nhẹ nhàng nói.
Cố Bắc Viễn bỗng nhiên cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, hàng lông mi của nàng, mỗi một động tác đều mang theo tình yêu say đắm.
Đôi đồng tử ngọc lưu ly kia trầm hắc như mực, sâu không thấy đáy, lại có ánh sao ẩn nấp trong đó, tim Thi Hiểu Nhiên đập như đánh trống, có rung động, cũng có khát vọng.
Hai khuôn mặt càng lúc càng gần, đến độ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, chóp mũi nhẹ nhàng tiếp xúc, hắn không còn phải ức chế nữa, hạ môi hôn xuống.
Hai cánh môi chạm vào nhau, trong giây lát thần trí của Thi Hiểu Nhiên như mê say, tựa như ngã vào hư không, mây mù lượn lờ. Sức lực của nàng hoàn toàn biến mất, đầu gối trùng xuống, toàn do tay hắn đặt trên lưng chống đỡ, nàng nhắm mắt theo đuổi cảm nhận của du͙© vọиɠ, tay đang thõng xuống lập tức ôm lấy thắt lưng của hắn, phát tiết nhung nhớ đã hơn một năm, vươn lưỡi khẽ liếʍ xoay vòng, hóa thành một mảnh mềm mại giao hòa.
Hắn cũng nhẹ nhàng liếʍ, trằn trọc trên cánh môi đỏ tươi mềm như nước, chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào mềm mại, thân thể trở nên nhẹ bẫng, như bay vào cõi thần tiên rong chơi. Sau chậm rãi vươn đầu lưỡi, lướt qua hàm răng, quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn đinh hương, hút lấy một phần nước thơm ngọt kia trên môi nàng.
Mới đầu động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, đầu lưỡi đánh chuyển đảo qua mỗi một phân lãnh thổ, nhưng phần mềm mại thơm hương đó thật sự câu hồn, hắn chỉ hận không thể một ngụm nuốt vào trong bụng. Đầu lưỡi đảo qua mỗi một chiếc răng, lửa trên thân thể của hắn càng cháy càng to, nụ hôn lâu dài đã không thể thỏa mãn, đành phải không ngừng công thành chiếm đất, ôm nàng càng chặt, giống như muốn nhào nặn nàng vào tận trong xương máu, động tác ngoài miệng tăng thêm, hoặc hút hoặc khẽ cắn, khiến nàng phát ra tiếng hừ nhẹ rầu rĩ, tiếng hừ nhẹ này lại giống như đổ một chậu dầu vào đám lửa, thế lửa lập tức bùng lên trời, cháy bừng bừng đỏ rực.
Chim chóc phát ra tiếng kêu chiêm chϊếp, nhẹ nhàng nhảy qua mấy cành cây, một đóa một đóa hoa du đồng màu trắng lay động, múa một điệu trong làn gió, hệt như tuyết rơi vào tháng tư.
Nụ hôn này rất dài rất dài, ra vào lúc nông lúc sâu, nhẹ nhàng mạnh mẽ luân phiên, nhấm nháp vật thơm ngọt này, cho đến khi lưỡi Thi Hiểu Nhiên gần như chết lặng hắn mới dời đi, khẽ liếʍ một đường từ khóe môi xuống cằm, cuối cùng cắn vành tai của nàng, hút lấy đùa nghịch, khiến toàn thân nàng giật mình một cái, ẩm ướt đầm đìa một mảnh. Hô hấp của hắn nặng nề bên tai nàng, giống như bị kìm nén, giống như thống khổ, lại giống như vô cùng sung sướиɠ.
Môi lưỡi xoay vòng, trải qua luân phiên, hắn mới thu lại, dục hỏa trong mắt thiêu đốt, một mảnh lưu luyến triền miên, nhìn khuôn mặt của nàng giờ như ráng mây đỏ, than nhẹ: “Thì ra là hương vị này, quả là tuyệt không thể tả!”
Thi Hiểu Nhiên bị hắn ôm chặt không còn chỗ hở, phía dưới hình như có vật cứng chống đỡ, tay nàng còn đặt trên tấm lưng rắn chắc của hắn, chỉ đặt hờ, không dám lộn xộn, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Cố Bắc Viễn ôm nàng, đưa tay xoa nhẹ lưng nàng, cười khẽ nỉ non bên tai nàng: “Thẹn thùng sao? Trước kia nàng rất lớn mật mà.”
Mặt Thi Hiểu Nhiên càng hồng, trong lòng hỗn loạn, nói ra một tiếng: “Ta rất nhớ chàng!” Câu này vừa ra khỏi miệng, lại như ẩn vài phần hờn dỗi, mềm nhẹ quyến rũ, ngay cả chính nàng cũng giật nảy mình.
Cố Bắc Viễn buồn cười, cười lên làm cho bộ ngực hơi rung, “Ngày ngày ta đều nhớ đến nàng, nhớ đến tê tâm liệt phế.”
Hắn lại hôn hôn lên mặt nàng, một đôi mắt đen tràn đầy sương mù mê ly, không hề chớp mắt quấn quanh nàng, đến tận khi nghe được bụng nàng truyền đến tiếng rột rột mới cười hiền hòa, âm sắc róc rách như nước chảy, “Trở về đi, giờ cơm trưa đã qua rồi.”
Hắn nắm tay nàng, mười ngón tay quấn lấy nhau, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, thấy nàng mây đỏ giăng kín mặt, trong lòng có một dòng nước dâng lên, thanh thoát mà thỏa mãn.
Chắc hẳn những điều đã trải qua hôm này quá mức dâng trào, lúc hoàng hôn Cố Bắc Viễn ở trong viện múa kiếm như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, dáng người nhẹ nhàng, dẫn đến một trận hoa rơi tán loạn.
Thi Hiểu Nhiên ngồi ở cửa cho gió xuân thổi vào mặt, cảm thấy hắn múa kiếm còn đẹp hơn so với xem trong tuồng. Sau khi nhìn một lúc lâu, nàng mới nhớ đến một chuyện còn quan trọng hơn, vội vàng chạy đến tẩm điện, cuộn chăn đệm màu cẩm hà thêu hoa mẫu đơn trên giường, ôm lấy đi đến Thiên điện.
Cũng không ngờ Cố Bắc Viễn đang thu kiếm, vừa lúc ngăn lại ở cửa, ánh mắt đảo qua chăn đệm nàng đang ôm, “Việc này gọi người đến làm là được rồi, đổi cái đệm chăn cũng muốn tự mình động tay? Với lại màu này ta cũng không thấy chán ghét, đổi hay không cũng không sao.”
Thi Hiểu Nhiên cọ cọ hai chân, nhỏ giọng đáp: “Đêm nay ta sẽ chuyển đến phòng cách vách.”
“Vì sao?” Nghe vậy Cố Bắc Viễn hơi hơi nhăn mày, thần sắc ảo diệu khó phân biệt.
Cả người Thi Hiểu Nhiên run run, “Lâu như vậy, ta có thói quen ngủ một mình, nếu chàng đã trở lại ta phải đến Thiên điện ngủ, ta sợ đột nhiên có thêm người buổi tối không ngủ được.” Nàng cúi thấp đầu, con mắt chuyển loạn không dám đối diện, hiện giờ hắn là một nam nhân bình thường, cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, làm sao có thể giống trước kia chỉ đắp cái chăn bông mà đơn thuần ngủ? Bây giờ Thi Hiểu Nhiên vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện kia, tất nhiên là muốn chuyển đến chỗ khác ở.
Ánh sáng trong mắt Cố Bắc Viễn dần dần ảm đạm, giọng nói mềm mượt như tơ lụa hảo hạng, ôn hòa lẫn theo chút giá lạnh, “Nếu ở bên cạnh lâu như vậy, có lẽ cũng là thói quen, không muốn thay đổi. Nếu sợ ta quấy rầy nàng, vậy thì để ta đây tới Thiên điện ở là được.” Nói xong đưa tay lấy chăn đệm từ trong tay nàng.
Thi Hiểu Nhiên nghiêng người, ánh mắt trốn tránh, “Thôi cứ để ta đến Thiên điện đi, nếu để người ta biết sẽ chê cười.”
Nói xong liền tông cửa xông ra, bước chân vội vàng, làm cho Cố Bắc Viễn căng thẳng, lo nàng ôm cái đệm chăn chắn mất tầm mắt thì sẽ dễ bị sảy chân, cũng sinh ra một chút mất mát, thời gian xa nhau quá lâu, nàng lại có vài phần lạnh nhạt.
Thôi được, đột nhiên có nhiều thêm một người, cuối cùng cũng phải ở chung mấy ngày mới có thể hình thành thói quen.
_________________