*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bánh Bao Thịt
Beta: V-Emy
Sau một hồi gặp Cố Bắc Viễn, khẩu vị của Thi Hiểu Nhiên cũng theo đó mà tốt lên, nghĩ đến hai người còn có thể ăn thêm chút thịt, liền chạy đến phòng bếp kêu hai đĩa điểm tâm, lúc bưng khay vào nhà nàng nhìn thấy Cố Bắc Viễn cầm quyển sách, mặt như ngọc oánh, trong con ngươi đen sẫm có ánh sáng lóe ra, trong lòng nàng buồn bực, sách gì mà thú vị thế chứ. (Chị này cũng ăn giấm với quyển sách luôn, hai người này có tướng vợ chồng quá mà =.=)
Nàng đặt món điểm tâm ngọt lên bàn, hỏi: “Chàng đang xem cái gì thế?”
Cố Bắc Viễn chậm rãi bỏ sách xuống, ngẩng đầu, đôi mắt đen thăm thẳm, sắc mặt hơi đỏ, “Không xem gì cả.”
Thi Hiểu Nhiên đến cạnh bàn học, thuận tay cầm lấy quyển sách hắn vừa thả xuống kia –[Âm Dương Thực Kinh], nghe tên cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, nàng vừa lật ra, một vài bức vẽ hoạt sắc sinh hương đã lọt vào trong tầm mắt, cảnh nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn chung một chỗ, lộ hết xuân tình, thần thái giống như đúc, nàng ngộ đạo, là Đông cung đồ (sách H), lại nhìn về hướng bên kia của bàn học, bên cạnh còn có ba bốn bản chồng lên nhau, trên cùng là một quyển ngoài bìa ghi –[Mười Tám Thức Thực Kinh]. (Này có phải là 18 tư thế k vậy giời, xin Chúa tha tội cho những tâm hồn đen tối)
Không nghĩ tới ngày hôm trước Cố Bắc Viễn mới biết hôn môi giao lưỡi, hôm nay đã bắt đầu nghiên cứu làm sao để nâng cao một bước, Thi Hiểu Nhiên như bị sét đánh.
Cố Bắc Viễn khôi phục nét mặt tự nhiên, thản nhiên nói: “Đây là Đông cung bí tịch, đại ca phái người đưa tới, bảo ta nghiên cứu kỹ chút.”
Trên trán Thi Hiểu Nhiên tẩm ra hai giọt mồ hôi lạnh, xem Đông cung đồ thì cũng thôi, là đồ của đại ca đưa cũng có thể chấp nhận, nhưng lời này mới nghe qua giống như đang nói về chuyện tu luyện một môn võ nghệ bình thường nào đó, nàng gấp sách bỏ ở trên bàn, “Cái này, không cần nghiên cứu đâu, xem nhiều không tốt.”
Cố Bắc Viễn nhìn thấy vành tai nàng đỏ ửng, đôi môi khẽ cong lên, “Đại ca nói việc nam nữ cực kỳ cao thâm, quan trọng là phải luyện cho tốt môn công phu này, vừa rồi ta mới tùy tiện lật hai trang, cũng thấy bản thân mình đúng là biết quá ít, ngày sau không phải sẽ khiến nàng ghét bỏ hay sao?”
Ánh mắt của hắn không hề có ý dâʍ ɭσạи, lại dẫn theo vài phần chờ đợi vô hình, nhìn vệt đỏ ửng lan từ vành tai Thi Hiểu Nhiên đến hai má, nàng nuốt nước bọt nói: “Nhưng mà, nhưng mà chúng ta vẫn chưa thành thân!”
Một câu như nước dội lên đầu, Cố Bắc Viễn giống như ngộ ra được đạo lý của đất trời, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vừa như hối hận vừa như kinh sợ, đột nhiên đứng dậy khiến ghế dựa đổ rầm xuống đất, hắn bước vài bước, nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, lo sợ nàng bay đi, vội vã nói liên thanh như mưa rào: “Tại ta vô tâm, từ đầu đến cuối cứ để nàng như vậy mà theo ta chịu ủy khuất đến bây giờ, thế mà lại quên cho nàng một danh phận, nàng đừng tức giận, chúng ta thành thân được không?”
“Hả?” Thi Hiểu Nhiên hiển nhiên là bị dọa sợ.
“Nếu trong lòng nàng trách cứ ta cũng phải làm vậy. Ta luôn luôn tự do đứng ngoài thế tục, trước đây thân lại mang kịch độc không dám vọng tưởng, chỉ cần ta và nàng hai người chúng ta ở chung một chỗ đã là nước chảy thành sông khiến ta có chút mê muội. Ngày mai ta liền thông cáo giang hồ, làm một hôn lễ long trọng, nàng có đồng ý gả cho ta không?”
Việc tới hơi đột ngột, trên mặt Thi Hiểu Nhiên năm sắc thái đan xen, thế này xem như là cầu hôn sao?
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Cố Bắc Viễn ôm lấy nàng, khí lực to lớn đúng là khiến người ta sợ hãi, hơi thở dồn dập bên tai nàng: “Có phải nàng giận hay không? Để nàng không danh không phận chờ ta lâu như vậy, nhất định là nàng cảm thấy bị khuất nhục. Dù là nửa phần ta cũng không nguyện để nàng chịu ủy khuất, nếu muốn ta bồi thường, chỉ cần nàng mở miệng.”
Hai ngày trước nàng còn không biết khi nào thì hắn xuất quan, hiện giờ lại ngồi đây bàn luận chuyện kết hôn, cái này giống như ngồi máy bay một đêm bay ra nước ngoài, chênh lệch múi giờ còn chưa đổi lại, Thi Hiểu Nhiên trì hoãn nói: “Trước tiên chàng buông ta ra đã rồi nói sau, chuyện này quá đột ngột, ta chưa thích ứng được.”
Cố Bắc Viễn nhìn sắc mặt của nàng, xác định nàng không có tí tức giận nào mới thả lỏng khẩu khí, xoa nhẹ hai gò má của nàng, “Ta chỉ muốn ở cùng với nàng đời đời kiếp kiếp, tuyệt không hai lòng, mong nàng ở cạnh ta một đời bình an hạnh phúc.”
Hắn cảm thấy thành ý của mình không đủ, buông tay lui lại từng bước, ôm quyền khom người vái chào nàng, cúi đầu xoay người gần như khuỵu gối, nghiêm túc nói: “Lòng ta có nhật nguyệt chứng giám, cả đời chỉ cưới một người, không biết Hiểu Nhiên có nguyện ý gả làm thê tử của ta hay không?”
Hắn bảo trì tư thế chắp tay như vậy, rất có xu thế nếu Thi Hiểu Nhiên không gật đầu sẽ không bỏ qua.
Thi Hiểu Nhiên thấy hắn thực hiện đại lễ này, nội tâm bắt đầu mềm như nước, hoảng hốt gật đầu một cái, rụt rè nhẹ giọng nói: “Chàng đừng như vậy, ta nguyện ý mà.”
Trong một thoáng gương mặt Cố Bắc Viễn như mặt trời mọc lên ở phương đông, hào quang tỏa ra vạn trượng, ôm nàng vào trong lòng, đôi đồng tử như nước, tình ý tràn đầy, “Về sau ta chính là phu quân của nàng, tam môi lục sính (các nghi thức phải có trong hôn lễ truyền thống của Trung Quốc) sẽ không thua kém ai, định một ngày hoàng đạo làm một lần đại tiệc, để cho người khắp thiên hạ đều biết Cố Bắc Viễn ta cưới được thê tử như hoa như ngọc, chỉ mong cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng yêu thương nhau), cuộc đời này đã rất may mắn.”
Thi Hiểu Nhiên tựa vào trong lòng hắn, trong lòng như bị ngọn lửa ấm áp thiêu đốt một phen, cháy sạch sau đó được nước xung quanh lấp đầy đến sắp tràn ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Cố Bắc Viễn buông nàng ra, nhẹ nhàng đến trước giá sách tầng tầng lớp lớp kia, luống cuống tay chân tìm kiếm, cầm lấy một quyển liếc mắt xem một cái, ném đi rồi lại tìm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Để ta tìm xem ngày nào là ngày hoàng đạo, chọn ngày gần nhất.”
Thi Hiểu Nhiên thấy hắn giống một đứa nhỏ không phân biệt được phương hướng, trong lòng cười lăn, “Không cần gấp gáp như thế, từ từ rồi sẽ đến.”
Hắn vỗ trán, “Sao ta lại ngốc như vậy? Hôn lễ còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, không thể chọn ngày tùy tiện được. Ta phải tìm người nào đó hỏi một chút.”
Chỉ thấy Cố Bắc Viễn như một trận gió quét qua cửa phòng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, Thi Hiểu Nhiên đứng tại chỗ dở khóc dở cười.
Cố Nam Viễn nghe hắn nói muốn thành thân, vỗ đùi cười bảo: “Thành thân, tốt! Đã lâu lắm rồi Thất Dương Cung không có việc vui. Nếu muốn làm, phải làm thật náo nhiệt, để không uổng cho những khó khăn hai người các đệ đã vượt qua. Với lại sau khi đệ giải độc, vốn cũng nên chúc mừng, hiện tại là niềm vui được nhân đôi, quá tốt! Thật quá tốt!”
Lại hô một tiếng với mấy người bên ngoài: “Lộ Nhị, nhanh đi kêu Mục Tuấn lại đây.”
Mục Tuấn nghĩ có chuyện lớn xảy ra, vô cùng lo lắng chạy tới, thấy hai vị cung chủ mặt đầy hồng quang, nghe Cố Nam Viễn nói: “Mục Tuấn, Bắc Viễn sắp thành thân, ngươi xem xem ngày nào là ngày hoàng đạo, chuẩn bị một chút.”
Chỉ tại cái tên Lộ Nhị kia cứ phụng phịu truyền lời, hại hắn sợ bóng sợ gió một phen, nghe vậy lại thấy Cố Bắc Viễn mím môi đuôi lông mày mang theo vui mừng, Mục Tuấn cười nói: “Ngày hoàng đạo gần nhất, chính là ngày hai mươi chín tháng này và hai mươi lăm tháng sau, nhưng tháng này có lẽ không kịp chuẩn bị.”
“Vậy tháng sau đi.” Cố Bắc Viễn mở miệng.
Cố Nam Viễn cũng nói tiếp: “Muốn long trọng thì phải lo liệu cho tốt, chuyện lớn đời này của Bắc Viễn cũng chỉ có lúc này đây, không thể qua loa. Mặt khác, nếu Thi cô nương không có người thân ở Đại Mục, vậy tạm thời chuyển đến Lạc Hà Cung, ngày đó thành thân sẽ đón về Trầm Hoa điện.”
Cố Bắc Viễn gật nhẹ đầu, “Trước khi thành thân đệ sẽ giúp nàng chuyển qua.”
“Cái gì mà trước khi thành thân sẽ chuyển qua? Lập tức chuyển qua đi, một tháng trước khi thành thân nam nữ không thể gặp mặt.” Nụ cười ở khoe môi Cố Nam Viễn có xu hướng càng ngày càng tăng lên, hai mắt híp thành một đường, mang theo vài phần trêu ghẹo nói: “Mục Tuấn, ngươi an bài người canh giữ Lạc Hà Cung cho tốt, nhất định đừng để Bắc Viễn lén lẻn vào.”
“Đại ca, để qua vài ngày nữa hẵng chuyển đi, hôm kia đệ mới xuất quan!” Cố Bắc Viễn cắn răng nhấn mạnh hai chữ “hôm kia”.
Nghe thấy tiếng cười kìm nén khẽ phát ra tiếng, Cố Nam Viễn thiếu chút nữa cười không thể ngẩng mặt: “Luyến tiếc sao? Qua hai tháng liền thành thân rồi. Dù sao nàng cũng không biết bay.”
“Vậy ngày mai chuyển đi!” Cố Bắc Viễn thỏa hiệp.
Cố Nam Viễn buồn cười, ngạo nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Gấp gáp cái gì, tiểu biệt thắng tân hôn (nhiệt tình sau khi xa cách thắng lúc mới cưới), đến lúc đó đệ sẽ vô cùng hưởng thụ cho xem!”
Chuyện chung thân đại sự của Thi Hiểu Nhiên cứ như vậy được quyết định.
Cố Bắc Viễn còn chưa trở lại Trầm Hoa điện, toàn bộ Thất Dương Cung đều biết Nhị cung chủ ngày hai mươi lăm tháng sau đại hôn, tin tức này rơi vào tai Thi Hiểu Nhiên thực sự khiến nàng kinh hách một phen, đương sự là nàng còn chưa hiểu rõ tình hình, bên ngoài đã lan truyền sục sôi. Đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, mới thấy Cố Bắc Viễn trở về trong không khí vui mừng. Nàng mang theo vài phần e lệ, hỏi: “Nghe nói ngày hai mươi lăm tháng sau chúng ta sẽ thành thân?”
Cố Bắc Viễn giơ một tay ôm lấy nàng, nhìn khuôn mặt của nàng, nói: “Ngày đã định xong, ta muốn mau chóng cưới nàng về.”
Thi Hiểu Nhiên cảm thấy hơi nhanh, nhưng thấy hắn bức thiết chờ đợi như thế, hơi gật đầu xem như thừa nhận.
“Nhưng mà ngày mai nàng phải chuyển đến Lạc Hà Cung, đến tận lúc thành thân, phải mất một thời gian rất dài không được gặp mặt, cho nên……”
Hắn cúi đầu lấn đến càng gần, cong môi cười, “Cho nên ta muốn được bồi thường một chút.”
Vừa mới dứt lời, hắn liền ôm mặt của nàng hôn sâu xuống, lưỡi quấn lấy nhau, cuồng bạo mạnh mẽ như thể muốn nuốt nàng vào bụng, thật lâu thật lâu sau mới thả ra.
Hai người đều thở hổn hển, nhìn môi nàng bị cắn có chút sưng đỏ phấn nộn, sắc mặt ửng hồng, Cố Bắc Viễn mỉm cười nói: “Hiện giờ ta mới phát hiện nàng rất dễ dàng đỏ mặt.”
“Còn lâu mới thế!” Thanh âm mềm mại tràn ra từ trong vòng ôm bị ép chặt.
“Ta rất thích.” Hắn mang theo ý cười nhẹ nhàng phun khí bên tai nàng.
“Có thể gặp nàng, thật sự rất tốt!” Hắn nhẹ nhàng than thở, “Nàng không phải là người triều đại này, chuyện thành thân nàng có yêu cầu đặc biệt nào chăng? Ta sẽ phân phó xuống, chuyện này cả đời chỉ có một lần, phải để nàng vừa lòng đẹp ý.”
“Đơn giản một chút, hết thảy cứ theo tập tục mà làm là được.” Thi Hiểu Nhiên giương mắt nhìn hắn, lại nói: “Ta không muốn mũ phượng làm quá nặng đâu, sợ đè cổ đau.”
Cố Bắc Viễn xoa lưng nàng, “ Làm đơn giản là được, miễn cho nàng mệt nhọc.”
Ngày hôm sau trên giang hồ đều biết Nhị cung chủ của Thất Dương Cung sắp rước dâu, song tân nương lần này vừa không xuất thân từ danh môn đại phái, cũng không phải mỹ nhân nổi danh giang hồ, nhưng thái độ của Thất Dương Cung còn nghiêm trang hơn cả chính thức, phát thiệp mời rộng rãi, mở đại tiệc ba ngày.
Thi Hiểu Nhiên chuyển đến Lạc Hà Cung, một tháng này thật đúng là có chút gian nan, sổ sách đều chuyển đến nơi này, bên ngoài sân còn có không ít thủ vệ, nàng cũng không biết mấy cao thủ võ lâm này đóng quân ở đây đề phòng cái gì. Diện tích của Lạc Hà Cung rộng lớn, cỏ thơm tươi đep, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nhớ tới người kia. Tiết thần y đã tới một lần, xem mạch cho nàng, kê hai đơn thuốc điều dưỡng thân thể hàn khí, nàng tự nhận thân thể khỏe mạnh, không biết là ý gì. Có điều Tiết thần y cho nàng một hộp thuốc dưỡng nhan đẹp da, cái này thật sự khiến nàng vui mừng, liền nghe lời uống thuốc đúng hạn.
Không ngừng có phụ nhân mệnh tốt đến xin chỉ thị và ý tứ của nàng, trước hôn lễ mười ngày đưa tới mũ phượng, giá y cho nàng xem qua, nói là nếu có gì không hài lòng lập tức đề nghị để còn kịp chỉnh sửa. Nàng nâng mũ phượng tinh xảo kia lên, nhẹ nhàng khéo léo, tuy làm bằng vàng ròng nhưng lại được dát rất mỏng, thủ công tinh xảo, kim quang lấp lánh, minh châu bảo thạch không nhiều lắm, nhưng mỗi thứ đều trân phẩm, được khảm thích hợp, phụ nhân ở bên khen: “Mũ phượng này là Nhị cung chủ tự mình giám sát tạo ra, vừa muốn đẹp đẽ quý giá, lại không thể quá nặng gây phiền phức, những người được mời đến làm là công tượng có tay nghề cao nhất, cô nương có vừa lòng không?”
Thi Hiểu Nhiên hé miệng cười, ánh sáng trong mắt tràn đầy màu sắc. Lại nhìn giá y chức cẩm, mỗi một thứ đều hợp tâm ý, đẹp đẽ quý giá mà không tục tằn, hoa văn lịch sự tao nhã, kỹ thuật thêu thùa bất phàm. Nhìn giá y hồng hồng, nàng nhịn không được mà tưởng tượng ngày thành thân đó Cố Bắc Viễn cũng phải thay quần áo, nghĩ hắn rốt cuộc cũng phải bỏ xuống một thân áo màu đen kia đi, không khỏi xì cười ra tiếng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nội dung chương sau mọi người đều biết rồi ha.
“Tiểu Hoan tử, đem thịt lên!”
“Rõ!”
Bánh bao thịt: Phận sự của mình đến đây là hết, lại quay về gia nhập đội ngũ hóng truyện. Vậy là chương có thịt sẽ rơi vào tay chủ nhà V-Emy, xin Chúa phù hộ cho tâm hồn bạn í)))
V-Emy: Ôi tâm hồn ngây thơ “chong xáng” của ta