Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 4

Editor: Meimei

Rất nhanh sau đó, Lục Cảnh Hành phát hiện mình đã làm một quyết định sai lầm.

Anh đi phòng tập thể dục, chạy trên máy chạy bộ.

Một nữ nhân đi đến bên cạnh máy anh đang chạy bộ: "Thật là khéo a, chúng ta lại gặp mặt."

Sau khi tập xong, anh đi ăn cơm. Có người bưng khay đồ ăn đến ngồi đối diện anh: "Ở đây không có ai ngồi?"

Anh cười: "Cố ý?"

Kiều Gia Thuần mở to mắt mờ mịt: "Cái gì?"

"Cô cố ý đi theo tôi."

"Bị anh nhìn ra?" Kiều Gia Thuần cười.

"Cô rõ ràng như vậy tôi không thể không nhìn ra." Anh nói.

Kiều Gia Thuần dùng nĩa ăn thịt và mì trong khay: "Vậy anh sẽ đồng ý tôi chứ?"

Anh thấy khóe miệng của cô dính nước sốt, ánh mắt của cô không phải quyến rũ hay trêu đùa mà là ngây thơ và vô tội. Anh nghe thấy chính thanh âm của mình: "Sẽ không."

"Vì sao không?" Cô đưa tay trái lên chống cằm, nhìn anh, vẻ mặt kia như đang thưởng thức châu bảo trong tủ kính.

"Còn phải hỏi sao?"

"Đương nhiên muốn hỏi, anh nói cho tối biết có gì không được, tôi liền thay đổi a." Kiều Gia Thuần bộ dáng một lòng tiếp thu.

"Cô luôn tự tin với bản thân như vậy?"

"Đúng vậy."

---

Lục Cảnh Hành cùng hai vị đối tác đánh quần vợt, trợ lý bên cạnh nói: "Tôn tổng, chúng tôi nghe nói kỹ thuật đánh quần vợt của ngài rất cao, trước đây đều muốn cùng ngài so tài một phen."

Tôn tổng cười.

Sử Mật Tư tiên sinh đến Trung Quốc nhiều năm rồi, tiếng trung của anh ta vô cùng tốt: "Chúng ta đáng đôi đi, thế nào?"

Một cô gái bộ dạng như con thỏ từ trong hành lang đi ra: "Lục Cảnh Hành, đã lâu không gặp, không nghĩ đến ở chỗ này chúng ta cũng gặp nhau, anh cũng tới đây đánh quần vợt sao?

Lục Cảnh Hành tuyệt không thấy ngoài ý muốn, cái kẹo da trâu này đã dính trên người hắn rất nhiều ngày rồi.

Nghe cô nói như vậy, mọi người đều cho rằng Kiều Gia Thuần và Lục Cảnh Hành là bạn bè.

Tôn tổng nhìn Kiều Gia Thuần rồi nhìn Lục Cảnh Hành, nói với anh: "Lục tổng, sao không giới thiệu bạn của anh một chút?"

Lục Cảnh Hành căn bản không biết tên cô, hắn phủ nhận: "Cô ấy không..."

"Tôi là Kiều Gia Thuần." Kiều Gia Thuần cực nhanh cắt đứt lời nói của anh ta, "Là bạn của Cảnh Hành." Cô nói xong, hoàn toàn bất động thanh sắc nhích lại gần anh ta, một bộ dạng muốn nói quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

Lời nói của cô hoàn toàn ngăn chặn lời nói muốn phủ nhận của Lục Cảnh Hành, anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.

Sử Tư Mật tiên sinh thật cao hứng: "Vậy thì tốt quá, vốn tôi cho rằng chỉ có bốn người nam nhân chúng ta sẽ rất buồn chán, giờ có tiểu mỹ nhân đáng yêu như vậy cùng đi thực sự tôi thực may mắn."

Vì vậy, trợ lý của Lục Cảnh Hành bị vứt sang một bên. Kiều Gia Thuần thay thế chỗ của anh ta, cùng Lục Cảnh Hành một đội, Tôn tổng và Sử Mật tiên sinh một đội.

Kỹ thuật của Tôn tổng rất ổn, Lục Cảnh Hành sắc bén mà trầm ổn, Sử Mật Tư tiên sinh thì rất sinh động, có khi giống như một tiểu tử cùng với tuổi tác của hắn không tương xứng. Mà Kiều Gia Thuần, kỹ thuật của cô so với bọn họ có chút tầm thường.

Lúc kết thúc, trên người bọn họ đều mồ hôi đầm đìa.

Lúc Kiều Gia Thuần thay áo quần xong đi ra, Lục Cảnh Hành đã đưa hai vị kia ra xe. Sử Tư Mật tiên sinh nhìn thấy cô, liền vẫy tay với cô: "Tạm biệt, tiểu mỹ nữ."

Kiều Gia Thuần cười thật ngọt ngào, nàng cũng vẫy tay: "Tạm biệt."

Xe rời đi, trợ lý đi lên trước: "Lục tổng."

Lục Cảnh Hành nói: "Cậu đi về trước đi."

"Vâng." Trợ lý liếc mắt nhìn Kiều Gia Thuần, sau đó nói.

Kiều Gia Thuần vừa tắm, gió nhẹ lướt qua, cô cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nói: "Anh làm thế nào cảm ơn tôi đây?"

"Cái gì?"

"Hôm nay tôi giúp anh làm cho bầu không khí sinh động, giúp anh khách hàng của anh thấy rất vui vẻ. Anh thế nào cảm ơn tôi?"

"Cô hại tôi thua còn muốn tôi cảm ơn cô?"

"Ôi chao, bọn họ là khách hàng của anh không phải nên thua bọn họ sao nhưng cũng không thể để thua quá rõ ràng như vậy mới có thể làm bọn họ vui vẻ sao? Như vậy công ty của anh mới có thể cùng bọn họ hợp tác a. Anh rất lợi hại, có anh ở đây bọn họ đánh rất thỏa mãn nhưng bởi vì có sự tồn tại của tôi nên chúng ta thua rất tự nhiên, vì vậy họ chơi rất vui vẻ a."

"Tôi thấy đen cũng bị cô nói biến thành trắng."

"Này, đừng đi a. Tôi không muốn tiền của anh, tôi chỉ muốn weixin của anh a." Kiều Gia Thuần đuôit theo Lục Cảnh Hành. Thân hình anh ta cao lớn, chân lại dài, cô khó nhọc đuổi theo.

Anh đột nhiên dừng lại, quay người lại.

Kiều Gia Thuần bị bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân không kịp đứng lại, bởi vì quán tính mà đυ.ng vào ngực Lục Cảnh Hành. Thoáng chốc, một mùi hương nam tính bao phủ quanh cô.

Cô đυ.ng vào người hắn, bởi vì tác dụng của phản lực, cô ngã lui sau. Lục Cảnh Hành vô ý thức đem tay đỡ sau lưng cô.

Bởi vì chênh lệch chiều cao và cái tay đỡ phía sau lưng cô, lúc này Kiều Gia Thuần có một loại cảm giác được bảo vệ.

Lục Cảnh Hành cũng đã thay áo quần, lúc này anh mặc một cái ao sơ mi trắng, cúc áo phía dưới yết hầu mở ra, tay áo được xắn lên cẳng tay, không có nét chính chắn mà thêm vài phần tùy ý.

Kiều Gia Thuần nghĩ thầm: "A! Mình yêu chết áo sơ mi trắng." Nhưng cô không dám ôm lấy anh, tay cô giơ lên trời không biết phải đặt vào đâu.

Hai tay của anh bắt trên vai cô, Kiều Gia Thuần ngẩng đầu nhìn anh, nhìn môi mỏng của anh. Cô biết dựa theo tình tiết trong phim thì sau đó sẽ là một nụ hôn. Làm sao bây giờ? Lúc này nếu như cô nhón chân lên có phải hay không cô quá chủ động? Cần phải chờ anh ấy cúi người? Nhưng chiều cao của bọn họ có điểm chênh lệch khá lớn, anh ấy có hay không cần khom lưng mới có thể đặt môi của anh ấy lên môi của cô? Cô có nên nhắm mắt lại hay không, lúc này nhắm mặt lại tương đối tự nhiên?

Lúc này, tay của Lục Cảnh Hành đặt trên vai cô, đẩy cô ra, giữa hai người liền cách nhau một khoảng lớn. Bàn tay của anh vẫn đặt trên vai cô khiến cô không bị ngã sấp xuống nhưng hai chân của cô chỉ có thể theo thân thể mà lùi về sau. Sau khi xác nhận cô đã đứng vững, Lục Cảnh Hành liền buông tay.

A! Anh ấy chẳng những không hôn cô còn đẩy cô ra. Kiều Gia Thuần có chút tức giận. Lẽ nào trong mắt anh ấy cô không có nửa điểm sức quyến rũ nào?

Anh cúi đầu nhìn cô: "Cô thật rảnh?"

"Cái gì?" Kiều Gia Thuần có chút không kịp phản ứng.

"Cô còn tiếp tục đi theo tôi không?"

Kiều Gia Thuần không nói lời nào, đáp án là ngầm thừa nhận.

Lục Cảnh Hành không nói gì, lướt qua người cô đi về phía trước, lấy hành động biểu thị sự cự tuyệt. Cự tuyệt quá tàn nhẫn, còn chưa nói xong, anh ta đã tựu lựa chọn điểm dừng.

---

Buổi tối ngày hôm sau, Kiều Gia Thuần chán muốn chết, Quan San liền gọi điện thoại đến: "Bảo bối, đoán xem tối nay tỷ gặp ai?"

"Cậu không phải đang tham dự tiệc rượu thương nghiệp sao? Tìm được người đầu tư sao?"

"Cái này không phải là trọng điểm. Tỷ nói với ngươi a, tỷ thấy nam thần của ngươi."

"Lục Cảnh Hành?"

"Đúng vậy, bên cạnh anh ta còn có một mỹ nữ, vẫn luôn gọi anh ta là học trưởng học trưởng, hai người còn vừa nói vừa cười. Thế nào, ngươi có muốn đến nhìn?"

Kiều Gia Thuần bỗng từ ghế sô pha đứng phắt dậy: "Cậu chờ."

Kiều Gia Thuần đến hội trường, Quan San đi đến đón: "Nhìn thấy không? Váy màu xanh lam kìa."

Kiều Gia Thuần nhìn bộ dạng hai người kia nói cười, lại nghĩ đến anh ta đối với cô tựa tiếu phi tiếu, còn có bộ dạng giáo huấn cô, đột nhiên liền tức giận không chỗ phát tiết. Đối với cô thì một nụ cười thôi cũng keo kiệt, còn đối với học muội thì tốt như vậy, dựa vào cái gì chứ?

Chả trách đêm qua cô cảm thấy buồn buồn, thì ra là mọi tức giận đều bị cô dằn xuống đáy lòng. Mà hình ảnh trước mắt cô chính là ngọn lửa châm nổ kíp bom.

"Xin lỗi, em đến trễ." Kiều Gia Thuần tiến lên, kéo cánh tay của Lục Cảnh Hành.

Cô gái áo lam vẻ mặt ngạc nhiên, Lục Cảnh Hành cũng không ngờ Kiều Gia Thuần lại lớn mật dám xuất hiện ở đây như vậy. Anh muốn kéo cánh tay về nhưng Kiều Gia Thuần âm thầm dùng lực mà anh lại không muốn ở chỗ này phát sinh đυ.ng chạm thân thể gì với cô đẫn đến phiền toái không cần thiết. Bởi vậy tay của anh vẫn bị cô kéo.

Anh nhìn cô, trong mắt hiện rõ mất hứng.

"Anh đừng tức giận a. Tôi đến trễ là vì tối hôm qua quá mệt mỏi a. Bất quá cơ thể của anh thật tốt a, hôm nay tinh thần vẫn sáng láng a." Kiều Gia Thuần nói với Lục Cảnh Hành, vì vậy âm thanh tận lực dè thấp xuống thế nhưng người cách bọn họ rất gần vẫn có thể nghe thấy được.

Tỷ như cô gái áo lam kia, lúc này trong mắt đều đầy vẻ kinh ngạc, khẽ nhếch miệng, hiển nhiên là biểu cảm không thể tin được.

"Phốc." Quan San ở dau lưng Kiều Gia Thuần cố gắng nhịn cười.

Kiều Gia Thuần quay đầu cho cô ấy một ánh mắt, ý tứ đừng đi theo ta.

--

"Anh tức giận sao?" Trong bãi đỗ xe, Kiều Gia Thuần nhắm mắt theo đuôi Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành không thèm để ý, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Kiều Gia Thuần chạy nhanh lên phía trước: "Anh đừng tức giận nha."

Lục Cảnh Hành dừng lại, cứ như vậy nhìn cô

"Nam tử hán đại trượng phu không nên dễ dàng tức giận như vậy." Kiều Gia Thuần dùng ngón tay chọc chọc cánh tay của Lục Cảnh Hành.

Anh đột nhiên thuận thế cầm lấy cổ tay cô, Kiều Gia Thuần bị đau, nhỏ giọng: "Đau."

Anh buông tay cô ra: "Cô lúc nãy là quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cô biết không?"

Kiều Gia Thuần mở to hai mắt, vẫn là vẻ mặt vô tội.

Lục Cảnh Hành có điểm tức giận.

"Xin lỗi, đây chỉ là một trò đùa, anh có thể tha thứ cho tôi không?" Kiều Gia Thuần rất nhanh nhận lỗi, trong giọng nói còn có một chút ủy khuất cùng thành khẩn.

"Có thể." Anh mỉm cười nhìn cô. Kiều Gia Thuần trong lòng nhảy nhót bởi vì nụ cười đẹp mắt của anh.

"... chỉ cần cô không xuất hiện nữa." Nói xong, anh mở cửa lên xe, khởi động xe lái đi, để lại cho cô một làn khói xe.

Kiều Gia Thuần: "..."

--

Lục Cảnh Hành đến cửa, dì Ngô liền mở cửa cho anh

"Biết cậu hôm nay sẽ đến nên sáng sớm lão thái thái đã nấu canh gà cho cậu."

"Bà nội gần đây thân thể thế nào?"

"Rất tốt, còn rất khỏe mạnh nữa."

Lão thái thái đang chăm sóc hoa cỏ bên bệ cửa sổ, thấy Lục Cảnh Hành đi tới, nói: "Tới a."

"Bà nội, lại chăm hoa của người."

"Đúng vậy, hôm qua trời mưa, hôm nay thời tiết rất tốt, ta muốn đem mấy chậu cây này ra phơi nắng a." Lão thái thái cười, khóe mắt hiện ra nếp nhăn.

"Để cháu." Lục Cảnh Hành cởi nút áo nơi cổ tay, vén tay áo lên làm việc.

Dì Ngô và nãi nãi đứng bên bệ cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn Lục Cảnh Hành đem mấy chậu hoa dời ra sân.

Dì Ngô tự đáy lòng cảm thán: "Lục tiên sinh thực sự rất hiếu thuận, công tác bận rộn như vậy nhưng cuối tuần đều đến thăm ngài."

Lão thái thái đang tưới nước nước cho hoa.

Dì Ngô còn nói: "Lục tiên sinh đến tuổi này, ngay cả bạn gái cũng không có, ngài tại sao không có thúc giục cậu ấy a. Cháu của tôi mới tốt nghiệp đại học có 2 năm chưa có bạn gái, trong nhà từ trên xuống dưới đều thúc hắn nhanh kết hôn, mọi lễ vật đều lo cho hắn hết a."