“Sư phụ, chờ ta một chút!”
Mây trắng bay bay, tiếng lục lạc thanh thanh. Thiếu niên để chân trần đi nhanh lên cồn cát, ngừng lại sau lưng một thanh niên đứng đưa lưng về phía hắn, đỡ đầu gối thở hổn hển một lát, tò mò mà thẳng người lên: “Sư phụ, ngươi đang nhìn cái gì?”
Gió cuốn cát vàng óng ánh trải xa tít phía phía chân trời, trong mắt người thanh niên chiếu ra bầu trời xanh thẳm phương xa. Một lúc lâu sau y nhẹ giọng nói: “Cố hương…”
Thiếu niên sắc mặt mờ mịt, người thanh niên một tay đè lên vai hắn, một tay chỉ về phía Đông xa xa, nơi hạ lưu con sông cùng sa mạc ngàn dặm, mặt trời mới vừa nhô lên khỏi đường chân trời: “Nơi đó có một tòa đô thành thật lớn, bát thủy vờn quanh, vạn quốc triều bái, trường trị cửu an…” (*)
[(*) trường trị cửu an: xã hội cai trị ổn định bình an lâu dài]
“… Đó là cố hương của ngươi, là nơi ngươi sinh ra.”
Bên vách đá Xã thủ sơn, trong không khí sát ý chợt ngưng trọng.
Đan Siêu kịch liệt thở dốc lui về phía sau, dùng sức nhắm mắt rồi lại mở ra, cố gắng để nhìn rõ thân ảnh trước mắt đang từng bước một đến gần. Nhưng bất luận như thế nào tầm mắt hắn đều mơ hồ không rõ. Từ trong thế giới kỳ quái, thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy, chỉ có Thái A kiếm phong trong tay Tạ Vân chậm rãi nâng lên.
…Vạn quốc triều bái, trường trị cửu an…
…Là nơi ngươi sinh ra…
Cửa gỗ bị ầm một tiếng bật mở ra; Ánh trăng cùng gió lạnh đồng thời gào thét ập vào căn phòng mờ tối. Thiếu niên Đan Siêu chật vật bất kham, bị Tạ Vân xách cổ áo ném vào bên trong, ngã thật mạnh trên nền đất.
“Ngươi muốn cái gì?” Thiếu niên lảo đảo đứng lên, xoay người bắt lấy cổ tay lạnh lẽo của sư phụ hắn, giống như người sắp chết đuối điên cuồng bắt lấy một sợi rơm cứu mạng cuối cùng: “Nói cho ta biết ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi! Bất luận cái gì cũng có thể hồi báo cho ngươi! Ta hết thảy đều là…”
“Mạng của ngươi!” Tạ Vân nói.
Đan Siêu đột nhiên dừng lại, đồng tử trong hốc mắt hơi hơi phát run.
“Cái mạng này của ngươi là ta cứu. Nếu hiện tại ta muốn đem nó thu hồi thì sao?”
Thiếu niên rốt cục buông tay y ra, lảo đảo lùi về phía sau, nước mắt nhanh chóng tích đầy hốc mắt.
“Vì cái gì nhất định phải như vậy…” Hắn tuyệt vọng nói, rốt cuộc nói ra bí mật chôn dấu sâu trong lòng từ lâu: “Ta… Ta yêu ngươi a sư phụ…”
“Ta yêu ngươi…”
Nhưng mà gương mặt tuấn mỹ của Tạ Vân không có một tia gợn sóng, thậm chí ngay cả âm cuối cũng giống như là bị đóng băng, từng chữ từng từ nhẹ nhàng mà nện ở trong không khí: “Ta không yêu ngươi!”
“Bình” một tiếng trầm đυ.c, lưng thiếu niên đã đυ.ng vào tường đất.
Bốn phía tường đất vây quanh căn phòng nhỏ kia, đã từng là nơi trú ẩn tối ấm áp tối vướng bận của hắn, là nơi hắn từng ngày lớn lên cùng sa mạc mênh mông, trên vách tường mơ hồ có thể thấy từng đạo hoa ngân, đều là vết tích bao ngày hắn đo chiều cao lưu lại.
Sống lưng thiếu niên lướt qua vách tường, giống như một tia hy vọng lẫn nhiệt tâm cuối cùng trở thành trống rỗng, suy sụp quỳ xuống.
“Là những tín ưng đó sao…” Hắn khàn khàn nói, “Là có người bắt ngươi gϊếŧ ta … đúng không?”
Trả lời hắn chính là một mảnh trầm mặc.
Không khí đông lại thành băng cứng, lấp đầy trong cổ họng mỗi người.
“Van cầu ngươi, sư phụ! Van cầu ngươi nói cho ta biết người kia là ai…” thiếu niên từ trong hôn ám ngẩng đầu, nước mắt từ vết máu loang lổ trên mặt ròng ròng rơi xuống, nức nở nói: “Ta đi gϊếŧ người kia… Cho dù khó khăn, cho dù nguy hiểm đến tánh mạng ta cũng sẽ gϊếŧ hắn. Sau đó ngươi liền tự do. Chúng ta có thể trở lại như ngày hôm qua, trở lại thời điểm hết thảy mọi việc đều bình thường, vĩnh viễn nương tựa lẫn nhau mà sống trong sa mạc này… có được hay không?”
“Chúng ta sẽ coi như mọi chuyện này chưa từng xảy ra. Ngươi vẫn là sư phụ ta, ta vẫn là đồ đệ của ngươi, có được hay không?”
Tiếng nức nở thê lương long trời lở đất, xẹt qua bao cồn cát tắm mình trong ánh trăng, qua bụi rậm cùng sông ngầm.
Phương xa những ngôi sao lạnh lẽo mờ tỏ, dường như tất cả âm thanh ồn ào náo động trong trời đất như đều ngưng đọng lại, duy chỉ căn nhà gỗ nhỏ cô đơn, đứng ở cuối đường chân trời mãi mãi không thay đổi.
Qua lâu thật lâu, Tạ Vân rốt cục bước tiến lên, đứng ở trước mặt thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt van cầu của hắn: “Ngươi nói cái gì ngươi cũng có thể làm… Vậy ngươi có thể vì ta lần nữa đứng lên vị trí cao nhất trong thiên hạ hay không?”
Thiếu niên ngơ ngẩn.
“Nếu ngươi đoạt lại được quyền lực lớn nhất cùng địa vị tối cao trên thế gian này; Đến khi ngươi tọa ủng giang sơn, uy gia tứ hải, chúng ta có thể trở lại thời điểm trước kia cái gì cũng đều chưa phát sinh qua. Nhưng ngươi có thể làm được không?”
“…” Thiếu niên môi run nhè nhẹ, một lúc lâu mới khó có thể tin mà lắc đầu, hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa… là có ý gì?”
………….
“Từ từ, Tạ Vân!” Đan Siêu miễn cưỡng dừng lại bước chân không ngừng lui về phía sau, dùng Long Uyên cắm vào khe đá dưới chân trụ lại, hoảng hốt nói: “Ngươi nói lại ý vừa rồi lần nữa… Ngươi…”
Tạ Vân môi khép mở, giống như nói cái gì. Nhưng mà tai Đan Siêu ong ong, đầu óc vừa đau vừa choáng váng, gần như sắp sửa rơi vào loạn trí với những đoạn ký ức thất lạc.
Hắn chỉ nhìn thấy Tạ Vân giơ cổ tay, Thái A hướng về phía chính mình vung lên.
Keng!
Long Uyên cùng Thái A va chạm, phát ra dư âm quanh quẩn không thôi.
…………..
“Buông ta ra!” trong sa mạc, Tạ Vân mãnh liệt hất tay thiếu niên, chỉ về hướng biển cát phía xa xăm đang bốc lên một đường bụi đất, cả giận nói: “Bọn họ đã đến, ngươi không thấy được sao? Ta nhất định phải đi! Muốn chết cũng đừng kéo ta theo!”
Mấy ngày liên tiếp bôn ba đã khiến cho thiếu niên tinh bì lực tẫn, Tạ Vân hất một cái này, tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cho hắn hư thoát mà ngã dúi dụi xuống nền cát.
Đỉnh đầu mặt trời chói chang nắng hè, khí nóng hầm hập đập vào mặt, cát vàng thô ráp chỉ cần dính vào liền khiến cho làn da rộp lên như bị bỏng nước. Tạ Vân rời đi thật nhanh, nhưng chỉ hơn mười bước, thiếu niên không biết lấy khí lực từ đâu tới, lại cũng tập tễnh đứng dậy, nghiêng ngả đuổi theo, từ phía sau nắm lấy cổ tay Tạ Vân!
“Sư… Sư phụ…” thiếu niên môi khô khốc vừa động liền chảy máu. Bởi vì thiếu nước, đến máu cũng đậm đặc lại, thành một vệt trên cái cằm đầy bụi đất lấm lem: “Nói cho ta biết, sư phụ… Ngươi nhất định phải trở về sao? Thật sự không thể…”
Tạ Vân mãnh liệt quay đầu, tầm mắt chạm vào ánh mắt tuyệt vọng van nài của thiếu niên, giống như một con sói cô đơn thương tích chất chồng, lâm vào tuyệt cảnh.
“Trừ bỏ những thứ ngươi theo đuổi… Tiền tài quyền thế… ngoài những cái đó ra, ngươi đã từng đối với ta có bất luận một chút tình cảm nào không?”
“Sư phụ có chút tình cảm nào với đồ đệ, bất luận là thứ tình cảm gì… bất luận chút yêu thích nào không?”
Tầng bụi đất trên đường chân trời đã càng ngày càng gần. Tạ Vân không kiên nhẫn mà thở hắt ra, bắt lấy bàn tay thiếu niên đang dùng một tia khí lực cuối cùng khẩn thiết nắm chặt tay mình, quả quyết gỡ ra, một lần cuối cùng lặp lại: “Không muốn chết liền chạy trở về đi. Đi mau!”
Thiếu niên lảo đảo quỵ xuống bờ cát.
Tạ Vân xoay người bước đi, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại một lần. Bóng dáng y kiên quyết rời đi, cùng với thân ảnh đẩy rèm cửa bước vào lều đối diện với tiểu Đan Siêu thương tích chất chồng trong trí nhớ trùng hợp với nhau; Thiếu niên từng vô cùng nhiệt liệt mà cho rằng, trong nháy mắt đó không chỉ tính mạng mà toàn bộ tình yêu cùng hy vọng của mình bắt đầu sống lại. Nhưng giờ khắc này, hắn mới phát hiện đó là một ý nghĩ hoang đường nực cười đến dường nào.
Hắn không được yêu, cũng không có bất cứ hy vọng nào.
Toàn bộ những điều tốt đẹp đã qua, đều tràn ngập dối trá cùng tính toán.
“Tạ Vân…” Thiếu niên thống khổ mà chụp lên mặt đất, cát vàng sát vào vết thương chi chít trong lòng bàn tay, đau nhức khiến mỗi âm tiết đều khàn khàn mà co rút: “Tạ Vân… Tạ Vân…”
Hai chữ kia như vết cắt máu tươi đầm đìa một lần lại một lần cứa vào trong lòng hắn. Cách đó không xa, Tạ Vân như là bị tiếng gọi thống khổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng quát: “Câm miệng!”
Thiếu niên tuyệt vọng lắc đầu.
“Ta chính là muốn lợi dụng ngươi! Ta chính là muốn quyền lực tối thượng trên đời này cùng địa vị dưới một người trên vạn người! Ngươi đã không có bất luận giá trị lợi dụng gì, vô dụng! Chạy trở về đi!”
“Không muốn chết liền đứng lên biến cho nhanh …!”
………….
…Keng!
Song kiếm lần thứ hai va chạm, run rẩy. Hai bên vách núi cát bụi đất đá rơi xuống, rầm rầm một tiếng vẩy lên đôi vai Đan Siêu dồn dập phập phồng.
“Ngươi sẵn sàng chưa?” Tạ Vân mặt không đổi sắc nói, lật cổ tay đem Thái A kiếm vung lên thành một đường cong.
Đan Siêu theo bản năng nhíu mày, đồng tử tan rã thần trí hoảng hốt. Ngọn lửa cừu hận hừng hực ở mỗi một đầu dây thần kinh cắn nuốt, thiêu đốt, làm hắn nhìn không rõ cũng không nghe được hết thảy những gì quanh mình.
Bên cạnh lôi đài đã trở thành phế tích, binh lính lúc trước chạy trốn bốn phía lần nữa tụ lại. Xa xa Mã Hâm mang theo rất nhiều cấm vệ vội vàng hướng bên này chạy tới.
“Sẵn sàng chưa?” Tạ Vân lần thứ hai hỏi.
Đan Siêu ánh mắt rốt cục rơi xuống người trước mặt, sâu trong đồng tử phiếm xuất màu đỏ tươi, gắt gao nhìn thẳng ánh mắt Tạ Vân.
Thái A kiếm lấy một góc nghiêng phi thường kỳ lạ, từ trên bổ xuống, thẳng đến trước ngực, xuất ra một chiêu kiếm đột nhiên khiến Đan Siêu quen thuộc một cách khó hiểu.
“Người thời Tấn nói, Đẩu ngưu tinh tú thường có mây tía, chính là song kiếm ý thượng triệt thiên. Một thanh là Thái A, một thanh là Long Uyên…”
Một màn khắc sâu trong trí nhớ kia lần thứ hai tái hiện, từ trong hư không mênh mang, như che trời lấp đất mà ập thẳng đến hắn: “Hôm nay tại đây tru sát ngươi, chính là Long Uyên.”
Trong nháy mắt đó, một kiếm xuyên tâm thấu cốt trong ác mộng suốt hai năm trời, cùng cảnh tượng giờ phút này Thái A cuốn theo cuồng phong mà đến trùng nhập làm một, hóa thành đôi mắt Tạ Vân băng lạnh thấu xương trong ảo cảnh.
Hôm nay tại đây tru sát ngươi …
Long Uyên…
Ba!
Đan Siêu gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, dưới ánh tà dương đỏ như máu chiếu trên cát vàng, hướng đến một kiếm trí mạng hai năm trước ngang nhiên gạt đi.
Cách đó không xa Mã Hâm thất thanh kinh hô:
“Không…!”
Phập!
Máu tươi dưới vòm trời mờ mịt phun ra. Trên đoạn nhai mọi ồn ào náo động hóa thành bối cảnh tĩnh lặng xám trắng. Tất cả ảo cảnh tɧác ɭoạи cùng những mảnh ký ức, ở một khắc kia như bị quét sạch đi xa.
Thời gian ngưng đọng như bị kéo dài vô hạn. Chỉ thấy Thái A từ trong tay Tạ Vân văng ra, xoay tròn bay lên giữa không trung.
…Long Uyên đâm vào phía sườn trái Tạ Vân, kề sát tim xuyên qua. Từ phía sau lưng lộ ra một mũi kiếm vết máu loang lổ!
Đan Siêu cả người thân thể chấn động mãnh liệt, thất thanh rống to: “Tạ Vân!”
Nhưng mà hết thảy đều đã quá muộn. Tạ Vân hai đầu gối quỵ xuống đất, thống khổ mà kinh ngạc thở hổn hển, rồi chậm rãi ngã xuống.