Diễm phi vội vã để cho cung nữ và thái giám hầu hạ ả tất cả lui xuống, mình cũng đứng lên từ ghế mây, dáng dấp lười biếng một khắc trước biến đổi, trên mặt vội vàng hiện lên một nụ cười mỉm ôn nhu, nụ cười như thế cùng nụ cười duyên công thức hóa ứng phó Sùng Minh đế không giống nhau, mà là phát ra từ nội tâm.
Thân thể Diễm phi nhu nhược dựa sát vào trong lòng Vi Thuận Khánh.
“Ngày hôm qua không phải nói đi gặp hoàng thượng sao? Thế nào lại đột nhiên đến đây?”
Vi Thuận Khánh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của ả,
lòng bàn tay vuốt ve bên hông ả, một luồng nhiệt nhất thời lan tràn, sắc mặt Diễm phi ửng hồng, trọng lượng cả người hầu như tựa ở trên người của gã ta.
“Hiện tại không được, hài tử của chúng ta còn phải nửa tháng nữa mới ổn định.” Diễm phi cho là gã muốn, từ sau khi gã mang thai, bọn họ quả thực chưa có làm qua, ả cũng muốn, nhưng là vì hài tử ả lại không thể không nhẫn nhịn.
Sắc mặt Vi Thuận Khánh đột nhiên lạnh băng, “Ta nói bao nhiêu lần rồi, cho dù là nơi riêng tư cũng không thể nói ra những lời này, tai vách mạch rừng chẳng lẽ không biết sao?”
Biểu tình của Diễm phi cứng đờ, biết gã là giận thật, vội vã an ủi nhu nhược tựa vào ngực gã nói: “Được rồi được rồi, sau này ta không dám nữa, ngươi không nên tức giận.” Ả chỉ là thật cao hứng có thể cùng nam nhân mình yêu có một hài tử.
Sắc mặt Vi Thuận Khánh hòa hoãn chút, “Lần này đến là có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Diễm phi chỉ cần gã không lại tức giận là tốt rồi, đối với chuyện gã muốn nói cũng không có hứng thú gì, dù sao người làm chủ sau cùng chính là gã.
“Là có liên quan cùng mẫu thân của nàng.”
Diễm phi sửng sốt, “Mẫu thân của ta làm sao?”
Vi Thuận Khánh hời hợt nói: “Mẫu thân của nàng mất tích rồi, tối hôm qua có một bóng đen đem bà ấy mang đi, đến bây giờ cũng không rõ tung tích.”
Diễm phi biến sắc, cố sức nắm cánh tay của gã, “Tại sao có thể như vậy, chàng không phải đã phái người bảo hộ bà ấy sao? Vì sao lại còn có thể bị người bắt đi?”
Vi Thuận Khánh liếc mắt nhìn đầu ngón tay ả cầm lấy cánh tay của mình trắng bệch, không dấu vết nhíu nhíu mi, “Ngựa có lúc sẩy chân, người có lúc thất thủ, này cũng rất bình thường, nàng bình tĩnh một chút, hiện tại mà nói, mẫu thân của nàng không có việc gì, nàng nếu lo lắng hẳn là lo mẫu thân của nàng không chịu nỗi đem chúng ta khai ra, chuyện này đối với chúng ta rất bất lợi!”
Diễm phi đã tỉnh táo lại, nghe thấy câu nói sau cùng này của gã, há há miệng muốn nói lại không nói nên lời, bởi vì ả cũng không dám đảm bảo mẫu thân có thể bảo vệ bí mật.
Tính cách của mẫu thân bà rất rõ, hơn nữa niên kỷ của bà cũng không nhỏ, lại là nữ nhân, tuyệt đối chịu không nổi nghiêm hình tra tấn.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, chàng có biết là ai bắt mẫu thân ta đi không?”
Diễm phi đối Phương Quân Bình vẫn rất có tình cảm, năm đó sau khi ả bị du côn cường bạo, là nương không tiếc bán đứng thân thể câu dẫn một lão nam nhân giúp ả báo thù, tuy rằng ả biết còn một nguyên nhân chính là để sinh sống, thế nhưng ả cũng không có khả năng đối với an nguy của bà làm ngơ mặc kệ.
Vi Thuận Khánh lắc đầu nói: “Hiện tại còn chưa biết, đối phương nếu có thể tìm tới khu nam, lại biết mẫu thân nàng ở đâu, thận phận của hắn ta nhất định không nhỏ, hiện tại ta chỉ có thể đem mục tiêu tập trung ở trên người ba vị hoàng tử, bất quá người sau cùng có thể bắt mẫu thân nàng là Tam hoàng tử.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Diễm phi đã có chút hoang mang lo sợ, Tam hoàng tử người này ả có nghe nói qua, là một nam nhân tàn bạo vô tình lãnh huyết, nương rơi vào trong tay của hắn ta, còn không biết sẽ phải chịu đãi ngộ như thế nào, ả có chút bận tâm nương sẽ nói ra chuyện của bọn họ.
“Việc cấp bách là trước phòng ngừa mẫu thân của nàng nói ra chuyện của chúng ta.” Vi Thuận Khánh nói.
Diễm phi nhìn gã: “Làm thế nào phòng ngừa?”
Vi Thuận Khánh rủ mắt, trong ánh mắt phảng phất ra mâu quang chiết xạ u lam, từng câu từng chữ nói: “Rất đơn giản, nếu có một ngày, mẫu thân của nàng đột nhiên xuất hiện chỉ ra và xác nhận chúng ta, nàng chỉ cần không thừa nhận nàng là An Xảo Nga là được, những chuyện khác liền giao cho ta.”
Diễm phi che miệng lại, trợn to hai mắt nhìn gã, “Ý của chàng là muốn ta không tiếp nhận mẫu thân?”
Trong mắt Vi Thuận Khánh lộ ra một tia âm ngoan, “Không sai, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn chúng ta, bằng không chỉ Sùng Minh đế tin tưởng chúng ta còn không được, đến lúc đó ta sẽ khiến cho mọi người tin tưởng nàng cùng An Xảo Nga chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi.”
“Vậy nương của ta làm sao bây giờ?” Diễm phi lớn tiếng chất vấn.
Một khi bọn họ thành công chứng minh chính mình không biết Phương Quân Bình là ai, nương đối với những người đó không còn giá trị lợi dụng nữa, những người đó nhất định sẽ gϊếŧ bà cho hả giận.
“Ta biết nàng luyến tiếc mẫu thân của nàng, thế nhưng đây là biện pháp duy nhất, bằng không tất cả chúng ta đều xong đời, chỉ có hy sinh mẫu thân nàng mới có thể cứu chúng ta.” Vi Thuận Khánh nắm bả vai của ả, ánh mắt câu câu nhìn chằm chằm ả, phảng phất có một vòng xoáy đang hút hồn phách của ả.
Diễm phi hoảng hốt một chút.
Thanh âm Vi Thuận Khánh ôn nhu vang lên bên
tai ả.
“Xảo Nga, nàng không phải rất yêu ta sao? Nàng bỏ được ta chết sao? Ta biết trong lòng nàng rất khổ sở, thế nhưng nàng có nghĩ tới không, mẫu thân của nàng vì mạng mình cũng có thể đem bí mật của chúng ta nói cho địch nhân chúng ta biết, bà ta căn bản sẽ không nghĩ qua nàng như thế nào, phạm tội khi quân là phải trảm đầu, bà ấy bất nhân, chúng ta liền bất nghĩa.”
Ánh mắt Diễm phi dần dần khôi phục thanh tỉnh, nhãn thần thoáng chốc lộ ra một tia quang mang kiên định, “Chàng nói đúng, nếu như bà ấy không khai ra chúng ta, ta vẫn kính bà ấy là nương của ta, nếu như bà ấy quả thực nói ra ngoài, liền chớ trách ta không tiếp nhận bà ấy.”
Vi Thuận Khánh vỗ về sườn mặt của ả, hài lòng nở nụ cười.
Gã lập kế hoạch mười năm quả thật có chút mạng lưới giao thiệp, muốn lẻn vào phủ đệ Tam hoàng tử tìm Phương Quân Bình không phải là không có khả năng, thế nhưng ắt phải làm chút hy sinh, gã không muốn vì một Phương Quân Bình tổn thất bất kỳ một thủ hạ nào, giá trị Phương Quân Bình cho gã cũng không có bao nhiêu, ngược lại là một người vướn chân vướn tay, nếu như bà ta chết liền tốt nhất.
Từ lúc An Tử Nhiên nói cho Phó Nguyên Thành, Diễm phi rất có thể là tiểu thư An gia, Phó Nguyên Thành liền để cho thủ hạ của hắn ta bắt đầu theo đường này điều tra manh mối.
Danh tiếng của mẫu nhi An Xảo Nga ở An Viễn huyền không nhỏ, bất quá cũng là danh tiếng xấu, chuyện hai người trộm vật trân quý rời khỏi An gia sau lại bị người truyền đi, từ lão nhân cho đến tiểu hài tử đều biết, vì vậy rất nhanh thì lấy được bức họa của hai mẫu nhi nàng.
Thiếu nữ mười tám tuổi trên bức họa quả thực cùng Diễm phi lớn lên giống nhau như đúc.
Nếu như nói khác nhau nơi nào, đó chính là khí chất.
Biểu cảm gương mặt của thiếu nữ trên bức họa, tuy rằng lớn lên rất đẹp, thế nhưng làm cho người ta ấn tượng đầu tiên cũng không vui vẻ, có chút trầm lặng, đặc biệt là ánh mắt của nàng, sũng nước phảng phất có loại oán giận, bất quá nghĩ đến địa vị nàng ở An gia liền có thể hiểu được.
Mà Diễm phi là một nữ nhân yêu mị, mặt mày đưa tình, phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng dụ dỗ được nam nhân, cùng nữ nhân trên bức họa cứ như hai người.
Tuy rằng lớn lên giống nhau, thế nhưng người bình thường nếu như nhìn thấy hai người, cảm giác đầu tiên chắc là hai người khác nhau, chỉ là lớn lên có chút giống mà thôi.
Những ý nghĩ đó chỉ là của người bình thường, trực giác lại nói cho Phó Nguyên Thành, các nàng nhất định là cùng một người.
Sau lại tiếp tục điều tra theo lộ tuyến này, thủ hạ của gã tra được đến Phượng Thành, vốn tưởng rằng có thể tra được dấu vết các nàng sinh hoạt ở nơi này, thế nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của bọn họ, Phượng Thành dĩ nhiên lại không có một ai nhận thức mẫu nhi các nàng.
Nếu không phải bọn họ có nguồn tin chính xác mẫu nhi Phương Quân Bình quả thực đi Phượng Thành, bọn họ có thể thực sự sẽ cho rằng hai người chưa từng đến Phượng Thành, mà loại kết quả này chỉ có một đáp án, vậy chính là có người tận lực xóa dấu vết sinh hoạt của hai mẫu nhi các nàng.
Đến lúc này, Phó Nguyên Thành rốt cuộc xác định hai người là cùng một người, mà giúp các nàng lại chính là quốc sư Vi Thuận Khánh, chỉ có gã ta mới có năng lực này.
Sau ngày hôm đó, người của hắn ta cũng bắt đầu ở Quân Tử thành lục soát tung tích Phương Quân Bình.
Lấy tính cách của Vi Thuận Khánh, gã ta sẽ không yên tâm để cho Phương Quân Bình rời khỏi Quân Tử thành, rời khỏi dưới mí mắt của gã, chỉ có tự mình trông coi mới có thể yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có thể tùy cơ ứng biến.
Bất quá rất nhanh Phó Nguyên Thành phát hiện trừ bỏ hắn ta ra còn có rất nhiều mặt nhân mã cũng đang điều tra tung tích của Phương Quân Bình, chung quy đều có chung một mục tiêu, bởi vậy ai cũng không can thiệp tới ai, thẳng đến người của Vi Thuận Khánh dọn khỏi khu nam, bọn họ mới biết được có người trước bọn họ một bước mang Phương Quân Bình đi.
“Triệu Nghị, ngươi cảm thấy người có khả năng mang Phương Quân Bình đi nhất là người của ai?”
Phó Nguyên Thành đột nhiên nhìn về phía Triệu Nghị ở đối diện đồng dạng đang nhíu mày suy tư, trong khoảng thời gian này người này đúng là giúp hắn ta điều tra tung tích của Phương Quân Bình.
Triệu Nghị trả lời: “Chắc là người bên Tam hoàng tử kia, có rất nhiều cấm vệ quân giúp hắn ta, hắn ta so với chúng ta càng danh chính ngôn thuận, bất quá muốn biết chính xác, còn cần điều tra lại.”
“Liền chiếu theo ý tứ của ngươi làm đi.”
Giả sử Phương Quân Bình rơi vào trong tay Tam hoàng tử, hắn ta nhất định sẽ lợi dụng bà ta lật đổ Vi Thuận Khánh và Diễm phi, quả thực phù hợp ích lợi của bọn họ, hiện tại trong triều và hậu cung rất nhiều người đều muốn đối phó với Vi Thuận Khánh, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, thế nhưng dính đến lợi ích lại bất đồng.
Trong tay Vi Thuận Khánh có nhân mạch, nghe nói gã cũng có số tài phú lớn, không ai không dự đoán được mấy thứ này, cho nên mặc dù mọi người nhất trí mục tiêu, nhưng là vì lợi ích, tất cả mọi người dường như tranh đoạt người nhiều tiền đó.
“Cộc cộc!”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Thanh âm của quản gia vương phủ từ bên ngoài truyền vào, “Vương gia, bên ngoài có một người xa lạ nói có người nhờ hắn ta gửi cho ngài một phần đại lễ.”
Phó Nguyên Thành và Triệu Nghị liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này…
Hai người rất nhanh thì đến đại sảnh, người xa lạ trong miệng quản gia là một người chăn ngựa tùy ý có thể tìm thấy, gương mặt dài thật thà, đại khái là lần đầu tiên đến loại địa phương vương phủ này, người chăn ngựa có chút khẩn trương, thấy Phó Nguyên Thành và Triệu Nghị xuất hiện ở trước mặt, người chăn ngựa lập tức khẩn khẩn trương trương quỳ xuống.
“Tiểu, tiểu nhân khấu kiến vương gia.”
Phó Nguyên Thành đi về phía trước một bước, ánh mắt quái gở nhìn hắn ta: “Nghe nói có người nhờ ngươi gửi cho bản vương một phần đại lễ?”
Người chăn ngựa lau mồ hôi lạnh chảy ra trán, lo sợ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, vương gia, người kia cho tiểu nhân mấy lượng bạc, bảo tiểu nhân đem đồ vật chuyển đến Thành vương phủ, bất quá không thể để cho quá nhiều người thấy, cho nên bảo tiểu nhân đi cửa sau, hiện tại đồ vật để lại ở phía sau cửa.
Phó Nguyên Thành do dự không lâu lắm, sau đó cho người đem đồ vật để ở sau cửa tiến vào.
Đó là một cái rương lớn, cao khoảng nửa thước, lúc di dời phân lượng cũng không nhẹ, bên trong giống như bỏ cái gì rất nặng vậy.
“Vương gia, cẩn thận có bẫy.”
Triệu Nghị thấy hắn ta chuẩn bị đi đến, vội vã thốt lên.
Phó Nguyên Thành lắc lắc tay áo, sau đó lệnh quản gia tiến lên mở cái rương.
Cái rương treo một ổ khóa, bất quá không có khóa, quản gia đơn giản liền mở ra, lúc lão đem nắp rương mở ra, ‘đồ vật’ bên trong nhất thời làm cho lão kinh ngạc.
Đó là một nữ nhân hôn mê, hơn nữa xem từ hình dáng bề ngoài đã có bốn năm mươi tuổi, lúc hôn mê còn có thể thấy nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt.
“Vương gia?” Triệu Nghị chợt nhìn về phía Phó Nguyên Thành, bọn họ vẫn phí hết tâm tư tìm người đột nhiên liền hiện ra trước mặt bọn họ, luôn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Phố Nguyên Thành cong khóe miệng, trong mắt lóe ra quang mang sáng sủa.
“Ngươi không có nhìn lầm, bà ấy chính là Phương Quân Bình.”