Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 70: Tôi báo cảnh sát

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

“Ai u, con chó ở đâu chạy tới đây!”

Mặc dù lúc trước cô cũng nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng vì miếng sắt phía dưới cánh cửa cao tới 1m2 khiến cô không nhìn thấy lão Hoàng.

“Lão Hoàng!”

Phương Minh cũng muốn gọi lão Hoàng lại nhưng lúc này nó nào có chú ý tới cậu nữa chứ, một mực chạy về phía con chó đen, cắn mạnh lên xích sắt.

“Chẳng lẽ là không nỡ nhìn con cɧó ©áϊ mình yêu thương bị xiềng xích nên muốn đem xích kia cắn rớt? Lão Hoàng cũng rất lợi hại nha!”

Hàn Kiều Kiều nói thầm, Phương Minh nhìn nhìn cô một chút rồi cũng không quan tâm tới cô nữa. Cậu biết chuyện chắc chắc không đơn giản như vậy, lão Hoàng đôi lúc cũng hay phát tao nhưng tuyệt đối không thể nào tao* tới mức độ này.

*Tao: phát xuân, cợt nhả, lẳиɠ ɭơ

“Lão Hoàng, quay về!”

Vẻ mặt Phương Minh nặng nề hét lên, lão Hoàng lúc này mới quay qua nhìn cậu, có chút không cam lòng nhả dây xích ra nhưng vẫn đứng bên cạnh con chó đen.

“Đây là chó của các cậu sao? Đi khảo sát mà còn đem theo chó?”

Cô gái lại nhìn Phương Minh với vẻ mặt đề phòng, Phương Minh chỉ có thể giải thích: “Là vậy, tại vì sắp tan ca nên tôi định đi tới nhà chị xong sẽ quay về luôn, do đó mới mang theo chó.”

“Là vậy sao? Đang giờ làm việc các cậu còn mang theo chó cũng không sợ tôi khiếu nại các cậu?”

Phương Minh nhìn thấy cô gái bất mãn cũng chỉ có thể cười làm lành.

“Lão Hoàng, mày còn định phá phách cái gì nữa? Mau tới đây!”

Phương Minh vừa ngoắc ngoắc lão Hoàng vừa đi tới bên cạnh con chó đen, nhưng không ngờ khi cách con chó ba mét đột nhiên con chó đen nhảy dựng lên, hung ác nhe răng trợn mắt nhìn Phương Minh.

“Chó này…?”

Lúc Phương Minh tới gần mới phát hiện không phải con chó này bị rụng hết lông, mà là trên thân nó có vết sẹo. Mà nhìn gần mới thấy con chó này gầy nhom, cứ như không có ruột vậy, chỉ còn một bộ da bọc xương.

“Này, các cậu đừng có tới gần, con chó này rất hung dữ, các cậu mà bị nó cắn tôi sẽ không bồi thường đâu!”

Cô gái vội vàng nhắc nhở Phương Minh, mà khi con chó đen nghe thấy giọng cô lại càng hung hăng quay về phía cô sủa to, liều mạng dãy dụa, xích sắt kêu leng keng không ngừng, cặp móng của nó cũng liều mạng đào bới dưới đất.

Phương Minh nheo mắt nhìn tình cảnh trước mặt, trên mặt hiện rõ vẻ suy tư.

“Phương Minh, cậu nói xem có phải cô gái này đã đánh đập chó của mình không? Nếu không nó làm sao lại quay về phía chủ mà sủa như vậy?” Hàn Kiều Kiều cũng thấy có gì đó không đúng, chó không chê chủ nghèo, trên đời chỉ có con chó vẫy đuôi mừng chủ, làm gì có con chó nào lại sủa vào mặt chủ như vậy chứ?

“Con chó này nổi điên, lúc trước nó nhào lên cắn người nên tôi mới phải đem nó xích lại.”

Cô gái kia xấu hổ giải thích, mà lời giải thích này dọa Hàn Kiều Kiều hoảng sợ, nếu chó điên mà cắn người hậu quả thật sự rất nghiêm trọng, khả năng mắc bệnh dại rất cao.

“Phương Minh, chúng ta đi thôi.”

Hàn Kiều Kiều đứng cạnh lôi kéo Phương Minh nhưng cậu lại không quan tâm, ngược lại ngồi xuống, cầm lấy cái máng ăn của nó ở gần đó.

Nói là máng ăn nhưng thực ra chỉ là một cái tô sứ bể nát, bên trong có một ít cơm với đồ ăn thừa nhưng mà những thứ đồ ăn này đã lâu rồi, bên trong cũng đã phát ra mùi thối.

“Mày không ăn sao?”

Phương Minh nhìn con chó đen một chút rồi mới đặt máng ăn xuống, đi về phía cô gái.

“Chị à, trong nhà chị có mấy người vậy?”

“Công việc của các cậu lại không có thông tin về nhà tôi sao? Nhà tôi chỉ có 2 người là tôi với chồng tôi thôi.”

“Ah, tôi còn chưa biết phải xưng hô với chị như thế nào? Chồng chị có ở nhà hay không?”

“Tôi là Ngô Văn Thiến, chồng tôi là Trương Hải, tuần trước đã rời khỏi nhà.”

Phương Minh gật gật đầu nhìn vào trong nhà xưởng: “Trong nhà chỉ có một mình chị Ngô thôi sao?”

“Đúng vậy, chồng của tôi thường xuyên đi vắng nên trong nhà chỉ có một mình tôi, vì vậy mới phải nuôi một con chó để hù dọa bọn trộm, ai ngờ con chó này lại phát điên.”

Ngô Văn Thiến thở dài một hơi, lập tức giải thích: “Lúc trước con chó này cũng béo mập lắm, láng giềng ở quanh đây đều biết điều này, chỉ là sau khi phát điên không chịu ăn uống gì mới thành như vậy, không phải do tôi ngược đãi nó đâu.”

“Con chó này cũng thật đáng thương, đang bình thường đột nhiên lại bị điên.” Hàn Kiều Kiều đồng tình nhìn con chó đen.

“Chị Ngô, chồng của chị làm nghề gì vậy?”

“Vì lúc còn trẻ chân ông ấy bị thương nên giờ làm thuê kiếm sống, không có công việc cố định.”

Cho dù Ngô Văn Thiến không trả lời thì Phương Minh cũng biết điều kiện hoàn cảnh của nhà cô không tốt, nếu không cũng sẽ không sống ở nơi này.

“Chị Ngô, nghe giọng chị có vẻ không phải người địa phương nhỉ?”

“Đúng vậy, tôi ở An Vi bên kia.

“Ah, ra là như vậy, tôi hơi hiếu kỳ một chút, chị mà chồng chị lấy nhau đã lâu chưa? Có con hay không?”

“Chúng tôi lấy nhau cũng đã được ba năm, hiện tại vẫn còn chưa có con. Cậu cũng thấy hoàn cảnh của chúng tôi rồi, chỉ nuôi sống bản thân cũng đã khó khăn, lấy gì mà nuôi con kia chứ? Tôi với chồng tôi đã bàn bạc qua vài năm nữa mới sinh con, hiện tại phải tranh thủ kiếm thêm tiền cái đã.”

“Đúng vậy, tình huống của nhà chị chúng tôi cũng có nắm được một chút, nhưng vì đợt điều tra lần này nên cần phải quan sát nhà xưởng, xem diện tích thực tế của nó như thế nào.”

“Đương nhiên không có vấn đề!” Vẻ mặt Ngô Văn Thiến mừng rỡ: “Cậu nói thật cho tôi biết đi, có phải khu vực này thật sự sắp được di dời hay không? Tôi nói cho cậu nha, khu xưởng này là tài sản của cha chồng tôi khi còn sống, đến lúc di dời cậu cũng đừng quên chúng tôi nha.”

“Chuyện này… Tôi chỉ là một cán bộ cơ sở làm gì có quyền lực, lại nói những chuyện này tôi cũng không biết đâu, tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó thôi.”

Phương Minh cười cười quanh co trả lời, bắt đầu đi quanh nhà xưởng quan sát, còn cố ý kéo dài khoảng cách với Ngô Văn Thiến.

“Phương Minh cậu cũng giỏi thật, nói dối mà mặt không đỏ chút nào, có phải bình thường cậu nói dối quen rồi hay không?” Hàn Kiều Kiều vui cười hớn hở nhìn Phương Minh: “Mà chị Ngô này tính tình cũng tốt, vẻ ngoài lại khá xinh đẹp sao có thể gả cho một người đàn ông bệnh tật kia chứ? Nếu là hiện tại chắc không có mấy cô gái đồng ý lấy người như vậy, huống hồ chồng của chị ta cũng không giàu có gì.”

“Sao cô biết Trương Hải không có tiền? Cô đừng quên, nếu nơi này bị phá dỡ, dựa vào diện tích của nhà xưởng này ít nhất cũng sẽ nhận được hai gian nhà cùng mấy ngàn vạn tiền bồi thường.”

Phương Minh hứng thú nhìn Hàn Kiều Kiều. Hàn Kiều Kiều sững sờ, cô không hiểu ý của Phương Minh ngay, chờ tới lúc hiểu được Phương Minh đã đi tới phía trước.

“Này Phương Minh, những lời này của cậu là có ý gì? Này tên tiểu đạo sĩ kia, cậu đứng lại cho tôi!”

Thấy Phương Minh chẳng thèm để ý tới mình Hàn Kiều Kiều tức giận, nhưng đợi tới lúc cô tới bên cạnh cậu thì cậu đã lấy điện thoại ra trò chuyện với người khác.

“Đúng, chính là ở chỗ này, tôi ở đây chờ các cô.”

Cúp điện thoại rồi Phương Minh mới quay qua nhìn Hàn Kiều Kiều: “Một lát nữa có người ngoài tới, cô có muốn rời đi trước không?”

“Cậu làm gì mà thần thần bí bí như vậy? Bà đây không đi, tôi phải ở đây nhìn xem cậu định làm chuyện gì!”

Hàn Kiều Kiều hờn dỗi chu chu miệng nhưng Phương Minh lại cảm thấy thú vị vô cùng, vẻ mặt hờn dỗi của cô gái này thật sự là hiếm có đó!

“Vậy ở lại đi gặp Ngô Văn Thiến đi.”

Sau khi quay ra ngoài thì thấy Ngô Văn Thiến đang đứng bên cửa sắt nói chuyện gì đó với một người đàn ông, thấy Hàn Kiều Kiều với Phương Minh đi tới Ngô Văn Thiến cười cười giới thiệu: “Đây là anh họ của tôi Lý Chấn Quyển.”

Rõ ràng Lý Chấn Quyển cũng đã biết được thân phận của Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều từ Ngô Văn Thiến, gật đầu chào hai người.

“Anh Lý đang xách gì trên tay vậy?” Phương Minh chú ý tới cái túi Lý Chấn Quyển xách

“Tôi mang một chút đồ cho em gái tôi.” Lý Chấn Quyển cười ha hả trả lời.

“A.”

Chữ a này của Phương Minh có chút kéo dài, bởi vì cậu nhìn thấy bên trong bọc toàn là đồ dùng sinh hoạt, cuộn giấy, dầu gội đầu…

Người thân thích tới hỏi thăm ai lại mang theo những đồ vật này kia chứ?

“Anh họ tôi làm thuê ở trong thành, hôm nay tới thăm tôi nên tôi cố ý dặn anh ấy mua giùm tôi một ít đồ. Anh họ, mau vào nhà đi.”

Lý Chấn Quyển giao cái túi cho Ngô Văn Thiến sau đó đi vào bên trong cửa sắt, chỉ là Lý Chấn Quyển bước vào chưa được mấy bước thì con chó đen lại sủa ầm lên, lầy này nó giãy dụa còn hung ác hơn lần trước, thậm chí chỗ cổ đã bị xích sắt ma sát tạo ra một vết máu rất sâu cũng không chịu ngừng.

“Con súc sinh này lại bắt đầu nổi điên.”

Ngô Văn Thiến có chút xấu hổ nhưng Phương Minh chỉ cười nhạt một tiếng: “Chỉ sợ không phải nó tự nổi điên mà có người gây ra chuyện khiến cho nó nổi điên.”

“Cậu nói vậy là có ý gì? Ai làm cho nó nổi điên? Chính nó tự điên, cứ nhìn thấy người là lại nổi điên lên. Nói tóm lại cậu có phải nhân viên sửa chữa đường xá hay không, sao cậu đi điều tra thông tin mà không mang thoe giấy bút gì hết?”

Lý Chấn Quyển nghi ngờ nhìn Phương Minh, mặc dù lúc trước Ngô Văn Thiến có nói bọn họ là nhân viên sửa chữa đường xá nhưng mà anh ta lại cảm thấy thân phận của hai người này rất đáng nghi.

Phương Minh không trả lời anh ta mà nhìn về phía sau anh ta, nơi đó có hai người cảnh sát vừa mới tới.

“Ai là Phương Minh?”

Hai người cảnh sát đi tới bên cạnh bốn người Phương Minh, nhìn nhìn một lát rồi mới nghi ngờ hỏi.

“Là tôi.”

“Chúng tôi là người của sở cảnh sát Tây Thành, cảnh sát Âu Dương gọi điện nói cậu muốn báo cảnh sát, hiện tại cô ấy đang trên đường tới đây.”

“Không sai, đúng là tôi muốn báo cảnh sát, còn là án gϊếŧ người, hung thủ gϊếŧ người chính là hai người trước mặt các anh.”

Giờ phút này hai mắt Phương Minh tràn đầy lạnh lẽo, mà Ngô Văn Thiến lại né tránh ánh mắt soi mói của cậu, không dám đối mặt với cậu.

“Tội phạm gϊếŧ người?”

Trong nháy mắt hai người cảnh sát trở nên cảnh giác, đề phòng nhìn chằm chằm Lý Chấn Quyển cùng Ngô Văn Thiến.

“Cậu nói bậy bạ cái gì vậy, tôi là tới thăm em họ của tôi, tội phạm gϊếŧ người cái gì chứ? Cậu đừng có đặt điều!” Lý Chấn Quyển lại quay qua hai người cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, hai người này giả mạo nhân viên sửa chữa đường xá tới điều tra tình huống nhà em họ tôi, nhưng tôi thấy bọn họ không giống nhân viên sửa chữa đường xá gì hết, chắc chắn là bọn họ đang có âm mưu xấu xa!”