Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 117

Kẻ ngu si xưa nay chưa từng thấy đội quân nào lớn như vậy, cũng chưa từng thấy qua nhiều người cưỡi ngực mặc giáp. Hắn kinh sợ lùi bước đến phía sau cây,

cẩn thận từng li từng tí một quan sát những người kia, bị móng ngựa vung bụi lên mặt làm cho mặt mày xám xịt đi.

Nhìn thấy phương hướng đội người rời đi đi qua con đường leo lên núi, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng lên, một luồng dự cảm không tốt dâng lên. Không biết tại sao, hắn luôn cảm giác linh cảm mình luôn chính xác.

Kẻ ngu si ngồi tại chỗ sững sờ, trong đầu rối loạn hỗn độn chiếm cứ, căn bản không còn tâm trạng tiếp tục đốn củi nữa. Hắn vội vàng thu xếp xong đồ đạc, lảo đảo dựa theo đường cũ xuống núi.

Lòng hắn chộn rộn muốn nhanh lên một chút, mau hơn chút kích động đến nỗi kẻ ngu si đều không còn quản chuyện gì nữa, hắn từ bước từ từ tăng tốc chạy thật nhanh, khuông trúc cùng rìu đốn củi đều vứt xuống trên đường.

Chỉ muốn trở về tìm vợ hắn, tìm tới hắn, nhìn thấy hắn, xác nhận hắn vẫn còn ở đó.

Kẻ ngu si cũng không biết vì sao lại có loại ý nghĩ đột ngột này, thật giống như nam nhân sắp rời khỏi hắn mà đi.

Kẻ ngu si thở hồng hộc một đường chạy xuống núi, trong lòng sốt sắng hầu như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập không nghe được âm thanh nào khác. Hắn thở hổn hển đi tới trước cửa, ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa ra.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ cũ nát vang lên nặng nề, kẻ ngu si trợn to hai mắt nhìn về phía trong phòng. Nam nhân tóc dài rối tung trong tay cầm quyển sách, thấy hắn trở về, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn kẻ ngu si một chút.

Nam nhân còn chưa kịp hỏi, kẻ ngu si liền vọt tới trước mặt hắn vội vàng nói: “Có thật là nhiều người, từ trên núi hạ xuống!”

Nam nhân đặt sách xuống, hai hàng lông mày đẹp mắt cau lại, hỏi, “Có gì từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”

Kẻ ngu si quýnh lên từ ngữ không nói liền mạch, hắn sứt mẻ lắp ba lắp bắp nói: “Cưỡi ngựa, áo giáp, thật là nhiều người thật là nhiều người! Bọn họ hướng về nơi này lại đây!”

Nam nhân chau mày, mạt mỉm cười thường treo trên khóe miệng biến mất không còn dấu vết, biểu hiện âm u đến đáng sợ. Kẻ ngu si nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc như biến thành người khác, không khỏi sợ hãi lui lại mấy bước, hỏi: “Nương tử, nàng sao thế?”

Nam nhân lắc lắc đầu, sắc mặt lạnh lẽo nhu hòa lại, đối với kẻ ngu si nói: “Kẻ ngu si, huynh… Đến giúp ta một việc.”

Trên núi quân đội một đường đến bên dưới ngọn núi thôn Đào Nguyên, binh lính mặc khôi giáp khám xét từng nhà, rất vô lý đá tung cửa vào phòng đưa chân dung cho từng người bên trong nhà đang run lẩy bẩy để nhận diện.

Đương nhiên, người trong thôn Đào Nguyên bất kể là ai, đều không nghĩ tới cái người trong bức tranh kia, chính là cụ ông lọm khọm ngày ngày ra chợ bán cá.

Y quán Nhân Từ cũng không thể may mắn thoát khỏi vận mệnh bị đá văng cửa, lão đại phu còn đang bắt mạch cho người khác, vừa thấy binh sĩ cầm trong tay binh khí tiến vào, người trong y quán đều dồn dập sợ đến nói không nên lời.

Người đi trước cầm đầu nắm trên tay bức chân dung, đặt ở trước mặt bọn họ hỏi: “Các ngươi có nhận ra người này?”

Lão đại phu liếc mắt nhìn, vuốt vuốt chòm râu mép nói: “Người này tuấn dật không giống phàm nhân, nếu như đi tới thôn Đào Nguyên chúng ta tự khắc sẽ lưu lại ấn tượng, có thể…”

Người tướng quân kia ánh mắt nhìn chằm chằm lão tiên sinh bên cạnh dược đồng, dáng dấp dược đồng muốn nói lại thôi, liền đánh gãy lời lão, lớn tiếng hỏi: “Ngươi đã từng thấy qua người này?”

Dược đồng nhất thời kinh hoảng, hắn phản xạ tính gật gật đầu, ánh mắt luống cuống nhìn về phía lão đại phu, lão đại phu cau mày, không hề có một tiếng động thở dài.

Tướng quân khí thế bức người uy hϊếp nói: “Nói mau, nếu như có nửa điểm ẩn giấu, bổn tướng quân tuyệt không tha thứ cho ngươi!”

Dược đồng gấp đến muốn khóc, hắn run lập cập nói: “Con xác thực có gặp người này, bất quá khi đó là gặp ở phía sau núi, y lúc đó bị thương rất nặng, con bắt mạch cho y phát hiện khí tức từ lâu đã hoàn toàn biến mất, liền đem y đẩy xuống theo dòng suối…”

Tướng quân một đôi mắt hổ nhìn kỹ dược đồng, thật giống như đang suy xét trong lời nói là thật hay giả.

Dược đồng sợ đến nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thân thể căng thẳng đến phát run.

Tướng quân lưng hùm vai gấu chợt cười to một tiếng, hưng phấn nói: “Thật hả dạ! Yến Dung tiểu tử, ngươi trước sau không đấu lại gia gia ta!” Hắn quay đầu đối với người phía sau nói, “Phái những người khác đi ra ngoài lục soát nhân mã ngay cả trên núi cũng phải khám xét, Bổn tướng quân phải thấy thi thể mới thật sự an tâm!”

Kẻ ngu si thấy nam nhân đem chăn chồng chất chỉnh tề đều tung loạn lên, nghi hoặc trừng mắt nhìn, hỏi: “Nương tử, ban ngày muốn ngủ sao?”

Nam nhân cười cợt, hắn ngồi trên giường ván gỗ, hướng về kẻ ngu si ngoắc ngoắc ngón tay. Kẻ ngu si như con chó nhỏ nghe lời ngoan ngoãn đi tới, hỏi: “Muốn ta hỗ trợ gì chăng?”

Nam nhân duỗi ra cánh tay nắm lấy eo kẻ ngu si, giương đôi con ngươi lên, hỏi: “Huynh cũng biết, phu thê trong lúc đó nên hành Chu công chi lễ?”

Kẻ ngu si mặt liền hồng lên, hắn nói: “Có biết, nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn.”

Nam nhân nói: “Không vội.” Hắn cởi xuống áo bào nằm trên giường, mái tóc dài xõa xuống trên lòng ngực trắng nõn, thuận thế đem kẻ ngu si ôm vào trong ngực,

cuối cùng ở trên người hai người che kín chăn lại.

Kẻ ngu si nằm bên trong chăn cục cựa, nhìn thấy nam nhân đem ngón trỏ đưa đến trước môi làm động tác cấm khẩu, liền nhỏ giọng hỏi: “Nương tử, tại sao chúng ta lại che chăn?”

Nam nhân nói: “Muốn dạy huynh một chút chuyện ban ngày ban mặt không thích hợp làm.”

Kẻ ngu si ồ một tiếng, nói: “Ta hiểu rồi.”

Tay nam nhân mở ra dây buộc áo kẻ ngu si, bàn tay mát mẻ ở lòng ngực bóng loáng hắn vuốt nhẹ, kẻ ngu si không tự nhiên né tránh. Cái tay kia theo trước ngực hắn hướng phía dưới, xẹt qua eo bụng, đi tới dưới người hắn, cách tiết khố nhẹ nhàng xoa nắn vị trí chưa thức tỉnh của hắn.

Như điện lưu xuyên qua cả người cảm giác quái dị theo xương cụt hướng lên trên, kẻ ngu si vốn đầu óc dầy đặc hồ dán bị nhiễu loạn không ra hình thù gì, hắn không nhịn được đưa tay khước từ nam nhân, trong miệng phát sinh tiếng thở dốc ám muội.

Dưới thân vị trí mẫn cảm bắt đầu trở nên hưng phấn, đỉnh ra chất lỏng thấm ướt tầng vải, nam nhân trên tay tốc độ rất nhanh, bên trong miệng tràn ra tiếng thở dốc khó nhịn càng ngày càng nặng, eo hắn hầu như cong lên, động tác tránh né nhưng tay nam nhân như vòng sắt ràng buộc ngăn cản lại, bắp đùi bên trong cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy lên.

Cuối cùng, như mũi tên rời cung buông ra, chất lỏng nóng rực thuận theo tiết vào trong tiết khố.

Kẻ ngu si sắc mặt ửng hồng, ủy ủy khuất khuất bặm môi, bật khóc nức nở nói: “Nương tử, ta…”

Lời hắn còn chưa nói hết, cửa gỗ đột nhiên liền đẩy ra, tiếng bước chân chỉnh tề bước tới, binh sĩ cầm đầu giơ lên một tấm chân dung, hỏi kẻ ngu si từ trong chăn thò đầu ra ngoài.

“Ngươi có nhìn thấy qua người bên trong bức chân dung này?”

Kẻ ngu si định thần nhìn lại, người trong bức tranh đó không phải là vợ hắn sao, chỉ có điều so với bản thân cách biệt đi rất nhiều, ghi nhớ lời nam nhân kẻ ngu si lắc lắc đầu, nói rằng: “Không quen biết.”

Binh sĩ tiến lên một bước, thấy trong chăn còn cất giấu một người, liền hỏi: “Trong này là ai? Đem mặt lộ ra!”

Kẻ ngu si quần áo ngổn ngang chặn lại tầm mắt binh sĩ nhìn sang, giống như ông chồng bảo vệ vợ: “Đây là nương tử của ta! Không cho các ngươi nhìn!”

Kẻ ngu si sắc mặt đỏ chót, khí tức bất ổn, người tinh tường vừa thấy đều đã biết xảy ra chuyện gì. Binh sĩ vừa thấy hắn là kẻ ngu si, liền trêu chọc nói: “Hóa ra là kẻ ngu si, ta ngược lại muốn xem xem dưới chăn này tiểu nương tử nhà ngươi lớn lên hình dạng ra sao, hời hợt cũng tốt, đến thời điểm cho huynh đệ chúng ta cùng nhau bạch bạch bạch là được.”

Những người còn lại một trận cười vang, kẻ ngu si vô cùng tức giận, người ở đó tính đưa tay qua muốn vén chăn lên, liền nghe bên ngoài ra lệnh một tiếng: “Hùng tướng quân có lệnh, tất cả mọi người rút về trên núi!”

Binh sĩ tiếc nuối sách một tiếng, trên mặt bị mất hứng phiền muộn, chỉ đành phải nói: “Tiểu nương tử, chờ mấy ngày sau chúng ta trở về sẽ chiếm được nàng.”

Kẻ ngu si rất tức giận, cho dù người khác có mắng hắn đều không có tức giận đến như vậy, dám đối với nương tử hắn nói ra lời dâʍ ɭσạи ngôn ngữ ngả ngớn… Kẻ ngu si mắt thấy bọn họ ra ngoài, đang muốn đuổi theo đòi một lời công đạo, eo liền bị nam nhân chăm chú nắm lại, kẻ ngu si một lần nữa bị bắt trở về trong chăn.

Kẻ ngu si trong mắt ngấn lệ, hắn nói: “Nương tử, ta rất tức giận, bọn họ nói nàng như vậy.”

Nam nhân nói: “Ta biết.”

Kẻ ngu si nói: “Ta muốn đánh bọn họ, để bọn họ biết mình sai rồi.”

Nam nhân nói: “Ta biết.”

Kẻ ngu si trịnh trọng nói: “Tướng công phải bảo vệ nương tử, có đúng không?”

Nam nhân nói: “Đúng.”

Kẻ ngu si nói: “Ta nghĩ…”

Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, những câu nói kia liền bị bờ môi mềm mại ngăn chặn, kẻ ngu si chóp mũi ngửi thấy được mùi vị ngọt ngào quanh quẩn, hầu như muốn chìm đắm say sưa bên trong.

Bên trong Nhân Từ y quán.

Đợi khi binh sĩ phía sau lĩnh mệnh rời đi, tướng quân lại từ trong bức tranh chân dung rút ra một tấm tranh khác, hỏi: “Các ngươi có từng từng thấy vật này?”

Trên bức tranh chính là một đồ án chỉnh tề ngay ngắn, ngoại trừ hoa văn rườm rà ở bên ngoài, mặt trên còn khắc một hổ tự. Tướng quân vung tay lên nói: “Các ngươi có ai thấy được vật này liền bẩm báo ngay, bổn tướng quân thưởng vạn ngàn lương mẫu, dinh thự chức tước. Nhưng nếu để cho ta biết ai nhặt được mà không giao ra, bổn tướng quân chắc chắn sẽ tru di cửu tộc!”

Bên trong y quán lặng thinh một mảnh, tướng quân sai người đem tấm chân dung kia dán lên, sau đó vung chiến bào, nghênh ngang rời đi.

Nhìn thấy đại quân đi xa, dược đồng lòng vẫn còn sợ hãi hỏi lão đại phu: “Tiên sinh, vị kia chính là Hùng tướng quân? Vậy chúng ta lúc trước cứu không phải là…”

Lão tiên sinh vội vã vẫy vẫy tay, ra hiệu hắn không lắm mồm lắm miệng, liền đuổi ra bên ngoài, lão vuốt chòm râu hoa râm, ngẩng đầu nhìn phía phương hướng vương đô xa xa.

Ninh vương cùng Tề vương hai vị điện hạ một phen long tranh hổ đấu, xem ra lúc này đại cục đã định, hiện tại, chỉ có thể ký hy vọng vào trời không tuyệt đường người thôi.

Sau chuyện ngoài ý muốn kia, kẻ ngu si không chịu rời đi nam nhân nửa bước, nhưng trong lòng hắn vẫn ghi nhớ khối ngọc bội cha đưa cho hắn còn muốn bọn họ thành thân cần chuẩn bị bạc, chỉ có thể mỗi ngày đều rất sớm phải đi ra ngoài, lại rất sớm trở về.

Kẻ ngu si đem lời nam nhân giao phó làm mục tiêu, lúc nhàn hạ sẽ lưu ý bên người có hay không đồ vật ngay ngắn chỉnh tề, lấy tìm kiếm làm niềm vui.

Mỗi lần khi về nhà, hắn kiếm được tiền đều móc ra, từng đồng từng đồng, đặt ở bên trong bình dưa muối.

Kẻ ngu si mỗi lần lung lay bình sứ đều không nhịn được cười lên, đợi khi tiền đầy rồi, chính hắn cùng nương tử sẽ tổ chức thành thân,

Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng… Tháng ngày tiết kiệm trôi qua, rốt cục có một ngày, kẻ ngu si kinh hỉ phát hiện hai tay hắn hầu như không thể nhấc được bình sứ, tiền đồng bên trong gần sắp đầy tràn.

Kẻ ngu si hứng thú bừng bừng cùng nam nhân nói chuyện bọn họ kết hôn, nam nhân vẻ mặt mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn qua loa nói: “Chờ huynh tích trữ đầy rồi nói sau đi.”

Kẻ ngu si càng cố gắng lên núi đi đốn củi, tích góp tiền, vì chuẩn bị bọn họ có thể kết hôn.

Ngày đó, kẻ ngu si trong lúc đốn củi lại nghe được một tiếng động, tương tự như tiếng xương cốt gãy rời còn có âm thanh nuốt sống dã man, kẻ ngu si kinh hồn bạt vía dừng động tác trên tay xuống, hướng về xa xa nhìn lại.

Đó là một con cọp, hàm răng sắc bén cắn bàn tay con mồi, toàn bộ quá trình cực kỳ máu tanh.

Kẻ ngu si đốn củi làm rớt cây rìu lang bang một tiếng xuống đất,

tiếng vang đó hấp dẫn con cọp chú ý.

Con cọp ngẩng đầu lên, thú đồng vàng óng ánh nhìn kỹ hắn.