S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 12 - Chương 9: Đại bí mật

Liêm Thục Lễ sau khi bị Liêm Thiển Trung lôi xuống, thì ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, “Này, anh thật thông minh a, sao anh biết hay vậy?”

“Một ít chi tiết không quan trọng thôi.” Triển Chiêu cười cười hỏi, “Thư đe dọa là cô làm đúng không?”

“Đúng thì thế nào?” Liêm Thục Lễ hỏi lại.

“Khốn nạn!” Liêm Đồng Lý tức giận đến xanh mặt, “Mày … mày vì sao muốn làm mấy thứ đó hả?!”

“Chơi đùa chút thôi.” Liêm Thục Lễ nhìn nơi khác nhỏ giọng lầm bầm, “Nghiêm túc vậy làm gì.”

“Mày … quả thực vô pháp vô thiên!” Liêm Đồng Lý muốn phất tay đánh người thì bị Trần Tuệ Phân cùng Liêm Thiển Trung ngăn lại.

“Các người cứ chiều nó như thế nó lại càng phát vô pháp vô thiên, sớm muộn gì cũng có một ngày bị nó hại chết!” Liêm Đồng Lý tức giận đến không được, “A Trung!”

Tiếng gọi của lão vừa dứt, bên ngoài xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang để tóc húi cua, vừa nhìn là biết một vệ sĩ tiêu chuẩn.

“Nhốt nó lại cho tôi!” Liêm Đồng Lý rống lên, “Một tháng không được ra khỏi phòng!”

“Không bằng cha gϊếŧ tôi luôn đi!” Liêm Thục Lễ cũng hét lên.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, nhà này thật loạn!

Bạch Ngọc Đường nói với Liêm Đồng Lý, “Chúng tôi có một số việc muốn hỏi cô ấy.”

“Ách…” Liêm Đồng Lý hình như có chút do dự.

Triển Chiêu lập tức nhìn ra, liền vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Bỏ đi, trò chơi của trẻ nhỏ thôi mà, vì nhàm chán nên muốn tìm thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, con nít thời kì phản nghịch có rất nhiều hành vi kiểu này, chủ yếu là muốn được người lớn chú ý a.”

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìnTriển Chiêu, thấy trong mặt cậu ta hiện lên một tia nghịch ngợm, liền biết con mèo này đã có chủ ý gì đó, liền gật đầu chiều theo.

“Thục Lễ còn nhỏ, khẳng định là nhất thời hồ đồ thôi.” Liêm Thiển Trung vội vã giúp dời đi lực chú ý.

Người vệ sĩ tên A Trung kia đưa Liêm Thục Lễ lên lầu, đóng cửa phòng lại đứng ở cửa.

“Cô bé có thể còn có đồng lõa.” Triển Chiêu nói, “Về phần đối phương có phải là tuổi nhỏ nên nhất thời hồ đồ không thì không ai biết.”

Liêm Đồng Lý ngẩn người, trên mặt trong nháy mắt xấu hổ, “Dù sao hôm nay cũng rất cảm tạ các vị cảnh sát, chỉ cần biết không có ai uy hϊếp sự an toàn của người nhà tôi, vậy là an tâm rồi.”

Nghe trong lời ông ta nói hình như có phần muốn tiễn khách, Bạch Ngọc Đường tuy rằng không rõ lắm vì sao Liêm Đồng Lý đột nhiên muốn trở mặt. Nhưng mấy câu Triển Chiêu nói vừa rồi khẳng định có tác động đến Liêm Đồng Lý. Mà người nghe cố tình người nói chưa chắc đã vô ý, con mèo này hẳn là đang thăm dò a.

“Chúng ta tiếp tục vấn đề?” Triển Chiêu hỏi.

“Hôm nay án tử đã phá, ha ha.” Liêm Đồng Lý ha ha cười, “Tiến sĩ Triển thật là vượt trội, đúng rồi, mọi người nán lại ăn cơm nha?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, con cáo già này không muốn nói.

“Ách…” Bạch Ngọc Đường vừa định cự tuyệt, Triển Chiêu lại gật đầu, “Được.”

Tất cả mọi người sửng sốt, Tần Âu cùng Lạc Thiên thật muốn phì ra cười, Liêm Đồng Lý cũng có phần bối rối, vội nói với Trần Tuệ Phân, “Phân phó người đi nấu cơm, anh muốn khoản đãi mấy vị cảnh sát.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng huých cánh tay Triển Chiêu —— Này! Ăn thật?!

Triển Chiêu cười tủm tỉm, hỏi Liêm Đồng Lý, “Đúng rồi Liêm bá phụ, kể cho chúng tôi nghe chuyện về Liêm lão đại được không?”

“Nga…” Thần sắc trên mặt Liêm Đồng Lý dễ chịu đi hẳn, cười cười đốt tẩu thuốc rồi hít một hơi, “Aiz, nói đến Liêm lão đại tổ phụ của tôi a… Thật đúng là dạng nhân vật truyền kỳ a.”

Sau đó, Liêm Đồng Lý chậm rãi kể tổ phụ của lão giỏi giang ra sao, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như thế nào, cuối cùng làm sao để kháng nhật chống ngoại xâm, là anh hùng dân tộc, vân vân và vũ vũ. Nhìn ra được lão ta có chút tự hào.

Mà Liêm Thiển Trung thì đang xem giấy tờ xử lý chuyện buôn bán, Trần Tuệ Phân chuẩn bị đồ ăn khoản đãi khách nhân, hiển nhiên bọn họ đã nghe lão đầu kia lải nhải nhiều lần lắm rồi.

Triển Chiêu nghe ngóng một hồi, thật thơm nha.

Triển Chiêu giỏi về phỏng đoán tính cách của người khác, anh chỉ nói mấy câu với Liêm Đồng Lý thôi mà lập tức như tri như kỷ, ông lão hâm mộ Triển Khải Thiên vô cùng, chỉ lo tự trách mình không có phúc khí sinh ra một đứa con tốt như vậy.

Bạch Ngọc Đường thì đang âm thầm quan sát tình huống bốn phía, phát hiện xung quanh gian phòng mai phục rất nhiều vệ sĩ, ăn mặc giống người giúp việc, cho dù có nhiều tiền cỡ mấy cũng không cần làm đến mức này chứ, trong lòng liền buồn bực không ít. Trong hồ lô của Liêm Đồng Lý đến tột cùng là có cái gì a? Nếu như không phải muốn bọn họ đến bảo hộ, lại sợ bọn họ biết được ẩn tình này nọ, vậy vì sao còn để bọn họ đến?

Sau đó, mọi người đi tham quan đồ cất giữ của Liêm Đồng Lý một chút … Triển Chiêu hiểu biết thông kim bác cổ, cùng Liêm Đồng Lý nói chuyện rất là thân thiện.

Rất nhanh đến giờ ăn trưa, điện thoại của Triển Chiêu bỗng nhiêng reng a reng, anh lấy ra xem rồi lắc đầu, “Ai nha, xem ra cơm này ăn không được rồi …” Nói xong quay qua Bạch Ngọc Đường, “Cục trưởng Bao gọi chúng ta trở về.”

“Vậy trở về đi, chắc lại có biến cố.” Bạch Ngọc Đường trong lòng đương nhiên biết, Bao Chửng từ trước đến nay nếu có chuyện gì đều trực tiếp gọi điện thoại, rất ít khi gửi tin nhắn, hơn nữa thông thường đều tìm mình a, cái này chứng tỏ những gì con mèo này cần hỏi đều đã hỏi xong, giờ muốn đi để tìm chứng cứ.

Liêm Đồng Lý vội đi theo tiễn tới tận cổng, trước khi đi, Triển Chiêu còn cầm thư đe doạ theo.

Liêm Thiển Trung liên tục cầu tình, nào là em gái vẫn hay đùa giỡn, mong các anh cảnh sát nghìn vạn lần đừng lập án, con bé còn nhỏ tuổi không thể để ảnh hưởng đến tiền đồ.

Triển Chiêu đương nhiên đáp ứng chuyện này, sau đó từ biệt mọi người, lên xe rời đi…

Lúc xe lăn bánh, Triển Chiêu chỉ chỉ để Bạch Ngọc Đường đi về phía ngược lại, đừng vội trở về. Bạch Ngọc Đường dựa theo yêu cầu của Triển Chiêu, lái xe tới một cái ngõ nhỏ đằng sau biệt thự của Liêm gia chờ thời.

“Tiến sĩ Triển, có kế hoạch gì à?” Tần Âu cùng Lạc Thiên hoàn toàn theo không kịp hành động của Triển Chiêu, nhịn không được đành mở miệng hỏi.

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Con mèo này vẫn vậy, lâu ngày thành thói quen rồi, chuẩn bị cho tốt đi, không phải kinh hỉ thì là kinh hoàng thôi.”

Tần Âu Lạc Thiên đều bất đắc dĩ cười.

Triển Chiêu lườm Bạch Ngọc Đường —— phá hư hình tượng của tôi!

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, không bao lâu, từ trong ngõ có một nữ sinh vội vã chạy ra, chính là Liêm Thục Lễ.

Triển Chiêu đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường mở cửa xe, Liêm Thục Lễ ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ thì vô cùng kinh hãi, lập tức xoay người muốn chạy.

Triển Chiêu thò mặt ra khỏi cửa xe nói với cô, “Cô chạy về xác định sẽ không hối hận?”

Liêm Thục Lễ dừng bước, do dự một chút, rồi quay đầu lại nhìn Triển Chiêu bọn họ.

“Lên xe đi.” Triển Chiêu vẫy tay, “Mang cô đến chỗ an toàn.”

Liêm Thục Lễ chần chờ khoảng ba bốn giây, sau đó chạy tới leo lên xe đóng cửa lại. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trao đổi ánh mắt, cô gái này khẳng định biết gì đó, vì vậy lái xe quay về SCI.

Trên đường, Triển Chiêu quay đầu lại dựa vào lưng ghế nhìn Liêm Thục Lễ, “Cố ý ăn mặc thành thế này đã chọc tức ba cô đúng không?”

Liêm Thục Lễ bĩu môi, lột chiếc khăn trùm màu đen từ trên đầu xuống, phía dưới là một mái tóc đuôi ngựa giản dị gọn gàng, sau đó từ trong túi lấy ra khăn tẩy trang, bắt đầu lau mặt.

Sau khi tẩy sạch lớp trang điểm, cả người lên tinh thần không ít, không còn cảm giác chán chường như ban đầu. Liêm Thục Lễ hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, “Sao anh biết nhiều thế? Anh là thần à?”

Tần Âu cùng Lạc Thiên đều vô thức gật gật đầu.

Triển Chiêu cười cười, “Vừa rồi lúc người giúp việc báo cô đã trở về, tôi phát hiện Liêm Đồng Lý có thở dài một hơi, sau đó dùng biểu tình khác để che giấu đi.”

“Nga…” Liêm Thục Lễ cười nhạt một tiếng.

“Trên bàn có đặt chiếc gạt tàn của cô, điểm này rất đặc biệt.” Triển Chiêu cười nói, “Chiếc gạt tàn này mới coóng, Liêm Thiển Trung có thói quen hút thuốc, nhưng cái gạt tàn này vô dụng quá. Liêm Đồng Lý với tính cách hay bắt bẻ như thế hẳn là sẽ không cho phép cái gạt tàn xuất hiện ở chỗ đó, nên đến lúc đó mới để vào. Ông ta đã từng đọc sách của tôi, biết tôi có thói quen quan sát người khác nên cố ý đặt ở đó, để bọn tôi đối với sự xuất hiện của cô cảm thấy hợp tình hợp lý… Kỳ thực cô đã rất lâu rồi chưa về nhà đúng không?”

Liêm Thục Lễ nhíu mày, khẽ cười một tiếng, “Anh còn dám nói anh không phải thần?”

“Tôi chỉ dựa vào sự kinh ngạc trên mặt của Trần Tuệ Phân và Liêm Thiển Trung mà nhìn ra thôi… Mà Liêm Thiển Trung tuy rằng là anh cả của cô nhưng đối với cô vô cùng khách khí, hai người cảm tình có vẻ không được tốt lắm.” Triển Chiêu nâng cằm, “Trong nhà cô hình như có rất nhiều bí mật, thế nào, có muốn nói cho bọn tôi biết?”

“Không nói.” Liêm Thục Lễ bĩu môi, “Dù sao cũng chẳng có gì hay.” Nói rồi đưa tay chỉ chỉ vào một trạm xe công cộng phía trước, “Dừng lại ở bên kia, tôi muốn xuống xe.”

Triển Chiêu nhún nhún vai, cùng Bạch Ngọc Đường làm một tư thế bất đắc dĩ.

Bạch Ngọc Đường thở dài, mở miệng, “Cô vì biết cảnh sát tới nhà nên mới trở về đúng không? Vì sao thế?”

Liêm Thục Lễ không nói lời nào.

“Tôi cho là vì anh hai của cô.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Anh hai của cô dường như là cấm kỵ trong nhà.”

Liêm Thục Lễ sửng sốt, cúi đầu không nói.

“Vì anh ruột mà trở mặt thành thù với người trong nhà …” Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường không hiểu sao có chút cảm động, “Cô không nói chúng tôi cũng có thể tìm ra anh hai cô, thế nào, cậu ta rất sợ cảnh sát sao?”

“Anh hai tôi vô tội!” Liêm Thục Lễ nhíu mày đạp vào ghế của Bạch Ngọc Đường một cước, “Đừng tưởng đẹp trai rồi thích nói sao thì nói, coi chừng tôi đánh anh đó!”

Bạch Ngọc Đường quay qua Triển Chiêu nhướn mày —— thật hung dữ!

Xe đi qua trạm xe công cộng vẫn không dừng.

“Này!” Liêm Thục Lễ nóng nảy, Triển Chiêu cười, “Tự cô chọn đi, hoặc là cô hợp tác với chúng tôi, hoặc là chúng tôi tự đi tìm anh hai của cô.”

“Các anh là cảnh sát mà, thật đê tiện a!”

Lạc Thiên cùng Tần Âu bên cạnh quay lại đồng thanh, “Đối phó với phạm nhân đê tiện phải dùng thủ pháp đê tiện, đây mới là cảnh sát tốt.”

Liêm Thục Lễ nhìn mọi người một chút, đột nhiên bưng mặt khóc ròng, “Bốn tên đàn ông mấy người khi dễ con gái nhà lành!”

Tần Âu cùng Lạc Thiên hết hồn.

Triển Chiêu thở dài, “Đừng diễn nữa, chiêu này vô dụng thôi, hợp tác với chúng tôi thì hơn.”

“Được thôi.” Liêm Thục Lễ buông tay, trên mặt một giọt nước mắt cũng không có, “Tôi á, đúng là có biết một bí mật lớn, bất quá sao tôi biết mấy người có phải người xấu hay không?”

Lạc Thiên bên cạnh nhắc nhở, “Chúng tôi là cảnh sát đó.”

“Cảnh sát cũng có người tốt người xấu nha! Bên trong cảnh sát cũng có rất nhiều sâu bọ.” Liêm Thục Lễ tính cách có chút xảo trá tai quái, không phải là loại người quá dễ đối phó.

“Nha đầu, nói đi, không nói tôi sợ người xấu thật sẽ đi đối phó với anh hai cô đó.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Người nhà cô hẳn sẽ rất nhanh phát hiện ra cô đã đào tẩu.”

Liêm Thục Lễ cau mày, “Tôi biết, bất quá anh hai hiện tại đang ở một nơi rất an toàn, tạm thời hẳn sẽ không có chuyện, tôi nếu nói ra, các anh có thể bảo vệ anh ấy không?”

“Không thành vấn đề.” Xe dừng lại trong tầng hầm của cảnh cục, Bạch Ngọc Đường sảng khoái đáp ứng, sau đó đưa Liêm Thục Lễ lên lầu, tiến vào phòng làm việc của SCI, chuẩn bị bắt đầu tra hỏi.

Vừa vặn, Tề Nhạc cùng Trần Du tới, Liêm Thục Lễ liếc mắt thấy hai cô gái lập tức “A!” lên một tiếng, làm Triển Chiêu cùng mọi người giật mình.

Chỉ thấy Liêm Thục Lễ chạy đến bên Tề Nhạc Trần Du, “Tề Nhạc? Phải chị không a? Còn có Trần Du, thần tượng a! Kí tên cho em với!”

Mọi người nhìn trời… Thiếu chút nữa quên mất, hai cô Tề Nhạc Trần Du này lúc trước từng là bất lương thiếu nữ, mà hiện nay lại là thần tượng của N thiếu nam thiếu nữ khác.

“Đúng rồi.” Tề Nhạc Trần Du chào hỏi cô bé.

Liêm Thục Lễ sao nghĩ tới chuyện đến cảnh cục mà còn được gặp thần tượng, đang kích động vạn phần.

Triển Chiêu ở phía sau nhìn thấy sờ sờ cằm, khóe miệng nhếch lên cười, Bạch Ngọc Đường bên cạnh thấy được, liên tục lắc đầu, “Không được đâu Miêu Nhi, cậu nghĩ cũng không được, loại chuyện này tuyệt đối không thể!”

“Áp lực thế làm gì!” Triển Chiêu dùng cánh tay cọ cọ người kia, “Sẽ có kết quả không tưởng đó, so với chúng ta lao lực có lợi hơn nhiều!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn trời.

Cuối cùng, Liêm Thục Lễ vào phòng thẩm vấn ngồi xuống, phụ trách hỏi cô bé đương nhiên là Tề Nhạc Trần Du, hai người đều đeo tai nghe, Triển Chiêu ở bên ngoài kiểm soát tình hình.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lẩm bẩm, “Tôi nhất định bị điên rồi, dĩ nhiên lại đáp ứng cậu để hai cô đó chủ trì thẩm vấn.”

“Là cậu đang linh động làm việc a.” Triển Chiêu đưa tay vuốt quai hàm Bạch Ngọc Đường, “Bạch cảnh quan đẹp trai làm bao nhiêu thiếu nữ bất lương muốn đùa giỡn a.”

Bạch Ngọc Đường bị chọc cười, “Mèo! Cậu ghen a!”

Triển Chiêu trợn mắt nhìn đi chỗ khác, lầm bầm một câu, “Đồ con chuột trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Công Tôn bọn họ cũng đến xem náo nhiệt.

Mọi người nín thở ngưng thần đứng trước bức tường thuỷ tinh xem tình huống bên trong.

Trước khi vào phòng thẩm vấn, Triển Chiêu dặn Tề Nhạc Trần Du, đứa nhỏ kia trên người có rất nhiều bí mật, cũng rất áp lực, việc các cô gái phải làm không phải là thẩm vấn, mà là làm cho cô bé kia thả lỏng, để cô bé đem mọi thứ bí mật trong lòng nói ra.

Trần Du cùng Tề Nhạc đều gật đầu, chiếu theo lời Triển Chiêu hành sự.

Ba cô nương ngồi xuống, trong phòng chỉ có ba người, bàn ghế gỗ cứng ngắc được thay bằng sô pha mềm mại, trên bàn có bày đồ ăn vặt với nước trà, chẳng khác nào bạn bè đang ngồi trò chuyện với nhau.

Trần Du hỏi Liêm Thục Lễ, “Sao em lại ăn mặc kiểu này a?”

“Không như vậy, bọn họ sẽ không buông cảnh giác với em.”

Quả nhiên sức mạnh của thần tượng vô cùng lớn, Liêm Thục Lễ dù sao cũng còn nhỏ, trong lòng chẳng giấu diếm được chuyện gì lâu, trò chuyện a trò chuyện một hồi liền cầm lấy tay hai cô gái kia, nói ra một đại bí mật.