Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu cùng lên ô tô đi đến bệnh viện tâm thần gần chỗ cổ mộ. Sau khi xuống xe mọi người phân công nhau hành động, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi vào trong bệnh viện tìm bác sĩ hỏi thăm, Tần Âu và Bạch Trì đến cổ mộ, Mã Hán và Triệu Hổ đến thôn trang gần đó hỏi thăm tin tức từ thôn dân.
Mở bệnh viện tâm thần ở một nơi héo lánh thế này, là vì ở trong này đa phần đều là bệnh cấp độ nặng, thỉnh thoảng có thể làm bị thương người khác, ở đây thanh tĩnh, hoang vu… phí dụng cũng tương đối tiện nghi một ít.
“Thế nhưng các bác sĩ ở đây cả ngày phải sống trong cuộc sống không phải của mình.” Bác sĩ phụ trách ba người đó họ Phạm, tên là Phạm Minh, chào hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rồi đưa họ vào phòng làm việc, sau đó lấy ra sách của Triển Chiêu nhờ anh kí tên.
Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn, “Ngài Phạm cũng thích tâm lý học?”
“Đúng vậy, học được không ít.” Bác sĩ Phạm gật đầu, “Có đôi khi bọn tôi trị liệu cho người bệnh, ngoài trị liệu bằng thuốc, còn cần rất nhiều can thiệp tâm lý.”
Triển Chiêu gật đầu, nhìn chung quanh phòng làm việc của bác sĩ Phạm một chút, sạch sẽ, ngăn nắp, then chốt là có rất nhiều thứ loạn thất bát tao treo ở trên tường, đa phần là những bức tranh: tranh vải, tranh cắt dán, …
“Đều là bệnh nhân làm đó.” Bác sĩ Phạm cười nói, “Bình thường không có chuyện gì, tôi thích cùng bọn họ làm chút đồ thủ công, lấy công việc để an tĩnh tinh thần.”
Triển Chiêu cười cười, “Ông cùng bệnh nhân quan hệ xem ra tương đương tốt.”
“Ha hả, bọn họ đều xem tôi là lão cha.” Ông nửa đùa nửa thật trả lời.
Bác sĩ Phạm tuổi đã cao, sắp bảy mươi rồi, dùng chính cách nói của ông ấy, giống như ở trên bàn ăn sợ chưa no mà đã chết, bất quá nhìn bọn họ tốt lên rồi rời khỏi đây vẫn rất hài lòng, nên sau khi về hưu đã nhận lời tiếp tục ở lại.
Triển Chiêu là chuyên gia tâm lý học, dựa vào cách nói chuyện của vị bác sĩ già liền biết tuy lời nói từ miệng ông có vẻ rất tùy ý nhưng kỳ thực rất để ý đến công việc này, đã già như vậy còn có thể bảo trì sự nhiệt tình, chứng tỏ đây là một người có tấm lòng hữu ái.
“Vậy ba bệnh nhân…” Bạch Ngọc Đường mở lời.
“Aiz …” Bác sĩ Phạm khẽ lắc lắc đầu, “Mấy vị hộ sĩ mới tới một chút kinh nghiệm cũng không có nên mới để cho bọn họ trốn đi. Tôi không biết bọn họ ở bên ngoài làm gì, nghe nói có hại người sau đó đều đã chết… Các cậu tin tưởng tôi, không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, vị bác sĩ này có chút kích động.
“Lão Phạm, cháu muốn hỏi, vấn đề sức khoẻ của bọn họ có xuất hiện tình trạng gì không?” Triển Chiêu hỏi, “Pháp y chỗ bọn cháu đã kiển tra, thân thể của bọn họ hình như có chút vấn đề.”
“Nga, tôi biết, tuổi xương bị già hoá đúng không?”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhướn mày, quả nhiên là có nguyên nhân a.
“Đúng vậy, ông cũng biết, bọn họ ăn mặc y phục như vậy, tuổi xương lại hơn một trăm tuổi.” Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, “Chúng cháu vừa mới bắt đầu điều tra mà càng ngày càng hoảng sợ.”
“Nga… Ha ha!” Vị bác sĩ già suy nghĩ gì đó một chút rồi cũng nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu, “Này … Aiz, nói như thế nào nhỉ, trên đời này người có vận khí đặc biệt tốt rất ít, thế nhưng vận khí xấu giống như bọn họ càng ít hơn a!”
“Kể cháu nghe với.” Triển Chiêu đối với mấy bệnh nhân này cảm thấy rất hứng thú.
“Bọn họ sinh ra đã không may mắn, cha mẹ đều mắc bệnh này.” Bác sĩ Phạm đưa bệnh án cho Triển Chiêu xem, “Tuổi xương của bọn họ bị già là do di truyền.”
“Di truyền?”
“Nơi này của chúng tôi rất nhiều thế hệ đều đến Nam Dương làm công nhân. Người trong thôn này đa phần đều từng làm việc trong nhà máy điện, nơi đó không phải có phóng xạ sao, nên trở về đều có di chứng, bởi vậy đa số người đều mắc bệnh này, những bệnh khác cũng đặc biệt nhiều, tuổi thọ không được dài. Rất nhiều đứa trẻ sinh ra trí lực không được hoàn thiện cũng là vì vậy.”
“Nga…” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã minh bạch.
“Vậy … ba người bọn họ vẫn sống trong ảo giác hay là thỉnh thoảng phát bệnh, thỉnh thoảng bình thường?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
“Thỉnh thoảng phát bệnh!” Bác sĩ Phạm đáp, “Ba đứa còn rất trẻ, đối với việc chúng giả làm người nhà Thanh tôi vẫn rất buồn bực, ha hả…” Nói đến đây, ông xấu hổ nở nụ cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư dày giao cho Triển Chiêu, “Cậu nói xem nếu tôi có dũng khí gửi nó đi sớm thì có tốt hơn không?”
Triển Chiêu có chút buồn bực, phát hiện trên thư dĩ nhiên là địa chỉ của cảnh cục, đồng thời người nhận chính là mình.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu hỏi lại, “Bác sĩ Phạm, ông đây là…”
“Chứng hoang tưởng này muốn chữa cho tốt phải tìm được nguyên nhân gây bệnh!” Lão Phạm ngồi xuống nói với Triển Chiêu, “Chứng hoang tưởng mình là người triều Thanh của bọn chúng khả năng có quan hệ lớn với việc chúng trước đây vẫn luôn sinh hoạt gần một gánh hát. Thế nhưng tôi mãi vẫn không tìm được nguyên nhân gây bệnh, bọn họ đã nhiều lần diễn đi diễn lại một cảnh, nhìn cũng không giống vở kịch nào cả, lại có chút giống cảnh sinh hoạt bình thường hơn, cái gì mà sắc phong a, lễ mừng tân đế lên ngôi a, thậm chí còn có sinh hoạt hằng ngày, tất cả những thứ này đều vô cùng rất thật. Cách ăn nói vân vân quả thực rất cổ xưa a.”
“Nga?” Triển Chiêu càng cảm thấy bất khả tư nghị, cười hỏi, “Những cái bọn họ diễn thật sự có tồn tại sao?”
“Có!” Lão Phạm mang rất nhiều tư liệu đến, nguyên giá sách trên tường đều là tư liệu về bệnh nhân, vô cùng chi tiết, nhưng đều là ghi chép thủ công.
Triển Chiêu cầm tư liệu về ba người kia cùng lão Phạm so sánh với tư liệu lịch sử một chút, quả thật đều là những sự kiện đã từng phát sinh qua.
“Nói như vậy, càng giống như được nhìn thấy tổ tiên thật ấy nhỉ.” Triển Chiêu nói rồi mở phong thư ra, “Lão Phạm muốn hỏi gì a?”
“Bức thư này của tôi là trước đây muốn gửi cho cậu, cái tôi muốn hỏi là … Ký ức có thể di truyền hay không?” Bác sĩ Phạm nghiêm túc nói.
Triển Chiêu ngẩn người, hỏi lại, “Lão Phạm đã xem qua bài phân tích《 ký ức dữ di truyền 》của Mã Lôi đúng không?”
“Đúng nha đúng nha.” Bác sĩ Phạm gật đầu, “Từ lúc tôi suy nghĩ về vấn đề này đã bắt đầu tìm sách có liên quan, không ngờ thực sự có!”
“Cái gì là ký ức di truyền?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi Triển Chiêu.
“Chúng ta thường sinh sống giữa rất nhiều hiện tượng siêu nhiên, trong đó có một thứ rất trứ danh, chính là ký ức từ kiếp trước, nghe qua chưa?” Triển Chiêu cười hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đương nhiên đã nghe qua! Giữ nguyên ký ức từ kiếp trước sao, loại này không phải gạt người à?”
“Rất khó nói có phải là gạt người không, nhưng con người quả thật từng có chuyện bảo tồn ký ức phát sinh. Hơn nữa căn cứ vào quy luật tiến hoá của sinh vật, về mặt lý luận, ký ức của con người đời đời được bảo lưu lại! Não bộ có đến 95% chưa được khai thác.” Triển Chiêu theo thói quen bắt chéo chân lên, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, đây là tư thế lúc anh nghiêm túc suy nghĩ và phân tích sự tình thường chọn dùng, “Chúng ta trời sinh sẽ kiếm ăn, tìm bạn đời, nuôi con cái, ngay cả trước khi các nhà khoa học nghiên cứu ra ngôn ngữ của trẻ nhỏ thì quá trình này cũng là một loại hiện tượng di truyền phổ biến.”
“Thử nghĩ một chút, phần đa trong bộ não của con người là chỗ trống, nó tương tự như một cái kho, thứ gì cũng được nhét vào, những ký ức ít dùng đến đều được niêm phong cất vào trong kho. Phần không gian nhỏ bé còn lại bên ngoài thì dùng để chứa một vài kiến thức cùng ký ức mà chúng ta cần dùng trong sinh hoạt hằng ngày, mà nguyên phần trống kia cũng đủ để ghi lại ký ức của nguyên một đời.” Triển Chiêu phân tích, “Nếu như não bộ hoàn toàn bị khai phá, chúng ta rất có khả năng sẽ nhớ lại hàng loạt ký ức từ đời tổ tiên thậm chí từ hồi còn là vượn người hoặc là hầu tử, thử tưởng tượng xem lúc đó sẽ có tình cảnh gì?!”
“Khẳng định là điên loạn luôn!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tôi hiểu rồi, cái gọi là ký ức kiếp trước rất có thể là bởi vì có một phần ký ức được di truyền từ đời trước, mà những ký ức đó toàn những cái có bản thân người đó tham gia, bởi vậy có cảm giác như là chính mình nhớ rõ chuyện xảy ra ở kiếp trước!”
“Giới khoa học đúng là có luận điệu như vậy, đương nhiên, còn đang kịch liệt tranh luận, loại chuyện này, đã có người tin thì nhất định cũng có người không tin.” Triển Chiêu nói xong nhìn sang bác sĩ Phạm, “Lão Phạm, ông nghĩ rằng bệnh về tâm lý của ba người bọn họ kỳ thực là do bọn họ có một phần ký ức di truyền, dẫn đến chức năng não bộ bị hỗn loạn, do đó phân không rõ hiện thực hay ảo giác đúng không?”
“Đúng đúng!” Bác sĩ Phạm vội gật đầu, “Tôi đúng là nghĩ như vậy.”
“Còn bệnh nhân nào có cùng loại bệnh không a?”
“Không, chỉ có ba bọn họ.” Bác sĩ Phạm càng nghĩ càng nghĩ tiếc hận khẽ dậm chân.
“Trông ông có vẻ rất thất vọng.” Bạch Ngọc Đường nhìn ra tình tự của bác sĩ Phạm có vẻ không quá thích hợp bèn hỏi, “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Bác sĩ Phạm nhìn hai người một chút, đứng lên, ra ngoài đóng cửa thông ra ban công lại, nhỏ giọng nói, “Tôi đã làm một chuyện có chút trái với đạo đức nghề nghiệp.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, một vị bác sĩ như thế, có gì trái với đạo đức nghề nghiệp đây?!
“Tôi đã cho bọn họ làm trị liệu không phù hợp với trình tự.” Lúc bác sĩ Phạm nói có chút khẩn trương, “Tôi nói với bọn họ, những hoang tưởng đó là ký ức tổ tông lưu lại, đồng thời giả tạo văn kiện và số liệu để bọn họ có thể tin tưởng.”
“Cái đó sao lại vi phạm nguyên tắc?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, “Bởi vì lý luận chưa được chứng thực lại đem trị liệu chẳng khác nào đang thí nghiệm, huống chi còn làm giả văn kiện, đích xác là vi phạm nguyên tắc.”
“Vậy kết quả trị liệu thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Bọn họ đã ổn hơn.” Bác sĩ Phạm thấp giọng nói, “Trong khoảng một tháng đã phân biệt được đâu là ký ức tổ tông đâu là ký ức hiện tại, dần dần bắt đầu khôi phục bình thường, thời gian hoang tưởng rối loạn càng ngày càng ít!”
“Như vậy a.” Triển Chiêu cảm thấy khá mơ hồ, nhưng cho dù nó có không phải ký ức tổ tông, có thể trị liệu hiệu quả đến mức đó cũng không tệ đi.
“Vậy vì sao bọn họ còn muốn chạy trốn? Còn xuất hiện trong cổ mộ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cố tình giấu chuyện tờ vé số trúng thưởng.
“Điều này tôi thực sự không biết, tôi vẫn nghĩ có khi nào trong quá trình trị liệu có vấn để không, nói chung… Chắc tôi không tránh khỏi có liên quan.”
“Điều này thì không nhất thiết.” Triển Chiêu an ủi ông, “Còn đầu mối gì có thể cung cấp không ông?”
Lão bác sĩ lắc đầu, đem tư liệu này nọ đều đưa cả cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Tạm thời chỉ có một ít này, những cái khác thì không có.”
“Vâng.” Hai người đứng lên, nói muốn đi xem gian phòng của người chết cùng vật phẩm tuỳ thân của bọn họ.
Bác sĩ Phạm đưa hai người đi.
…
Triệu Hổ cùng Mã Hán đi vào khu nhà dân, đó là một cái thôn nhỏ, nhà bên trong cũng nhỏ, rất nhiều người đều đi ra ngoài làm công nhân hoặc viên chức, bên đường có mở vài tiệm kim khí, cảm giác hẳn là rất giàu có.
“Tiểu Mã ca, nếu anh trúng một nghìn vạn anh sẽ xài như thế nào?” Triệu Hổ đột nhiên hỏi Mã Hán.
Mã Hán nhìn nhà cửa hàng quán xung quanh, lắc đầu, “Không nghĩ tới.”
“Vì sao không nghĩ tới?”
Mã Hán có chút bất lực, “Loại chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra, nghĩ đến làm gì?”
“Vì sao không có khả năng!”
“Bởi vì tôi căn bản không hề mua vé số.” Mã Hán nói, đột nhiên đưa tay chỉ chỉ phía trước.
Triệu Hổ theo ngón tay của anh chỉ nhìn qua, thì thấy phía trước có một nhà bán vé số, phía trước có một tấm băng rôn có phần cũ công bố số vé trúng giải nhất.
“Nếu mua vé số thì đến đây mua à?”
“Chắc thế.” Mã Hán rút ra một điếu thuốc, hỏi Triệu Hổ, “Có tiền lẻ không?”
“Có a.” Triệu Hổ lục lục túi tiền, lấy ra vài đồng tiền lẻ, “Mua vé số a?”
“Mua vé số ở đây hẳn toàn là người quen, nếu như tờ vé trúng giải nhất kia là người địa phương mua, người bán hẳn là nhớ kỹ.”
“Đúng vậy.” Triệu Hổ gật đầu, cùng Mã Hán đi vào nơi bán vé số.