Cuối tháng 5, Giang Tùy rút khỏi hội sinh viên.
Tại buổi tổng kết công việc cuối cùng, nữ sinh tên Tống Linh Linh đó đứng dậy tổng kết những sai lầm đã mắc phải, lúc cô ta nói đến: “Đối với chuyện liên quan đến đánh dấu chỗ ngồi, tôi với Giang Tùy đã cùng phụ trách chuyện này……”
Giang Tùy đứng dậy ngắt lời cô ta: “Tôi không có can thiệp vào chuyện này, lúc đó chúng ta không phải phân công như vậy, Tống Linh Linh, mời cậu đứng có nói dối tiếp nữa.”
Tống Linh Linh cứng đờ người, vô cùng kinh ngạc nhìn cô.
Như những gì Giang Tùy suy nghĩ, chuyện này cuối cùng quả thực đã tiến hành không đẹp tí nào, tình cảnh này thực quá xấu hổ, rất nhiều người mặt đã biến sắc.
Hôm đó sau khi quay về, Giang Tùy đã viết một bức thư xin từ chức gửi cho trưởng ban.
Sau đó, trong suốt cả tuần, chuyện này đều là đề tài nói chuyện ở trong khoa, có người nói Tống Linh Linh quá đáng, cũng có người nói Giang Tùy quá ngốc, quả thẳng thắn, không biết đối nhân xử thế, nói cô sao có thể làm người chỉ huy được chứ.
Chỉ có mấy nữ sinh ở ký túc xá nói Giang Tùy rất có dũng khí.
Giang Tùy cũng không biết chuyện này nên gọi là nhu nhược hay là dũng cảm.
Lúc còn quá trẻ, gặp phải người khiến bản thân chán ghét, bực dọc, hình như chỉ có thể theo bản năng mà chọn cách tránh né đi.
Chuyện này Giang Tùy thấy không cần thiết đi nói với Chu Trì, ở xa nhau cũng lâu rồi, bây giờ cô cũng “báo tin vui không báo tin buồn”, thật ra từ sớm cô đã phát hiện ra, Chu Trì học ở trường đại học C sắp được một năm, từ trước đến nay chưa bao giờ than phiền một chuyện gì, mỗi lần hỏi hắn có ổn không, hắn vẫn cứ bảo là vẫn ổn.
Có lẽ đó chính là một kiểu quan tâm.
Cho nên, Giang Tùy cũng dần dần học được cách lúc phiền não hoặc vấn đề gì thì cố gắng không nói ra, bởi vì khoảng cách quá xa, ngoại trừ làm lo âu thêm thì hình như chẳng có kết quả nào tốt đẹp cả.
Tháng sáu vừa đến, Giang Tùy mới ý thức được thời gian trôi qua thật nhanh, bởi vì năm một đã sắp đi vào điểm cuối rồi, còn cô thì sắp đón lần sinh nhật thứ 18 của mình.
Vẫn còn nhớ về lần sinh nhật trước vừa hay trúng vào ngày tổ chức lễ tri ân, mọi người vừa được giải thoát khỏi những năm tháng cấp 3 căng thẳng, phấn khởi hơn bao giờ hết, hình như cảm thấy rời khỏi cấp ba, tương lai chỉ có niềm vui mừng tốt đẹp.
Trên thực tế thì bây giờ rốt cuộc đã như thế nào, có thể cũng giống như người uống nước vậy.
Cũng vừa hay, ngày 16 tháng 6 dương lịch năm nay vừa hay là Tết Đoan Ngọ, kì nghỉ theo quy định pháp luật là từ ngày 14 đến 16, ngày 14 Giang Tùy có một cuộc thi thiết kế, cho nên làm chậm trễ mất một ngày, cô tìm một cái cớ, đến văn phòng khoa nộp một đơn xin nghỉ phép vào ngày 17, như vậy liền có thể nghỉ được ba ngày.
Cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện lời hứa trước đây, Giang Tùy đã nói trước với Chu Trì đừng đến đây nữa.
“Tôi đến thăm cậu.” Cô nói như vậy.
Chu Trì đương nhiên không yên tâm: “Cậu đi được không?”
“Được chứ.”
Cho dù hắn nói gì, Giang Tùy cũng đã quyết rồi, hơn nữa vé máy bay cũng đã đặt rồi.
Hai người giằng co qua lại hơn một lúc, sau đó, Chu Trì đã đồng ý.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, trước đêm Giang Tùy xuất phát, hắn đã gọi đến, dặn dò kĩ lưỡng rất nhiều chuyện.
Giang Tùy phát hiện hắn hơi nói dong dài.
“Biết rồi, tôi cũng đã ngồi máy bay rồi, mặc dù trước đây đều đi với ba tôi, nhưng tôi biết phải làm thế nào mà.” Cô cười rồi than phiên với hắn một câu, “Cậu nói nhiều quá.”
“Cậu cậu chê phiền sao?” Chu Trì cầm điện thoại, tiến đến gần cửa sổ một chút, bên ngoài là một khoảng đen tối, “Xuống máy bay thì bật nguồn điện thoại lên, tôi đến đón cậu.”
“Ừm ừm.” Giang Tùy nói liên tục nhiều lần, bỗng nhiên có chút kích động.
Nói tiếp thêm vài câu, mới tắt điện thoại, Chu Trì đi vào bên trong, Tiểu Hắc bật máy nóng lạnh lên quay lại, vừa nãy nghe thấy hai câu sau cùng, hỏi: “Vợ cậu sắp đến sao?”
Có thể là tâm trạng rất tốt, Chu Trì cười: “Đúng vậy, ngày mai đến đây.”
Hôm sau, ngày 15, Giang Tùy ngồi máy bay rất thuận lợi, những điều mà Chu Trì lo lắng đều không xảy ra.
Hơn một giờ chiều, Giang Tùy toàn thân thoải mái xuống máy bay, cô không có hành lí cần lấy, chỉ có một cái ba lô đeo sau lưng, bên trong bỏ hai bộ áo quần của bản thân, còn mua cho Chu Trì thêm một bộ áo thun với quần thể thao, đã mua lúc dạo phố trước đây.
Điện thoại vừa bật lên, điện thoại của Chu Tri liền gọi đến.
Chu Trì dựa theo lời hắn nói, đi đến đại sảnh đón khách, Chu Trì đang ở trong biển người, cô vẫn đang nhìn xung quang, Chu Trì đã đi đến, nắm lấy tay cô.
Giang Tùy giật cả mình, quay đầu lại nhìn thấy hắn, lộ vẻ hớn hở. Mặt cô hơi đỏ, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, đầu tóc đang cột lên, là kiểu buộc tóc đuôi ngựa đơn giản sau đầu, toàn thân toát ra vẻ tinh thần đầy phấn chấn.
Chu Trì kéo cô về đứng bên cạnh, lôi tờ giấy trong túi ra lau mặt cô.
“Nóng lắm hả?”
“Cũng tạm.” Cô không nói với hắn, vừa nãy bản thân đã bước nhanh đến.
“Cậu bận không?” Cô đến đây rồi mới nhớ lại mà hỏi câu này, “Trong kì nghỉ có việc gì cần làm không? Trước đó tôi quên hỏi cậu, thì đã đặt vé rồi.”
Chu Trì vẫn đang nắm lấy tay cô, mặt mày hơi hếch lên, “Ở với bạn gái có tính không?”
Giang Tùy nở nụ cười: “Tính.”
Chu Trì đã đặt phòng trước ở một khách sạn tốt nhất gần Trường C. Trường Đại học C không nằm trong chốn thành phố phồn hoa, nhưng mà chỉ cần có trường đại học, thì cơ sở hạ tầng xung quanh đều rất tiện nghi. Khách sạn thương nghiệp này thường hợp tác với trường học, dùng để tiếp đón học sinh, khách nước ngoài, môi trường rất tốt.
Xe tắt xi đi từ sân bay đến, đã lái mất rất nhiều thời gian.
Giang Tùy biết trường C không nằm ở thành phố, nhưng nhưng lại không biết hóa ra lại hẻo lánh đến như thế này, nhưng mà khi đã đến trường, cô cảm thấy hẻo lánh cũng có cái lợi của hẻo lánh, ít người sinh sống, đất đai rộng rãi, nhìn có vẻ bát ngát mênh mông, không biết rộng lớn hơn bao nhiêu lần trường đại học Z chốn phồn hoa nơi cô ở, nhìn đi nhìn lại không thấy được mấy người đi đường, ngước qua ngước về thì xe đạp vẫn là nhiều nhất.
Chu Trì cũng có một chiếc xe đạp, đang để ở trước thư viện.
“Đói không, tôi dẫn cậu đi ăn?” Hắn hỏi.
Giang Tùy lắc đầu, “Có ăn chút trên máy bay rồi, cậu dẫn tôi đi xem trường cậu đi.”
“Được.” Chu Trì đẩy xe đạp về trước một bước, “Ngồi lên.”
Lần mà Giang Tùy ngồi xe đạp gần đây nhất, cũng là ngồi sau lưng của Chu Trì, lúc đấy vẫn còn học cấp ba, bây giờ thì lại ở trong trường đại học của hắn.
Chiều tà mặt trời đã lặn, bầu trời u tối.
Giang Tùy lại cảm nhận được cơn gió mát nhè nhẹ, Chu Trì đạp xe không nhanh, đến mỗi nơi thì sẽ dừng lại để cô xem, thi thoảng sẽ nói vài ba câu. Hắn không có năng khiếu làm hướng dẫn viên, giới thiệu rất đơn giản.
Đến trước kí túc xá nam.
Chu Trì chống chân, dừng xe lại, chỉ tay cho cô xem: “Tôi ở đằng kia kìa.”
Một tòa nhà kí túc tương đối mới, ngoài cửa có vài nam sinh ra vào, hoặc đang mang cặp, hoặc là ôm máy tính, có thể thấy thì đều là những người chăm chỉ học tập.
Dạo trong trường gần đến hai tiếng đồng hồ, Chu Trì dẫn Giang Tùy về khách sạn, đợi cô sắp xếp một chút rồi mới đi ăn cơm.
Thời tiết oi bức, Giang Tùy vội đến đây nên cũng hơi mệt, khẩu vị không ngon tí nào, Chu Trì đã chọn một vài món ăn mặn, cô không thể nào nuốt nổi, vẫn chỉ húp một bát cháo mà thôi.
Chu Trì vốn dĩ định dẫn cô đi xem phim, nhìn cô như vậy thì chỉ có thể từ bỏ ý định, dẫn cô về khách sạn nghỉ ngơi.
“Sau này vẫn là tôi nên đi thì hơn.” Hắn nhíu mày nói, “Sức khỏe của cậu không ổn.”
“Không phải, tôi đâu yếu ớt đến vậy chứ.” Giang Tùy giải thích nói, “Là do tối qua không ngủ đủ giấc, không thể nào ngủ được……”
“Sao lại không ngủ được?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Giang Tùy nở nụ cười, “Chắc là vì hơi vui mừng.”
“Bởi vì sắp gặp được tôi sao?” Vẻ mặt hắn hơi mừng rỡ, “Có phải là rất nhớ tôi không?”
Giang Tùy không thừa nhận: “Còn lâu mới nhớ.”
Hắn lại cười, kéo cô đến hôn rồi lại hôn thêm lần nữa: “Không cãi với cậu nữa, cứ ngủ một giấc trước đi đã, tôi về trường một lát.”
Giang Tùy hỏi: “Về trường làm gì vậy?”
“Lấy áo quần, thuận tiện làm chút đồ mang đến cho cậu ăn.” Chu Trì nói, “Cậu chả ăn được bao nhiêu, tối đến sẽ rất đói.”
“Vậy cũng được.”
Chu Trì về kí túc xá, ra ban công lấy quần trong, những người bạn cũng phòng khác đều không ở đây. Tiểu Hắc lén nhìn một phát, hỏi: “Ra ngoài ngủ sao?”
Chu Trì ừm một tiếng.
Tiểu Hắc hì hì một tiếng: “Hiểu, hiểu rồi, này, vậy ngày mai cậu vẫn đi chứ?”
“Không đi.”
“Sao lại không đi, dẫn vợ cậu đi luôn thì được rồi.”
“Nhiều chuyện quá, tôi đi đây.” Chu Trì xách cặp đi ra khỏi phòng.
Lúc hắn đến khách sạn, Giang Tùy vẫn đang ngủ say.
Chu Trì đặt đồ xuống xong, không quấy rầy cô, cầm máy tính ngồi ở phía sát ban công, bật một cái đèn nhỏ ở trên vách tường, vừa hay nhân tiện thời gian này làm những việc vẫn đang còn dang dở. Gần đây hắn nhận được rất nhiều việc từ công ty của anh khóa trên, lại tham gia một cuộc thi đồng đội, hầu như không có nhiều thời gian rảnh lắm.
Trong khoảng thời gian đó hắn đi vào xem Giang Tùy vài lần, phát hiện hình như cô thật quá mệt, ngủ rất ngon giấc.
Làm đến mười một giờ rưỡi, cuối cùng cũng xong, Chu Trì đứng dậy vươn vai, liền nhìn thấy đèn trên tường đã sáng.
Không biết từ lúc nào Giang Tùy đã ngủ dậy, nằm trên giường dụi mắt.
Hắn bước đến, ngồi xuống bên giường, cúi người nhìn cô: “Ngủ đủ giấc chưa?”
Giang Tùy mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi? Có phải tôi ngủ lâu lắm rồi rồi?”
Chu Trì ừm một tiếng: “Rất lâu.” Hắn tiến đến gần, hôn vào môi cô, “Thêm năm phút nữa là cậu 18 tuổi rồi.”
“……”
Không ngờ lại ngủ đến tận bây giờ.
Giang Tùy ngửi thấy mùi thơm nhạt của sữa tắm trên người hắn, hỏi, “Cậu tắm rồi sao?”
“Ừm, đói không, có muốn ăn chút gì không?”
“Có gì ăn không? Tôi dậy cái đã.”
Chu Trì bồng cô dậy, lấy một cái hộp từ cái tủ gần chỗ ra vào cầm đến.
Giang Tùy nhìn: “Cậu mua bánh kem rồi sao?”
“Đúng.” Chu Trì đi hướng về ban công, vừa đi vừa lôi điện thoại ra nhìn, “Vừa kịp, mở hộp ra, thắp nến xong, thì thời gian vừa đủ.”
“……”
Giang Tùy ngạc nhiên nhìn hắn.
Lần đầu tiên có người cùng đón sinh nhật với cô, không nhanh cũng không chậm vừa đúng lúc.
Tuyệt thật.
Đêm tối, ngoài ban công có chút gió, Chu Trì kéo rèm màn lại.
Giang Tùy ngồi trên chiếc ghế mây, nhìn hắn đang đốt những cây nến đủ màu lên.
“Cậu đã đếm đủ chưa?”
“Đếm rồi, một cây cũng không thiếu.” Hắn ngước mắt, “Nhạc mừng sinh nhật tôi đã tìm bài hát, tiếng Trung có tiếng Anh cũng có, cậu muốn nghe cái nào? Hay là, tôi hát cho cậu nghe?”
Giang Tùy nở nụ cười vui vẻ: “Vậy cậu hát đi, nhạc tiếng Anh ấy.”
Chu Trì một chút cũng không ngại ngần, cực kì thoải mái, mím môi lại, rồi bắt đầu hát: “Happy birthday to you, Happy birthday to you……”
Giọng của hắn không to, vừa phải mà từ tốn, lúc hát ánh mắt luôn nhìn hướng về cô.
Cô vừa nghe vừa cứ cười mãi.
Đợi hắn hát xong, cô vỗ tay khen hắn.
Trong ánh sáng của những ngọn nến, hắn cười nhìn cô: “Vừa ý không?”
Giang Tùy gật đầu: “Cậu ước đi.”
“Ừm, tôi ước hai điều.” Cô nhắm mắt lại, qua vài giây, mở mắt ra, “Tôi thổi nến nha.”
“Thổi đi.”
Một hơi thổi vừa đủ, toàn bộ đều tắt hết.
Giang Tùy ngước mắt lên, mặt hơi đỏ: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.”
Chu Trì lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Hai giây sau, hắn khom lưng, cách trên bánh kem tiến đến, hôn lên trán cô: “Chúc mừng sinh nhật.”