Editor: An Devy
“Chú… anh… chậm… từ từ…” Nguyễn Nhuyễn hoàn hồn, cô cảm thấy côn ŧᏂịŧ hình như có xu hướng phình to ra thì phải.
Người nào đó làm ngơ, anh hôn ngực cô: “Hở? Sao em?”
“Nghỉ giữa hiệp… Em muốn nghỉ một chút…” Phó Thanh Hành động hông, người con gái kêu lên, “Baba! Baba! Xin anh cho em nghỉ ngơi một chút…” Ai đó cậy xinh đẹp đang làm nũng này.
Phó Thanh Hành thả tay cô ra, ôm cô trở mình.
“Ư…” Cô kêu lên một tiếng, ghé mặt vào ngực anh thở hổn hển.
“Cô bé nói dối này, nói không cần mà tiểu huyệt còn kẹp baba… hử?” Bàn tay to của anh đánh nhẹ vào mông cô, Nguyễn Nhuyễn giật mình hừ một tiếng.
“Chú…”
“Tét…” Cô lại bị đánh.
“Baba… baba…” Ai đó không vui lườm anh, người đàn ông này có phải mang máu S không…
“Hử…. nghe lời, cô bé…” Bàn tay to vuốt ve qua lại mông cô.
“Baba… Chú thích em gọi như vậy sao?” Cô nhìn anh, đôi mắt trong trẻo sáng long lanh, làm Phó Thanh Hành cảm thấy, anh đã vấn bẩn một đoá hoa hồng trắng rồi…
“Thích… thích em ở trên giường gọi tôi là baba… Thích đánh mông em… Thích huyệt nhỏ gắt gao ăn dươиɠ ѵậŧ baba…”
“Anh có máu S phải không?” Nguyễn Nhuyễn vuốt cằm anh.
“Hửm… có một chút… Nhưng cũng không mạnh lắm… Chú thích nhìn bộ dạng em khóc lóc cầu xin ‘ăn’…”
Người con gái đỏ mặt, người này có sở thích quái gở gì đây… Nghĩ vậy, tiểu huyệt phía dưới bất giác co lại.
“Nếu em không thích… tôi có thể…”
“Em thích…. Thích baba đâm em…” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn liếʍ đầṳ ѵú của anh, nhẹ nhàng mυ'ŧ chụt một cái.
“Bé con lẳиɠ ɭơ… Có phải tiểu huyệt thèm lắm rồi không…” Phó Thanh Hành hướng về phía trước chọc chọc.
“Ưm… Chậm lại… chú…” Nguyễn Nhuyễn dính chặt vào người anh, rêи ɾỉ ra tiếng.
“A…a….” Người đàn ông bắt đầu chuyển động hông chuẩn bị cho cuộc chinh chiến mới.
“Gọi tôi là gì? Hửm?” Tay anh vuốt mái tóc dài mềm mại của cô.
“A…. Ư… Ba… Baba… Sâu quá!” Tiếng ngâm nga không ngừng cất lên, phía dưới bụng nhỏ của cô giật từng nhịp, tiểu huyệt co rút, cảm giác muốn lêи đỉиɦ…
Cô nâng mông lên, côn ŧᏂịŧ trượt ra khỏi tiểu huyệt, từ bên trong dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, chỗ giao hợp của cả hai dính nhớp, cô run run người ngã vào trong lòng anh.
Phó Thanh Hành vỗ mông cô, “Đút vào đi.”
“Chú… Baba… Baba… Chờ một chút… Cho Nhuyễn Nhuyễn nghỉ một chút…”
“Bé, cho em mười giây.”
“Ơ ~” Cơ thể cô vẫn run run, ngẩng đầu tròn mắt nhìn anh.
“10…9…” Người đàn ông làm lơ cô, véo nhũ hoa của cô làm nó cứng lên và bắt đầu đếm ngược.
Cả người cô đều là lửa nóng, trong một khoảnh khắc cô thấy mình sắp chết chìm trong lửa tình rồi, nhưng… người đàn ông nào đó như vậy… gợi cảm chết mất.
“Nhanh đút vào.” Phó Thanh Hành nhỏ giọng nói.
Nguyễn Nhuyễn liếʍ liếʍ môi, tay nhỏ cầm côn ŧᏂịŧ ma sát miệng huyệt rồi chuẩn bị cắm vào.
“Em không vào được.” Cô nhìn anh, chớp chớp mắt đáng thương.
“Cục cưng, tôi cho em cơ hội… Để baba cắm vào sẽ không nương tay đâu.”
“Chờ em chút… Baba… một chút thôi…” Nguyễn Nhuyễn hoảng sợ ngồi xuống, mật dịch chảy ra quá nhiều, qυყ đầυ cọ bên ngoài một lúc mà vẫn không vào được.
Người đàn ông ngồi dậy ôm lấy cô, cô ngồi quỳ ở trên người anh, “Baba… em… không đưa nó vào được…”
Phó Thanh Hành cười nhẹ ra tiếng, “Không vấn đề…. Baba giúp em nhét vào…”