Về Chung Nhà Với Chú

Chương 22: Muốn chú chơi em sao? (cao H)

Convertor: Vespertine - Editor: An Devy

☆☆☆☆☆

Qυყ đầυ cọ vào huyệt nội, sau một lần đâm vào, Nguyễn Nhuyễn mới phản ứng lại kêu đau, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp tiết ra thủy dịch.

Bên trong gắt gao xoắn chặt côn ŧᏂịŧ, điên cuồng mυ'ŧ vào, Phó Thanh Hành bóp eo cô, nhanh chóng hoạt động.

"A...chú...chậm một chút..." Côn ŧᏂịŧ thật lớn chen vào trong tiểu huyệt mẫn cảm, qυყ đầυ chạm tới đỉnh hoa tâm, tiểu huyệt giữ chặt theo viền thân gậy, thậm chí có thể cảm nhận được đường gân bao quanh nó, cả người cô đứng thẳng cũng không được mà quỳ cũng không xong, cứ thế run run thân bị người đàn ông mặc sức trêu đùa.

Phó Thanh Hành hôn lên miệng cô gái nhỏ, người con gái ngẩng đầu phối hợp cùng nhau, hai người răng môi dây dưa, nước bọt cùng đầu lưỡi đan xem, âm thanh ái muội trong phòng càng tăng thêm cảnh tượng da^ʍ mĩ.

Đường đi nhỏ hẹp toàn bộ bị côn ŧᏂịŧ kéo giãn ra, miệng huyệt căng thành chữ O, thậm chí còn có một đoạn nhỏ của thân gậy không có cắm vào, cánh môi theo côn ŧᏂịŧ thâm nhập hé ra đóng vào tuần tự nhịp nhàng.

Người đàn ông ghì sâu vào eo nhỏ, hạ thân một nông một sâu cắm tiểu huyệt, Nguyễn Nguyễn cảm thấy không đủ, cơ thể bứt dứt, "hừ" nhẹ hai tiếng.

"Chú ~ anh chuyển động một chút đi ~" Tiểu cô nương không chịu được lắc lắc mông, côn ŧᏂịŧ bị miệng nhỏ khẩn trương hút đến đau đớn.

"Bốp" tay to ở trên mông cô lư lại một vệt đỏ, "Kẹp chặt như vậy, làm gãy đồ quý rồi thì lấy gì thỏa mãn em?"

"Ô...ô... chú... anh động đi... nghiền nát em đi..." Tiểu cô nương rấm rứt rêи ɾỉ.

"Làm ra sao? Hửm? Muốn chú chơi em thế nào?" Bàn tay Phó Thanh Hành nắm nhũ hoa, nụ hôn ướŧ áŧ dừng lại trên tấm lưng tuyết trắng, in dấu từng đốm dâu tây lờ mờ.

"Nhanh.... Nhanh làm em đi..."

Phó Thanh Hành hài lòng cười lên, kiềm chế eo nhỏ của cô, ra sức vận động.

"A... a... chú..." Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng thọc vào rút ra, túi tinh đánh liên hoàn vào tiểu huyệt tạo ra tiếng "bạch bạch bạch", nếu không phải bởi vì đang có người phía sau giữ cô lại thì khả năng Nguyễn Nhuyễn đã bị sức mạnh xâm nhập mạnh mẽ làm ngã xuống đất.

Cô cong thân mình, bụng nhỏ hơi gồ lên, "Chú... chờ một chút... một chút..." Cao trào kɧoáı ©ảʍ làm cô gái nhỏ mất khống chế hét chói tai, tiểu huyệt không ngừng đè ép côn ŧᏂịŧ, chặt chẽ đến mức khiến gân xanh khắp người anh nổi lên.

Phó Thanh Hành mặc kệ, "Tiểu tao hóa, tiểu huyệt kẹp tôi nói không muốn vậy đâu." Sau đó không ngừng đưa ra đưa vào thật sâu đổi lại là tiếng Nguyễn Nhuyễn rêи ɾỉ đứt quãng.

"Chú mới mấy ngày không chơi em, tiểu huyệt lại trở về căng chặt như vậy? Chú giúp em làm rộng ra một chút, bằng không lại kẹp người an hem của tôi đến đau mất." Nguyễn Nguyễn bị giữ chặt eo, hai chân mở rộng ra, nhón chân, một tay bám vào sofa, một tay bắt lấy tay anh muốn cho anh chậm một chút.

"Chú... không được...không được... Sẽ hỏng mất..." Phía dưới đau đớn khiến cô cảm thấy mình sắp bị đâm thủng, từng nhịp từng nhịp qυყ đầυ thọc sâu vào hoa tâm non mềm.

Phó Thanh Hành vẫn giữ tốc độ đâm sâu, Nguyễn Nguyễn sắp lêи đỉиɦ ái tình, thét chói tai, "Chú... chú... em từ .... Từ bỏ..."

"Không cần? Tôi không thể bắn ra trong vài giây được..."

Người đàn ông này... đang trả thù cô có phải không?

Nguyễn Nhuyễn nhịn không được ngâm nga, "Thực xin lỗi... chú... ô.... Anh không...ư... anh không....giây...", cô nhón múi chân, cong thân mình đạt cao trào.

Phó Thanh Hành thở hổn hển, nâng chân nhỏ của cô, đem cô xoay người lại, côn ŧᏂịŧ vẫn chưa rời khỏi tiểu huyệt, Nguyễn Nhuyễn nức nở gục vào đầu vai anh.

Phó Thanh Hành vuốt mông cô, "Khóc cái gì?"

"Chú... anh nhanh lên... Nhuyễn Nhuyễn sẽ hỏng mất..." Cô gái nhỏ nũng nịu.

Phó Thanh Hành chụp lấy mông cô, những ngón tay đưa vào, mạnh bạo thúc hông, làm Nguyễn Nguyễn bám trên người anh nghiêng ngả không ngừng, nức nở rên lên, cô gái nhỏ thực sự cảm thấy còn thêm nữa chắc cô sẽ chết mất. Cô cắn bả vai của anh đồng thời tiểu huyệt co lại một chút.

Bên hông anh tê rần, âm trầm kêu lên, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cường độ nhanh bắn vào trong tử ©υиɠ, Nguyễn Nhuyễn run lên, bắp chân vô lực rung rung giống như là sắp chết đuối, môi nhỏ phấn nộn hé mở, hai mắt mông lung nhìn về phía trước.

☆☆☆☆☆