Tiên Tiên tựa vào mạn thuyền, lẳng lặng ngắm mặt trời lặn dần phía cuối trời. Trên bầu trời là một màu vàng héo úa vàng vọt, phản chiếu xuống mặt hồ, khiến những gợn sóng lăn tăn cũng bàng bạc vương buồn.
Bỗng, bên cạnh vang lên tiếng đàn, khoan nhặt từng tiếng, triền miên quyến luyến, quyện vào nước hồ, vương vấn trong không gian.
Tiên Tiên giật mình quay lại, chỉ thấy Bạch Thư Tranh đang lướt những ngón tay thon dài như ngọc của mình trên dây đàn. Chẳng rõ là tiếng đàn gảy lên sóng trong lòng, hay sóng trong lòng gảy lên tiếng đàn.
"Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu ...
... Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri." (1)
Tiếng ca khe khẽ mà vang vọng, dịu dàng mà cô tịch, khiến lòng người vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Thanh đã dứt, mà âm còn vương.
Tiên Tiên ngẩn người một lúc, thật lâu sau mới sực tỉnh, lại thấy Bạch Thư Tranh đã thôi đàn, ngừng hát, lẳng lặng nhìn nàng. Tiên Tiên cảm thấy đôi má bánh bao của mình nhất định đã bị y nhìn đến mòn thành bánh nướng.
Nàng chống cằm, nghiêng mặt sang một bên tránh ánh mắt của y, mở miệng nói chuyện để thay đổi bầu không khí ái muội khó xử này:
"Bạch tướng công quả là tài sắc vẹn toàn ..."
Nói ra miệng rồi, Tiên Tiên mới giật mình phát hiện cụm từ này chẳng phải để dùng để nói về mỹ nữ sao? Ở thời này, đối với một nam nhân, bị xem như phụ nữ là một sỉ nhục rất lớn.
Tiên Tiên luống cuống giải thích:
"Không ... Không, ý ta không phải thế, công tử đừng hiểu lầm..."
Bạch Thư Tranh lại phảng phất như không có gì, chỉ im lặng mỉm cười, khẽ lắc lắc đầu, ý bảo không sao.
Tiên Tiên càng nhìn y lại càng cảm thấy người này quá mực hiền lành, trông dáng vẻ ngoan ngoãn, nhu thuận, hệt như một con thỏ trắng, khiến nàng cho dù lớn tiếng một chút với y cũng không nỡ, làm y buồn một tí cũng không đành.
Thường thì đàn ông mới thích phụ nữ ngoan hiền, dịu dàng, còn phái nữ lại thiên hướng về các chàng trai mạnh mẽ, bá đạo một chút. Nhưng Tiên Tiên là một kẻ khác người. Ngày còn ở hiện đại, nàng sống với dì, chứng kiến lão dượng vũ phu đánh đập dì thậm tệ, từ đó trong lòng đối với kiểu đàn ông vai u thịt bắp, gia trưởng chuyên quyền rất phản cảm. Khuynh hướng thẩm mỹ của nàng tự nhiên thiên về các chàng trai ôn hòa, dễ gần, hiền lành, ngoan ngoãn. Có điều giữa cái thời mà sắc nữ khắp nơi gào rú điên cuồng vì các anh giai lạnh lùng, bá đạo, mẫu người mà nàng thích trường kỳ chiếm đóng vị trí nam phụ, nam thứ, nam phản diện, nam dự bị, ... trong tất cả các bộ phim, truyện tranh, tiểu thuyết, ... Mỗi lần xem phim và đọc truyện là mỗi lần Tiên Tiên vừa nát ruột nát gan vì nam phụ, vừa mắng nữ chính mắt mù. Tâm nguyện lớn nhất của nàng là bắt cóc một anh trai dịu dàng đảm đang về làm osin ... à nhầm, làm chồng. =___= Tất nhiên, các bạn thấy Tiên Tiên đang ngồi ở đây đồng nghĩa với việc cái tâm nguyện đó nó chết non từ lâu rồi.
Xuyên không về cổ đại, Tiên Tiên cũng chuẩn bị tâm lý để từ bỏ cái mong muốn đó. Ở thời này mà muốn tìm trai dịu dàng, đảm đang? Đi ngủ đi, trong mơ không chừng có thể gặp đấy!
Tiên Tiên cũng chấp nhận vận mệnh rồi, có điều lại không ngờ được hiện thực lại cách giấc mơ một quãng xa như vậy. Tên oan gia họ Triệu nhà nàng đem so với mẫu người trong mơ của nàng ... Soi mù mắt cũng không có nửa điểm liên quan. >_