Mê Hoặc

Chương 5: Bên bờ Tây Hồ

Người viết: Ngọc Giao

Hàng Châu là chốn thiên đường của nhân gian.

Mà Tây Hồ, lại là tiên cảnh của Hàng Châu.

Tô Đông Pha từng nói, nếu Hàng Châu mà không có Tây Hồ, tựa như con người mà không có khuôn mặt.

Tiên Tiên sống mười lăm năm ở Hàng Châu, nhưng từ nhỏ bị phụ thân trông coi cẩn thận, chỉ quanh quẩn trong phủ Thừa tướng và Bảo An đường, ngoài lần trộm ra ngoài chơi lúc nhỏ, thì thật sự chưa từng được thỏa thích thưởng ngoạn Tây Hồ bao giờ. Hôm nay, bởi vì hôn kỳ đến gần, nàng nghĩ nếu còn không nhân lúc chưa thành thân mà ra ngoài chơi cho thỏa, đợi khi về Mộc Vương phủ rồi, chắp cánh cũng khó bay khỏi cánh cửa hào môn cao tít ấy. Tiên Tiên chưa bao giờ là kiểu người bạc đãi chính mình. Vì vậy, sau khi làm nũng một trận với đại ca, cuối cùng nàng cũng khiến hắn xiêu lòng, nhắm một mắt vờ như không biết không hay, để nàng và nha hoàn Bảo nhi thừa cơ lẻn ra phủ.

Mùa này Tây Hồ rất đẹp, văn nhân mặc khách dập dìu thưởng cảnh, tài tử giai nhân sánh bước du hồ, bên bờ liễu rủ phơ phất, dưới nước sóng gợn lăn tăn, thật là phong cảnh hữu tình, người cũng hữu ý. Tiên Tiên giả làm thư sinh, Bảo nhi thì ăn mặc như thư đồng của nàng, cả hai chầm chậm đi dạo ven hồ. Tiên Tiên không khỏi ngây ngẩn trước cảnh đẹp, chỉ thấy nhìn gần hoa nở như gấm, trông xa non nước mờ sương, những cây cầu đá cổ kính trầm mặc đứng lặng trước dòng người ngược xuôi, tựa hồ đang chiêm nghiệm về cõi nhân sinh thế thái, vinh nhục thăng trầm, tất cả đều thoáng qua trong chớp mắt, chỉ có cầu đá trơ trơ ngàn năm vẫn đó, sánh cùng túê nguyệt.

Bấy giờ, cách chỗ của Tiên Tiên không xa, có một chiếc thuyền hoa lệ thanh nhã đang chầm chầm khua sóng, nhẹ nhàng lướt êm trên mặt Tây Hồ xanh biếc.

Một bóng người thanh nhã thoát trần đang ngồi tựa vào mạn thuyền, áo trắng như sương khói, đôi mắt nhìn xa xăm, tóc đen buông dài buộc lơi bằng một dây vải màu trắng, tay ôm cổ cầm đàn một khúc kiêm gia, phong thái bảy phần thần tiên, ba phần yêu mị.

Lúc Thanh Trúc bước vào, trông thấy một bức đan thanh thủy mặc như vậy, không khỏi tinh nghịch cười trêu:

"Công tử không cần phi thăng, phong thái đã vượt xa thiên tiên rồi."

Bạch Thư Tranh quay đầu nhìn hắn, trầm lặng một lúc, đang khi Thanh Trúc đã nghĩ rằng y không định đáp lời, nào ngờ y chợt hỏi:

"Thanh Trúc, ngươi thấy ta đẹp sao?"

Thanh Trúc gật đầu như giã tỏi:

"Tất nhiên rồi! Nếu công tử còn không thể gọi là đẹp thì trên đời này chắc không có ai là mỹ nhân cả! Nếu không nói ra, ai có thể nghĩ công tử là ... "

Hắn vốn định nói ra hai chữ "xà tinh", lại nhớ đến bên ngoài còn có ông lão chèo thuyền, thế nên dừng lại.

Bạch Thư Tranh khẽ cười, đưa ánh mắt xa xăm nhìn một khoảng trời chiều vàng úa ngoài kia, thì thầm:

"Rốt cục, yêu vẫn là yêu, cho dù vẻ ngoài có thần tiên cách mấy, cũng không thể là tiên được."

Đột nhiên, tầm mắt của y dừng lại trên một bóng người nho nhỏ bên bờ hồ, khóe môi khẽ cong lên, dưới rèm mi dày, đôi mắt tựa hồ lấp lánh mềm mại hơn thường ngày. Chỉ nghe y nhẹ giọng nói:

"Đến rồi ..."

Thanh Trúc nhìn cảnh vật bên ngoài, vui sướиɠ reo lên:

"Đúng là đến rồi! Bên kia là Đoạn kiều phải không công tử? Đẹp quá đi!"

Lão thuyền gia bên ngoài cất tiếng ngâm xướng:

"Trường kiều bất trường, tình nghĩa trường

Đoạn kiều bất đoạn, đoạn trường tâm." (1)

Tiếng ca vang vọng vào mặt hồ, hòa tan trong ánh hoàng hôn héo úa.

Chiếc thuyền chầm chậm tiến đến gần cây cầu Đoạn.

Nào ai ngờ rằng, Đoạn kiều càng gần, tiên lộ càng xa.

___________

Tiên Tiên và Bảo nhi lần đầu được ra phủ chơi thỏa thích, bất giác quên thời gian, đến khi ngẩng đầu lên nhìn trời thì đã là lúc tà dương buông xuống.

Nàng hốt hoảng, vội nói với Bảo Nhi:

"Không xong rồi, chúng ta phải trở về cho nhanh, nếu về muộn phụ thân sẽ phát hiện ra mất!"

Hai chủ tớ cuống cuồng chạy tới bến thuyền gần ấy. Thật không may, họ vừa tới thì chiếc thuyền vừa nhổ neo rời bờ. Tiên Tiên gọi với theo:

"Lão thuyền gia! Lão thuyền gia!"

Tất nhiên, chiếc thuyền ấy quay lại ... mới là lạ. =.=

Bảo Nhi ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc:

"Xong rồi, xong rồi, kỳ này về phủ nhất định muội bị lão gia lột da chắc rồi! Hức hức!"

Tiên Tiên đang cuống, nghe con bé khóc thì càng thấy rối hơn, rốt cục dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, hai chủ tớ ôm nhau khóc.

Vì thế, khi Bạch Thư Tranh gặp Hứa Tiên Tiên bên bờ Tây Hồ, đập vào mắt đầu tiên là hai thiếu niên đang ôm nhau lệ rơi như mưa. (>___(>___